Triệu Kiến An tuy rằng nghe không hiểu cô đàn có được không nhưng từ trong thái độ chuyển biến của Trần Thông đại khái có thể hiểu ra một ít.
“….
Thật đúng là một trương miệng mãi không thành thật, có vài người làm cái gì cũng thật khiến người khác bất mãn, cái gì cũng biết. Biết còn chưa tính, lại còn rất ưu tú, không thể chừa cho người khác một chút đường sống sao.”Đương nhiên những lời này Triệu Kiến An không dám nói ra miệng. Ông còn dài mắt trông mong trông cậy vào Sở Nhược Du đem về vinh dự cho trường học.
Trần Thông nguyên bản không chút để ý mà nghe, ông đã làm tốt chuẩn bị chỉ điểm nhưng càng nghe càng cảm thấy Sở Nhược Du thật là không bình thường. Cuối cùng tầm mắt ông dừng ở trên tay Sở Nhược Du.
Nếu muốn đàn dương cầm thì điều kiện bẩm sinh với tay rất quan trọng. Ngón tay dài hay không dài, tay gầy hay không gầy, khoảng cách các ngón tay độ rộng lớn bao nhiêu sẽ ảnh hưởng đến độ linh hoạt bao nhiêu trong lúc đánh đàn. Còn có, ngón tay quá cứng quá trình thực tế lúc đánh đàn dễ dàng mà thừa lực độ, ngược lại nếu ngón tay quá mềm lực độ lại sẽ không đủ.
Mà cặp tay thon dài lại mềm cứng vừa phải kia của Sở Nhược Du thật thật là cực kỳ đẹp. Cái này đại khái chính là ông trời thưởng cho cơm ăn.
Trần Thông theo bản năng mà nhéo nhéo tay chính mình:
“Em có bao lâu rồi không đánh đàn?”
Tuy rằng Sở Nhược Du đàn thật hay nhưng ông cũng đích xác có thể nghe ra là thật lâu rồi không đàn.
Khương Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu.
Cái gì, em ấy vậy nhưng là nói thật.
Khương Tuyết biết rõ chồng bà sẽ không bắn tên không đích nhưng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng, bà nhịn không được đưa ra nghi ngờ:
“Sao có thể?”
Ngữ khí Trần Thông chắc chắn:
“Cơ sở của em ấy ở một trình độ tương đối cao, đã có hệ thống lại chắc chắn, cho nên kể cả một thời gian dài không luyện trình độ cũng sẽ rảo bước với một cái giá trị ổn định, sẽ không lạ lẫm quá nhiều.”
Trong thanh âm ông đầy tán dương:
“Nếu cho em ấy ôn tập một hai giờ thật nhanh sẽ tìm về cảm giác, khi đó diễn tấu lại càng tốt.”
Sở Nhược Du tỏ ra đồng ý gật gật đầu.
Không luyện đàn cũng không đại biểu đại não không tự suy tưởng về âm nhạc, hơn nữa tích luỹ vốn có cũng không dễ dàng mất đi. Cho nên Trần Thông đánh giá là khách quan đúng trọng tâm.
Cô nhấp nhấp miệng, hơi mang tiếng nuối nói:
“Em học dương cầm từ lúc bảy tuổi, cũng có hai năm đích xác không chạm qua đàn.”
Trần Thông là phó hội trưởng hiệp hội âm nhạc về dương cầm, cũng những người mua danh chuộc lợi không giống nhau, mộng tưởng lớn nhất của ông là đem sự nghiệp nghệ thuật dương cầm trong nước tiến thêm một bước, phát triển hướng càng cao càng rộng lớn.Ông chần chừ một lát tiếp sau nói:
“Đàn tiếp một khúc sở trường của em.”
Sở Nhược Du nhận thấy được Trần Thông bất ngờ nhiệt huyết mênh mông ngược lại cũng không có do dự tiếp tục ngồi lại trước dương cầm.
Cô hơi suy tư tiếp đến lựa chọn một khúc nhạc nền trong phim điện ảnh nổi tiếng.
Toàn bộ làn điệu kịch liệt dâng trào.
Sở Nhược Du không nhịn được mà nhớ tới tình cảnh chính mình hiện giờ, cảm xúc liên quan đều trở nên phấn khởi. Khúc gió vừa chuyển như rơi vào biển sâu rít gào tẩy rửa tâm can người, kêu gào mở ra lòng người, sâu như màn đêm, như là có cố gắng vô biên hướng về phía chân trời. (Dg: edit đoạn này cũng không hiểu âm nhạc Tung của lắm)Biểu tình Khương Tuyết đã dần dần từ thưởng thức biến thành chết lặng.
Danh Sách Chương: