Lông mày Mã Tỉnh Trình chậm rãi nhăn lại:
“Kể cả là học trò của thầy cũng phải dựa theo trình tự làm việc, quy củ này là thầy năm đó tự mình đề ra. Cho nên em đến hiệp hội tự đăng ký thi lên cấp, vượt qua cấp 7 mới có tư cách được chọn.”
Thái độ việc công xử theo phép công của ông:
“Với thiên phú của em, trong khoảng thời gian này cần luyện tập thêm, đương nhiên thầy cũng sẽ ở bên cạnh truyền thụ, kỹ thuật đàn nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc.”
Sở Nhược Du đơn giản tổng kết lời nói của ông ta, chỉ cần chính mình không bỏ qua việc học tập, làm từng bước luyện tập thì đi thi hoàn toàn không vấn đề.
Trong lúc nhất thời cả người cô đều thả lỏng:
“Vậy được.”
Trần Thông nghe hai người đối thoại suýt chút nữa thì đối với Sở Nhược Du quỳ xuống.
Thu học trò không giống thu học trò, bái sư không giống bái sư, trông thế nào cũng đều quỷ dị.
Mã Tỉnh Trình nhẹ nhàng cong cong môi, hiển nhiên có thể thu một cái học trò ông cũng là vui vẻ, đặc biệt là học trò này các phương diện đều vượt xa ông chờ mong.Ông hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra:
“Bái sư nơi nào có thể qua loa như vậy.”
Tốt xấu gì ông cũng là đại nhân vật trong giới âm nhạc trong nước, nên có phải có, không nên có cũng muốn có.
“Chờ thầy an bài hết thảy tốt lại báo cho em.”
Sở Nhược Du không để ý lắm gật gật đầu.
Nhưng vào lúc này tiếng xe máy gầm rú từ xa đến gần, tiếp theo là một tiếng phanh gấp.
Một thiếu niên tóc đỏ lưu loát từ trên xe máy nhảy xuống dưới, hắn mặc áo sơ mi cùng áo khoác đen, tai đeo trang sức bằng bạc rực rỡ lấp lánh, cả người tuỳ tiện không kiềm chế được.
Hắn không chút để ý mà liếc mắt quết Sở Nhược Du một cái, chợt lười biếng nói:
“Thứ bảy tuần sau con có lịch thi đấu, trong khoảng thời gian này muốn tập huấn, sẽ không trở về nhà.”
Nói xong hắn sải bước hướng vào trong nhà:
“Có gì ăn không? Đói chết mất.”
Tầm mắt Sở Nhược Du bị tay hắn hấp dẫn.
Nguyên bản Mã Tỉnh Trình mặt đầy tươi cười nhìn thấy thiếu niên tóc đỏ xong sắc mặt lập tức trở nên suy sụp.
Cháu ngoại này thật là trời khắc ông, muốn mạng già của ông ông cũng không có biện pháp.
Mã Tỉnh Trình vẫy vẫy tay đối với Sở Nhược Du cùng Trần Thông, cười khổ nói:
“Ta đi về chiêu đãi tổ tông trước.”
Cũng không đợi hai người trả lời liền đi theo vào cửa.
Thực nhanh trước cửa chỉ còn lại Sở Nhược Du cùng với Trần Thông.
Trần Thông tinh ý liền cảm nhận được tầm mắt của Sở Nhược Du:
“Như thế nào? Rất tò mò?”
Không có Mã Tỉnh Trình ở đây, tư thái của ông có vẻ nhẹ nhàng thích hợp hơn, ngón trỏ của ông chỉ chỉ phương hướng bầu trời:
“Hắn là kinh thành thái tử gia, người bình thường đều trêu chọc không nổi.”
“Em đừng nhìn hắn giống như một đứa trẻ mới lớn.”Ông nghĩ thầm cấp cho Sở Nhược Du phổ cập khoa học một chút về thiếu niên này có bao nhiêu bừa bãi, cùng bối cảnh sau lưng hắn có bao nhiêu điên cuồng nhưng thấy bộ dáng Sở Nhược Du hoàn toàn không để ý, ông lại đem lời muốn nói nuốt xuống.
“Em đang suy nghĩ cái gì?”
Sở Nhược Du bỗng nhiên lầm bầm:
“Nếu hắn tham gia tập huấn tay của hắn sẽ không chịu nổi, thứ bảy tuần sau nhất định vắng mặt.”
Tuy rằng chỉ là thoáng nhìn vội vàng nhưng cô với phán đoán cơ bản của chính mình mười phần có tự tin.
“Mặc kệ cái gì thi đấu.”Đứa trẻ này…Quả nhiên thiên tài tư duy cùng người thường như bọn họ hoàn toàn không giống nhau.Ông không biết nên nói gì tiếp mới tốt.
Thật lâu sau, Trần Thông đơn giản đem đề tài dẫn tới trên người Mã Tỉnh Trình:
“Em cảm thấy ông ta như thế nào?”
Sở Nhược Du híp híp mắt, làm như có thật mà mở miệng nói:
“Thân thể thầy ấy mười phần khoẻ mạnh, chờ thầy đến tuổi này chưa chắc có thể so sánh được.”
Trần Thông:
“……”Ông sai rồi.Ông liền không nên há mồm.
Nhắc tới đề tài khoẻ mạnh này Trần Thông rốt cuộc cảm thấy mình quên cái gì, ông vắt hết óc mà suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ lại lão già Hách Bỉnh Nghiêm kia.
Chột dạ một hồi lâu mà mở lời giới thiệu:
“Thầy thuốc Hách phi thường muốn gặp mặt người một lần, thầy lấy nhân phẩm đảm bảo, hắn không phải người xấu.”
Sở Nhược Du nghiêm túc suy tư một hồi lâu, cuối cùng gật đầu.
“Được, thầy an bài đi.”Đây là lần thứ hai Hách Bỉnh Nghiêm thông qua người khác biểu đạt muốn gặp cô.
Danh Sách Chương: