Sở Nhược Du không nói nhiều, trực tiếp bắt đầu bắt mạch. Ở trong mắt cô đây thực sự chỉ là một chứng bệnh nhỏ, liền châm cứu đều không cần dùng đến, không mất vài phút cô liền có phán đoán đại khái:
“Cô yên tâm đi, đây chỉ là một cái vấn đề nhỏ. Em trước cho cô kê bốn chén thuốc đầy đủ, giảm bớt một chút bệnh trạng.”
“Sau đó suy xét đến thể chất cô suy nhược, đợt trị liệu sẽ rất dài, cho nên về sau thuốc nước đều sẽ đổi thành thuốc viên.”
“Tin tưởng vào em.”
Trong ánh mắt Khương Tuyết giếng cổ không gợn sóng rốt cuộc nổi lên gợn sóng:
“Thật sự?”
Bụng nàng đầy khả nghi:
“Nhưng em cũng không hỏi tình trạng của cô.”Đôi mắt Sở Nhược Du hơi khép chợt nghiêm mặt nói:
“Cô thường cả người đau eo mỏi chân, đầu gối lạnh, không hứng thú muốn ăn, sợ lạnh, ngực bụng có khí đầy căng, đi ngoài ít, không biết em nói có chính xác?”
Tuy rằng cô dùng ngữ khí dò hỏi nhưng thái độ tương đương chắc chắn.
Khương Tuyết chần chờ gật đầu:
“Đúng vậy, đặc biệt bụng thường xuyên cảm giác cồn cào mà đầy hơi.”
Nói xong lời cuối cùng bà có chút khó có thể mở miệng, âm thanh như ruồi muỗi:
“Thường xuyên mất khống chế tiểu tiện.”
Sở Nhược Du vỗ vỗ mu bàn tay bà, nghiêm túc nói:
“Cô không cần cảm thấy thẹn cùng bất an, tích cực tiếp thu trị liệu là được.”
Theo sau cô tinh tế mà phân tích bệnh lý:
“Nguyên nhân căn bản là bởi vì tình huống máu ứ đọng đình trệ sau sinh khiến cho trăm mạch không thông, cô còn cố gắng uống quá nhiều canh móng heo rượu gừng, phương pháp tẩm bổ này là sai lầm tất nhiên sẽ dẫn tới tỳ vị bị tổn thương.”
“Bệnh lâu ngày tất nhiên dẫn tới thận khí hư, công năng của thận bị ảnh hưởng, bản thân không tự chủ, mất khống chế tiểu tiện.”
Nói ngắn gọn tật xấu này là tỳ thận dương hư, công năng hoá khí mất cân đối gây ra.
“Chỉ cần ôn thận kiện tỳ, điền tinh bổ tủy là có thể dần dần khôi phục hẳn.”
“Tính ra cũng chỉ là cái vấn đề nhỏ.”
Khương Tuyết nghe Sở Nhược Du đĩnh đạc nói, cảm nhận được cô mãnh liệt tự tin, không biết như thế nào tâm tư cô tịch cũng dần dần nhảy nhót lên.
Mất khống chế tiểu tiện quá ảnh hưởng bà sinh sống. Bà không dám ho khan, không dám đánh hắt xì, không dám rời nhà thời gian quá dài, sinh hoạt như vậy càng ngày càng làm bà cảm thấy uể oải cùng áp lực.
“Được, cô tin em.”
Lý Cầm hơi có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
Từ lúc ngồi xuống đến lúc Khương Tuyết nói ra ba chữ cô tin em, phía trước phía sau không vượt qua mười phút.
Tốc độ khám bệnh này cũng nhanh quá đi.
Ba không tự chủ được mà quay đầu nhìn lại về phía Triệu Kiến An, trong ánh mắt che kín nghi hoặc. Đương nhiên Lý Cầm cũng không phải nghi ngờ trình độ y thuật của Sở Nhược Du. Bà chỉ đơn thuần cảm thấy, thần kỳ!
Phải biết rằng đi một chuyến bệnh viện mười phút liền số thứ tự còn không nhất định được gọi lên, thật khiến cho bà mở rộng tầm mắt.
Triệu Kiến An nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ khẳng định. Ông là người đã trải qua. Giờ khắc này chỉ muốn nói cho vợ ông đừng hoài nghi, đừng nghĩ nhiều, chỉ cần tin là xong việc.
Danh Sách Chương: