• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một góc quân doanh sáng chói ánh lửa, Họa Y trong xiêm y kín kẽ giữa trời đông đang ngồi đó đi từng đường thêu.

" Y nhi ".

Trình Tranh cùng Doãn Hy và Dương Hạo tiến đến, mang theo túi chườm ấm dúi vào tay của Họa Y.

" Tam Vương Gia, thần có đôi phần hổ thẹn, trước đó đã không tin tưởng người ".

" Ta cũng vậy, mong Tam Vương Gia rộng lượng bỏ qua những lời mạo phạm ".

Doãn Hy và Dương Hạo mang theo sự áy náy kính cẩn bày tỏ với Trình Tranh, hắn điềm nhiên ngồi xuống, nét mặt tươi cười với họ.

" Chỉ là chuyện bình thường thôi, các vị đừng bận tâm quá nhiều, bổn Vương chưa từng xông pha trận mạc, chưa từng có kinh nghiệm sa trường, nếu kế hoạch không có các vị ra sức thì làm sao chiến thắng hoàn hảo như vậy được. "

Doãn Hy trước nay xem trọng người hiền đức, ánh mắt thán phục trước thái độ ôn hòa của Trình Tranh.

" Mọi người, dùng thử trà mà ta pha đi ".

Họa Y cùng Khanh Khanh rót trà mời bọn họ, Dương Hạo tắm tắc khen khi nếm được vị trà nóng giữa tiết trời lạnh giá, nhưng không lâu sau nụ cười kia chùn xuống, đáy mắt dâng lên một nỗi trầm tư.

" Dương tướng quân, ngài sao thế?"

Trình Tranh liếc qua nhìn thấy vẻ ưu phiền của hắn thì dừng lại. Doãn tướng quân ngồi cạnh cũng trầm tư theo.

" Phía Tây Đông Sơn xem như đã chiếm giữ được rồi, còn phía Nam Đông Sơn không dễ để tiến công mà đánh đuổi ".

" Dương tướng quân có điều gì khó nói, cứ nói thẳng với bổn Vương đừng e ngại ".

Dương Hạo trầm mặc hồi lâu, Doãn Hy thay cho hắn kể lại quá khứ đau buồn mà hắn không muốn nhắc đến.

" Năm đó Binh lực Thiếc quân hùng mạnh vốn chúng ta không bì nào địch nổi, tình hình binh biến trong thành Nguyệt Quốc đang căng thẳng tột độ, nhiều lần gửi thư khẩn xin chi viện thêm binh lực nhưng không thấy hồi âm, Thiếc quân ngày đêm áp đảo khiến quân ta thiệt hại vô kể, để có thể thỏa hiệp với chúng dừng lại trận đánh Thiếc quân đã đưa ra một yêu cầu là để Nhu Nhiên làm tiểu thiếp của Thiếc Thủ Lĩnh. "

" Nhu Nhiên là ai?"

Họa Y không kìm được tò mò hỏi Doãn Hy. Ông ta hướng ánh mắt ba phần áy náy, vạn phần bi thương nhìn vào tấm lưng to lớn của Dương Hạo đang quay đầu tránh đi nơi khác.

" Nhu Nhiên là thê tử kết tóc của Dương Hạo ".

Họa Y và Trình Tranh sững sờ dời con ngươi thăm thẳm lên dáng hình của Dương Hạo. Doãn Hy lại nói tiếp:

" Lúc đó Nhu Nhiên đi theo đoàn quân làm hậu cần nấu nướng, may vá, tính tình nàng ấy mạnh mẽ ngoan cường, hai người bọn họ yêu nhau sâu nặng, bên cạnh hai mảnh chân tình chỉ có đối phương là người thân duy nhất còn lại trong binh đao khói lửa.

Dương Hạo sau khi nghe thấy yêu cầu của Thiếc quân đùng đùng tức giận, tự ý dẫn binh tiến đánh doanh trại của chúng mặc cho mệnh lệnh của thần ngăn cản, kết cục là bị bắt giữ, Thiếc quân cho người đưa tin muốn trao đổi, hắn bị chúng đánh đến mức cả ngẩng đầu lên còn khó khăn. Chúng uy hiếp Nhu Nhiên nếu không chấp nhận giao ước sẽ giết chết Dương Hạo, đánh thẳng vào tử huyệt của quân ta.

Triều đình đang lúc rối ren, binh lực trong thành cũng tiêu hao nhiều vô kể, chúng tôi còn không biết có chống chọi được đến lúc quân chi viện tới hay không, Nhu Nhiên hy sinh bước qua Thiếc quân làm theo yêu cầu của hắn, Dương Hạo sau khi trở về thần trí bất ổn, ngây ngây dại dại dũng khí cũng không còn."

Doãn Hy vì để phạt hắn làm trái quân qui làm gương cho tướng sĩ, cộng thêm trông thấy bộ dạng thần quỷ không ra gì của Dương Hạo mà nộ khí xung thiên, suýt nữa thì giận tới mức chém rơi đầu hắn, nhưng hết thảy binh sĩ trong doanh quỳ xuống khẩn xin, Doãn Hy mới mềm lòng mà tha chết cho Dương Hạo.

Sau đó binh biến trong thành tiêu tán, triều đình lập tức chi viện binh mã công đánh Thiếc quân, Dương Hạo mang theo thôi thúc khí thế hừng hực lục tung doanh trại của Thiếc quân tìm kiếm thê tử, nhưng tuyệt nhiên lại không thấy người, thủ lĩnh Thiếc quân trốn thoát, cũng không ai dám chắc hắn không mang theo cả Nhu Nhiên cùng đi, nhiều năm chấp niệm và nỗi dày vò với thê tử không dứt, nên mỗi khi nhắc đến Nhu Nhiên, Dương Hạo lại đau buốt tâm can.

" Thoả hiệp không được bao lâu thì Thiếc quân tiếp tục khiêu khích, hòng lập lại chiến tranh tham vọng chiếm giữ Đông Sơn ".

" Hóa ra là như vậy ".

Con người hắn thô lỗ, hung hăng, nhưng chân tình lại dịu dàng hơn bất kỳ ai trên đời, chiến tranh đã tàn nhẫn cướp mất rất nhiều thứ của những người xung phong đứng đầu chiến tuyến, họ hy sinh đâu chỉ máu thịt, tính mạng, mà đôi khi còn hy sinh cả người thân của mình trong nỗi bất lực tòng tâm.

Canh ba đã điểm, bầu trời đen lất phất rơi những bông tuyết đầu tiên của mùa đông, bên trong lều Vương Gia và Họa Y cùng nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, tay hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên trước bụng.

" Y nhi, ta đói ".

" Chàng đói sao? Vậy để ta đi lấy ít thức ăn cho chàng ".

Đột nhiên thân thể Họa Y bị đè chồng lên, hắn xoay người kìm lấy đôi chân thon dài của Họa Y rồi đối diện ánh mắt trong xanh của cô.

" Chàng làm gì vậy?"

Trình Tranh nhếch mép cười gian xảo, Họa Y đỏ bừng gương mặt.

" Đang ở trong doanh trại đó, chàng định làm gì?"

" Ta không quan tâm, đã rất nhiều ngày rồi ta chưa được ăn no ".

Hắn vồ lấy đôi môi thơm ngọt của Họa Y mà ngấu nghiến, khắp cơ thể cô bị sức mạnh phía trên áp đảo mà chiếm đoạt, sau một hồi khiêu khích đôi môi nhỏ, hắn men theo đường cong mềm mại di chuyển xuống hết thảy những vùng nhạy cảm của Họa Y, rồi bất giác cầm lấy bàn tay cô đặt xuống hạ bộ, nơi đó nóng đến mức da thịt chạm phải cũng trở nên thiêu đốt, bề mặt trơn láng căng phồng, Chu Họa Y bừng bừng đỏ mặt như quả gấc chín cây, rút nhanh tay lại ngượng ngùng.

Trình Tranh phía trên nhìn biểu cảm này mà cười thoả mãn, hạ thấp thân người quấn lấy từng vùng da thịt trắng trẻo của Họa Y, hắn hôn lên gò má rồi di chuyển hàm răng lên vành tai cô, le lưỡi liếm một cái cảm giác ấm nóng truyền vào kinh mạch, luồng điện đi qua len vào từng mảng tế bào mà phấn khích, tê tê, dại dại, một màn ân ái mãnh liệt diễn ra.

Kinh Thành Nguyệt Quốc.

Chu Tố Cầm ngồi thẫn thờ nhìn lên bầu trời đen tối, giữa hành lang Đông Cung vắng lặng như tờ.

" Ngươi đã gửi thư của ta về Chu Phủ chưa ".

Cô ta sắc mặt lạnh lẽo hỏi cung nữ đang túc trực phía sau.

" Hồi bẩm trắc phi, Nguyệt Quốc xưa nay có quy định, trắc phi không được phép gửi thư về nhà ".

Tố Cầm ngửa đôi mắt ướt lệ vào khoảng trời cao rộng kia, một tia căm hận giăng tơ trong đáy mắt cô, nhếch bờ môi đã khô nứt vì cái lạnh cười khẩy.

* Ta nào không rõ thứ quy định này, nhưng vẫn một mực viết lá thư đó tìm trăm phương nghìn kế gửi đi, nhưng hoàng cung không giống với Chu phủ, đến con chim, con kiến cũng phải mặc cho ta khống chế.

Cũng giống như ta thừa biết Đông Cung cạm bẫy trùng trùng, thừa biết Thái Tử hư tình giả ý, vẫn một mực ôm lấy tham vọng để gả vào, kết quả thì sao?

Khiến bản thân kêu trời không thấu, than đất, đất chẳng nghe. Thật là nực cười *.

Chu Tố Cầm ôm lấy hai vai gầy guộc của mình rơm rớm lệ, trong bi thảm cô cười tự khướt bản thân, gian phòng bên cạnh Trình Cảnh không ngừng kêu la hoảng loạn, không một ai biết hắn đã gặp, đã nhìn thấy những gì trong cánh rừng hôm đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK