Tân nương tử giá y rực rỡ bước vào kiệu hoa, trên phố người người đến xem náo nhiệt, có kẻ ngưỡng mộ mỹ nhân một bước trở thành Vương Phi quyền quý, cũng có kẻ xì xào lời ra tiếng vào:
"Thật đáng tiếc cho trưởng nữ của Phủ Tướng Quân, lại bị ban hôn gả cho một người không bình thường".
Những nương tử ở ven đường truyền lời nhau bàn tán.
"Tôi nghe nói vị trưởng nữ này cũng không phải nữ nhân tài sắc, vô năng hèn nhát, không được Chu Tướng Quân yêu mến.
Những lần tham gia yến tiệc đều dẫn theo nhị tiểu thư, nghe nói nhị tiểu thư Chu Phủ tài sắc vẹn toàn, cầm, kỳ, thi, hoạ đều từng học qua".
Trong đám đông chen lấn nhau nhìn ngắm lễ rước dâu của hoàng tộc, những nam tử bình thường cũng không ngớt lời bàn tán.
"So với muội muội của mình thì vị đại tiểu thư này kém hơn rất nhiều, nhưng cũng không thể nói là không hợp với vị Tam Vương Gia kia".
Bọn họ cười cợt nhả, Hoạ Y ngồi bên trong kiệu đều nghe thấy.
"Tôi còn nghe nói trước khi được rước dâu đại tiểu thư lên mặt với nhà mẹ, cậy bản thân là Tam Vương Phi mà giáo huấn tàn độc với một ma ma trong Phủ".
Một nương tử khác tiếp lời:
"Thật đúng là không có cốt cách của một nhà quyền quý gì cả, bất kính với người già, không có phép tắc lễ nghĩa, thật đáng xấu hổ ".
Hoạ Y sau lớp khăn đỏ trùm đầu cười khẩy.
*Đúng là tiếng xấu đồn xa, đã thế còn truyền rất nhanh chóng, vị tiểu nương này của bổn phi thật không phải tầm thường.
Ngoài mặt dịu dàng, dang rộng lòng từ bi bác ái che chở lấy nữ nhi này, diễn một màn kịch mẹ ghẻ yêu thương con chồng không thua kém tấm lòng mẹ ruột, để mọi người đều thấy bà ta hào quang như một bồ tát sống.
Sau lưng liền ném đá giấu tay, mượn miệng của thiên hạ giáo huấn ta một trận*.
Ninh Tố Nguyệt là muội muội ruột của Ninh Nhược Lan, chính là người mà Chu Lương yêu thương nhất, sau khi Cao Quân Hoa được gả tới Chu Gia, bà ấy vì yêu mà không thể có được nên nghĩ quẩn nhảy sông tự vẩn.
Ninh Tố Nguyệt nảy sinh lòng ghen ghét, ham mê quyền thế nhà họ Chu không từ thủ đoạn quấn lấy Chu Lương, Chu Tướng Quân động lòng trước nhan sắc có đôi phần giống Ninh Nhược Lan và tài diễn xuất thánh nhân của ả, dần dần nảy sinh tình cảm, sau khi Cao Quân Hoa qua đời Chu Lương hấp tấp mang ả về Phủ.
Nhưng trưởng bối Chu Gia không chấp nhận, với sự ràng buộc của trưởng bối, Chu Lương chỉ có thể cho bà ta làm thiếp, danh vị Tướng Quân Phu Nhân để trống, Ninh Tố Nguyệt không được phép đến từ đường bái lạy, không được ghi tên vào gia phả Chu Gia, Chu Lương lại hết mực yêu chiều để bà ta nắm quyền chủ mẫu xem như là bù đắp.
Bà ta còn sinh cho Chu Tướng Quân một người con trai năm nay mười hai tuổi, tên là Chu Vân Hi.
Mẫu bằng tử quý, địa vị trong phủ vững như bàn thạch, chỉ là Cao gia mặc dù suy tàn, nhưng thế lực cũng không hề nhỏ, nếu Chu Hoạ Y không biến mất thì mẹ con Ninh Tố Nguyệt không thể ôm trọn tài sản lẫn vinh quang của Chu Gia dễ dàng, thế nên bà ta trăm phương nghìn kế hãm hại Hoạ Y.
Kiệu hoa cũng đã đến, những nghi lễ cần thiết trong hôn lễ cũng đã thực hiện, Chu Hoạ Y được đưa đến phòng tân hôn được sắp xếp từ trước.
Cả ngày dài mệt mỏi với những lễ nghi cổ đại, Hoạ Y tay chân như rời rạc, trâm cài đầu cũng nặng nề.
Trong căn phòng chỉ có một mình cô ngồi trên giường, đã đợi rất lâu vẫn chưa thấy tân lang vào, Hoạ Y nóng bức không chịu nổi với hỷ phục rườm rà, cô kéo lớp khăn đỏ trùm đầu xuống:
"Ngộp chết đi được."
Hoạ Y bụng đói cồn cào, gương mặt thanh tú nhăn nhó đáng thương.
"Đói chết mất, đến cả cơm còn chưa kịp ăn một bữa cho đàng hoàng, tên Tam Vương Gia đó sao còn chưa vào".
Cô thầm nghĩ một kẻ khờ trong lời đồn đại của mọi người chắc hẳn cũng không phải kẻ anh tuấn gì đâu.
"Hoặc là mập béo, con mắt híp lại như đầu heo.
Hoặc là một tên gầy guộc như xiên que, mắt lộ mũi tẹt."
Cô thầm mường tượng dáng vẻ của Tam Vương Gia mà cười nhạo hắn.
Hoạ Y đi đến cửa nhìn trộm qua khe hở xem xét tình hình, trên bàn những món ngon bày biện, thè lưỡi liếm môi thèm thuồng, lại ngồi xuống chiếc bàn tròn to đầy món ăn, hít một hơi ngửi mùi hương hấp dẫn đang quyến rũ cái bao tử đã trống rỗng, Hoạ Y chỉ muốn cho toàn bộ chỗ thức ăn này một lần vào bụng.
Vừa cầm lấy chiếc bánh thơm lừng vẫn chưa kịp đưa lên miệng thì bên ngoài có tiếng bước chân đang đến rất gần, Chu Hoạ Y nhanh chóng bỏ lại bánh trên dĩa rồi chạy đến ngồi vào giường, trùm lại khăn đỏ lên đầu trong nét mặt không vui, nhăn nhó.
*két*
Tiếng cửa phòng tân hôn mở ra.
*Có phải là tên Vương Gia đó không?*
Hoạ Y cúi mặt xuống khe hở của khăn trùm đầu nhìn thấy đôi chân đứng trước giường, hài màu đỏ thẫm, trên hài còn thêu một cặp đầu hổ trông rất ngớ ngẩn.
Cô yên lặng hồi hộp chờ đợi hắn kéo tắm khăn, cảm xúc hỗn loạn nhưng không hy vọng quá nhiều, mục đích của cô chấp nhận gả đi để có thể thoát khỏi Chu Phủ, sớm ngày trở mình trả thù thay cho Chu Hoạ Y thật sự, vì thế đối với cô gả cho một tân lang mỹ mạo hay tầm thường cũng không quan trọng, có lẽ đối với Hoạ Y lúc này hắn nếu thật sự là một kẻ ngốc lại càng hay để cô có thể làm chủ tình hình.
Còn chưa suy nghĩ xong dung mạo xấu xí của tên Vương Gia này có thể xấu đến mức nào để chuẩn bị tâm lý thì khăn trùm đầu đã bị tốc lên bất ngờ, Hoạ Y bất giác tròn xoe mắt ngước nhìn người trước mặt.
Một nam nhân cao lớn, dáng dấp cân đối đang đứng trước mặt cô cười tươi.
Đôi mắt phượng dài, đồng tử trong veo thâm thẳm, môi mỏng, da trắng anh tuấn vô cùng.
*Trời ơi, đây là tên Vương Gia khờ mà người ta thường nói sao?
Đẹp quá!*
Hoạ Y chăm chú nhìn lên từng đường nét trên gương mặt tuấn tú của hắn, như một mị lực vô hình thu hút vào ngũ quan cân đối đó.
Đột nhiên Trình Tranh lao đến hôn lên môi của Hoạ Y, hắn ôm rất chặt đến nỗi khiến cả cô cũng mất bình tĩnh.
Hoạ Y phản ứng đẩy hắn té ngã sõng soài trên đất, lùi lại vào một góc giường, tay che miệng nhìn hắn bằng vẻ mặt đề phòng, tức giận.
"A...huhu".
Trình Tranh ngồi dưới đất khóc oà như đứa trẻ.
"Tỷ tỷ...
Tranh Tranh xin lỗi.
Tỷ đừng đánh Tranh Tranh.
Tranh Tranh không dám nữa."
Chưa hẳn đã định lại tâm trạng, Hoạ Y nhìn Trình Tranh bằng con mắt bất ngờ.
Một kẻ khờ lại tự ý thức chuyện nam nữ thân mật, hắn là đang giả ngốc hay là thật sự ngốc?
"Ngài làm gì vậy?"
Hoạ Y đanh giọng hỏi hắn trong cơn tức giận.
"Triệu quản gia nói với ta cưới nương tử thì phải động phòng.
Phải hôn nương tử thì mới sớm sinh được em bé.
Tranh Tranh rất thích em bé, em bé sẽ chơi với Tranh Tranh".
Trên gương mặt anh tuấn hiện ra nụ cười ngờ nghệch, có chút non nớt.
Hoạ Y nhìn hắn trong đáy mắt hàm chứa ba phần là nghi hoặc.
"Ngài nói ai nói như vậy?"
"Là Triệu quản gia.
Ông ấy nói đã là phu thê thì phải động phòng, nếu không sẽ khiến người ta cười nhạo.
Tranh Tranh không muốn bị cười nhạo."
Hoạ Y đưa tay ôm đầu phiền não.
*Haiz, là ta đã phản ứng quá kích động rồi.
Xem ra bộ dạng ngốc nghếch này cũng không phải là hắn cố ý.
Thôi vậy.*
"Ể...Tỷ tỷ.
Tỷ thật là xinh đẹp.
Tranh Tranh rất thích tỷ tỷ xinh đẹp".
*Nhìn kỹ tên Tam Vương Gia này cũng có chút đáng yêu, không đến nỗi khiến người ta chán ghét*.
"Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ có biết động phòng là gì không?
Phải làm thế nào mới đúng?
Không ai chỉ cho Tranh Tranh rõ ràng cả".
Khuôn mặt Trình Tranh lúc này như mèo con nũng nịu, Hoạ Y hai má đỏ bừng ngượng ngùng.
*Tên tiểu yêu quái*.
"Tranh Tranh, sau này ta không cho phép thì ngài không được thân mật quá mức với ta, còn nữa không được nhắc đến chuyện động phòng".
Ánh mắt nghiêm túc và đôi mày hơi nhíu lại của Hoạ Y doạ hắn sợ. Trình Tranh lùi ra xa ngoan ngoãn nghe lời.
" Tỷ tỷ xinh đẹp đừng tức giận.
Sau này nếu tỷ không cho phép Tranh Tranh sẽ không đến gần, cũng không tùy tiện nói nhiều nữa".
Bộ dạng thỏ con của hắn làm trái tim người ta tan chảy, nếu không là kẻ khờ thì có lẽ với diện mạo này ắt hẳn sẽ là nam tử tiêu sái nhất Nguyệt Quốc.
*ọp ẹp*
Hai người họ trố mắt nhìn nhau.
"Bụng của ta biểu tình rồi".
Hoạ Y tay ôm lấy bụng đói kêu than, Trình Tranh đi đến bên bàn cầm khay rượu giao bôi quay lại cười ngây ngô nói với Hoạ Y:
"Tỷ tỷ xinh đẹp,
chúng ta uống rượu đi.
Uống xong hai ly rượu này rồi ăn thức ăn ngon".
Hoạ Y gạt đi sự đề phòng với nam nhân đang hiện diện bên cạnh, tay nhấc ly giao bôi vòng qua cánh tay của hắn đưa lên miệng uống.
Trình Tranh nắm lấy tay cô kéo đến ngồi ở chiếc bàn tròn, khi tân nương đã an toạ hắn chợt nhớ đến Hoạ Y vẫn chưa cho phép đến gần nhanh chóng rút tay lại, trưng ra bộ dạng mèo con hối lỗi.
"Tranh Tranh xin lỗi tỷ tỷ xinh đẹp".
Trình Tranh cẩn thận gắp từng món để vào trong bát đặt ở vị trí của Hoạ Y, có phần vụn về, có phần đáng yêu.
Hoạ Y cứ bị vẻ mỹ mạo của hắn làm cho điên đảo, chăm chú nhìn hàng lông mày đậm nét, sóng mũi cao thẳng đẹp đẽ kia không rời.
Trình Tranh cười ngốc hai tay nâng bát đưa đến gần miệng của Hoạ Y:
"Tỷ tỷ, ăn đi".
Hoạ Y trở lại với cái dạ dày biểu tình của mình, gắp thức ăn cho vào miệng.
Hắn ngồi cạnh tay chống lên bàn, đỡ lấy cằm nghiêng đầu chiêm ngưỡng tỷ tỷ xinh đẹp của hắn, không hề động đũa, ánh mắt sáng quắc như chứa đựng cả một bầu trời vui vẻ.
Chu Hoạ Y không ngừng thoả mãn với mỹ thực trong miệng, ăn vô cùng ngon lành.
"Sao ngài không ăn?"
Trình Tranh lắc đầu, giữ nụ cười trên môi nói:
" Tranh Tranh không đói, lúc nãy ở bên ngoài Tranh Tranh đã được ăn rất nhiều món ngon".
" Oh".
" Tam Vương Gia, sau này đừng gọi ta là tỷ tỷ nữa, đã gả đến nơi này rồi ngài phải gọi ta là nương tử.
Từ nay trở đi ta sẽ gọi ngài là phu quân.
Ngài cũng không được xưng bản thân là Tranh Tranh nữa, mà phải xưng là bổn Vương hoặc ta.
Ngài đã hiểu chưa?"
" Ồ, Tranh Tranh biết rồi.
Vậy từ nay về sau Tranh Tranh sẽ gọi tỷ là Y Nhi nhé, có được không?"
Hoạ Y đối diện với sự đáng yêu khó cưỡng trước mặt, không cầm được lòng mà lấy hai tay véo má của hắn.
"Được".
Trình Tranh ửng đỏ ngại ngùng.
Hoạ Y vẫn vô tư ăn uống no say.
Sau khi dùng bữa xong Hoạ Y tháo mũ tân nương nặng nề trên đầu xuống, chải lại mái tóc dài đen nhánh thơm mùi huân y thảo dịu dàng.
Phía sau, Trình Tranh đang lom khom chuẩn bị
giường cho cô nghỉ ngơi, Hoạ Y thấy thế liền đến bên cạnh ngăn hắn lại:
" Vương Gia, người đang làm gì vậy?"
" Ta đang dọn giường cho Y Nhi ngủ ".
Trình Tranh trả lời một cách hết sức ngây thơ, cứ như trong tìm thức của hắn việc một Vương Gia làm chuyện này vô cùng bình thường.
Hoạ Y hoài nghi liền gặn hỏi:
" Tại sao chàng phải làm chuyện này, không phải trước khi chúng ta vào đây các nha hoàn đã chuẩn bị rồi sao?"
Trình Tranh khẽ lắc đầu, khoé môi cong lên nhạt nhòa:
" Trước giờ ta luôn tự làm hết những việc này, cũng rất bình thường.
Y Nhi, không có gì to lớn hết, ta chuẩn bị giường cho nàng ngủ ngược lại cảm thấy rất vui.
Xong rồi, Y Nhi lên giường ngủ đi".
Ấn đường nhíu lại, tỏ rỏ nét không vui, Hoạ Y nắm lấy cổ tay hắn ngăn lại rồi ấn hai vai của hắn ngồi xuống chiếc giường chăn đệm thêu hoa đỏ thẫm.
" Thư đồng của chàng đâu?
Thường ngày không ai chăm sóc việc canh y, ngủ nghỉ của chàng sao?"
" Ta không có thư đồng.
Triệu quản gia nói ta nên tự làm để rèn luyện đầu óc nhanh nhẹn. "
Hoạ Y trong lòng bắt đầu sôi sục.
" Vậy ai mang cho chàng đôi hài này?"
Cô chỉ tay xuống đôi hài thêu hình hổ xấu xí dưới chân Trình Tranh, nét mặt ngây ngô ánh lên sự bất mãn.
" Là Hướng nhũ mẫu mang đến cho ta, ta không thích đôi hài này nhưng bà ấy nói ta mang vào mới ra dáng của một Vương Gia".
Nói rồi hắn chạy đến bên một chiếc tủ vừa vặn bằng hai thân hình nam nhân đứng ngang nhau, mở tủ ra khoe với Hoạ Y:
" Y Nhi, nàng xem.
Ở đây là toàn bộ y phục do nhũ mẫu cho ta đó.
Có phải rất nhiều không?"
Hoạ Y nhìn qua một lượt không thể ngăn cơn tức giận trong lòng, đúng thật rất nhiều, từ trái sang phải không quá hai mươi bộ, bao gồm cả những y phục ở nhà lẫn đi ra ngoài.
Màu sắc vải đơn giản, tối màu, chất liệu vải còn không bằng cả hạ nhân của Phủ Tướng Quân mặc hàng ngày.
Hoạ Y đưa ánh mắt đồng cảm đặt lên người hắn, những nghi ngờ lẫn phản kháng tâm lý trước đó dịu đi không ít.
Cô cứ luôn cho rằng một đại tiểu thư vốn cành vàng lá ngọc nhưng bị ngược đãi đến không ra một khuê nữ đã là thảm lắm rồi.
Nhưng nam nhân trước mặt sinh ra đã không được hoàn thiện, thân phận Vương Gia cao quý nhường nào lại có một cuộc sống bị đàn áp như vậy, đau khổ thay chính bản thân hắn biết hết, nhưng lại không có dũng khí để dành lại sự công bằng cho mình, mặc những kẻ thấp hèn chà đạp.
Hoạ Y đưa bàn tay vuốt theo nét khuôn mặt đẹp đẽ của hắn, có chút động lòng với kẻ chung cảnh khổ. Hắn đưa ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay của cô, trông thấy cô im lặng Trình Tranh lo sợ hỏi:
" Y Nhi, có phải nàng thấy ta nói nhiều nên không vui không?"
" Không phải, chàng không hề nói nhiều ".
Hoạ Y trầm ổn dịu dàng nói với hắn.
" Cũng đã rất khuya rồi, chúng ta cũng nên đi nghỉ sớm ".
" Được, chúng ta đi ngủ ".
Hắn một mạch tiến lại giường tân hôn, mang một chiếc gối, trải thêm tấm chăn trữ sẵn trong ngăn tủ xuống nền nhà nằm xuống.
" Chàng làm gì vậy?"
" Y Nhi không thích thân mật quá gần, ta nằm ở đây canh cho Y Nhi ngủ ".
Hoạ Y cười nhẹ nói với hắn không cần.
" Trong đêm tân hôn Chàng lại nằm dưới đất truyền ra ngoài sẽ khiến người ta đàm tiếu, Chàng cứ lên giường ngủ, đừng đụng vào người ta là được ".
" Được, ta đều nghe Y Nhi cả ".
Trình Tranh cười tươi như được mùa, nụ cười ấy thuần khiết tựa đứa trẻ ngoan ngoãn.
" Y Nhi "
Hắn bỗng nhiên trở mình nghiêng qua gọi cô.
" Hửm ".
Hoạ Y có phần mệt mỏi, nhắm nghiền mắt đáp lời hắn.
" Ta thật sự rất vui, từ hôm nay Y Nhi sẽ cùng ta bầu bạn.
Trước giờ ta không có bạn bè.
Nhưng bây giờ ta sẽ luôn luôn đối tốt với Y Nhi".
" Được, chàng ngủ đi ".
Hắn nằm bên cạnh cô giữ khoảng cách vô cùng ý tứ, Hoạ Y đắp lấy chăn bông giả vờ nhắm mắt.
Trình Tranh nhìn cô ngỡ đã ngủ, hắn cũng ngửa đầu thẳng dáng thiếp đi.
Chu Hoạ Y lúc này lại đưa đôi mắt long lanh ngắm nhìn hắn, một tia dịu dàng ánh lên trong đáy mắt. Chu Hoạ Y lại có thêm một ý nghĩ, cô muốn giành lại sự công bằng cho hai con người bất hạnh mà cô gặp ở thế giới này, nếu đã đến thì phải làm cho kiếp số này sống thật hiên ngang.