• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

...**** Hoàng Cung ****...

Tại đại lễ mừng thọ của Thái Hậu tiếng cười nói rộn ràng, Chu Tố Cầm tay nâng cánh quạt tròn che nửa gương mặt cười e thẹn, đứng cạnh các công chúa và các tiểu thư con nhà quyền quý, xiêm y thêu hoa lộng lẫy.

" Chu muội muội, ta nghe nói trong nhà muội có một Họa Y không biết an phận, hiện giờ cũng đã gả đi, không biết tâm tính đã phần nào sửa đổi?"

" Tỷ tỷ đó của ta từ sau xuất giá thì chưa về thăm nhà, ta cũng không rõ tình hình thế nào rồi, chuyện mất mặt trong phủ đã khiến các tỷ muội chê cười rồi ".

" Chu muội muội, chúng ta chỉ là quan tâm nên mới hỏi han, không phải chê cười điều gì cả.

Một nữ nhân tài sắc đều không có, lại phải gả cho Tam Vương Gia, có lẽ bây giờ đang ở đâu đó trong góc nhà Vương Phủ mà khóc thét, mất hết mặt mũi không dám đến dự lễ mừng thọ nữa đâu ".

" Tả tỷ tỷ, nói khẽ thôi, người khác nghe thấy chúng ta nghị luận hoàng thất sẽ rơi đầu đó ",

Người đang nói những lời mỉa mai khó nghe đó là Tả Liên Nhi, thứ nữ của Tả Tướng Quân. Chu Tố Cầm tỏ ra cười khổ trước mặt các cô nương, nhưng trong lòng lại vô cùng sung sướng khi nghe những lời phán xét ác ý của họ về Họa Y.

" Chu muội muội, không bao lâu nữa thì có thể gả vào Đông Cung, trở thành Thái Tử Phi rồi đừng quên bọn ta đó ".

Chu Tố Cầm một trời đắc ý:

" Làm sao có thể quên được các tỷ tỷ chứ, đến lúc đó các tỷ có thời gian nên thường xuyên vào cung bầu bạn với ta ".

" Được, được ".

Trên chiếc ghế bành làm bằng gỗ quý, một thân cẩm y đen thêu chỉ vàng sang trọng, Trình Quân nét mặt âm lãnh không dao động với bất cứ những lời bàn tán xung quanh, hắn trầm ngâm miết chiếc nhẫn bạch ngọc đeo trên ngón tay cái.

" Nhị Vương Gia, mời dùng trà ". Tùy tùng Tu Kiệt đứng bên cạnh hầu hạ.

" Ta không muốn uống ".

Tu Kiệt nghe thấy những lời đàm tiếu của những tiểu thư thế gia, liền ghé đầu thấp xuống nói với Trình Quân:

" Vị Tam Vương Phi mà bọn người kia nhắc đến chính là đại tiểu thư nhà họ Chu, Chu Họa Y.

Nghe nói cô ta lúc còn trong phủ Chu Gia tính tình nhút nhát, nhưng sau khi vào Vương Phủ lại trở nên ngoan cường, cứng cỏi.

Trong vài hôm đã giải quyết được tay chân của Thái Tử Điện Hạ đang tác quái trong Vương Phủ, chấn chỉnh lại gia nhân còn giải quyết được nổi khổ của các hộ điền trang.

Sự thay đổi bất ngờ như vậy khiến người ta cảm thấy kinh ngạc."

" Lắm mồm ".

Trình Quân ánh mắt như dao cắt liếc nhìn Tu Kiệt, hắn trở nên khó chịu không muốn nghe chuyện của những kẻ khác, Tu Kiệt bị trúng một đòn sát khí của hắn mà khóa chặt cơ miệng.

Lâm Kha Nguyệt, Quận Chúa của An Vương cũng đến tham dự, từ xa bị vẻ anh tuấn của Trình Quân thu hút.

" Người kia là ai? Nhìn thần sắc có phần nhợt nhạt, nhưng khí chất lại đường hoàng như vậy."

Như Ý hầu hạ bên cạnh nhìn theo hướng ngón tay chỉ về phía Trình Quân, cô mỉm cười trả lời Kha Nguyệt:



" Hồi bẩm Quận Chúa, người kia là Nhị Vương Gia Trình Quân.

Tính tình có chút lãnh đạm, thân thể yếu ớt mang nhiều bệnh tật, nên sớm đã được Hoàng Thượng ban cho phủ đệ chuyên tâm tĩnh dưỡng.

Ngài ấy thông tuệ binh thư, cầm, kỳ, thi, họa vô cùng xuất chúng.

Nhưng có điều trước nay thanh tâm hỏa dục, chưa một lần gần gũi nữ nhân, khắp Nguyệt Quốc ai ai cũng bị vẻ mỹ tuấn của Ngài làm cho điên đảo, nhưng chỉ ngắm nhìn, không cầu được gả cho."

" Vì sao chứ?" Kha Nguyệt bất ngờ tò mò hỏi Như Ý.

" Vì Ngài ấy bệnh tật triền miên, sức khỏe yếu ớt không lo nổi chuyện chính sự, trong các Vương Gia chỉ có Ngài ấy và Tam Vương Gia là không màng chuyện kế vị, cũng không đủ sức khỏe đảm đương vị trí trữ quân, thế nên Thái Tử Điện Hạ hiện tại là lựa chọn duy nhất, bên dưới còn có một vị Thập Nhất Vương Gia năm nay mới năm tuổi, còn lại là các công chúa.

Tâm tình của Nhị Vương Gia khó đoán, một khi hành xử lại lạnh lùng tàn bạo, Ngài ấy còn mắc căn bệnh dị ứng với nữ nhân."

" Dị ứng với nữ nhân sao?

Sao lại có căn bệnh kỳ lạ như vậy?"

Đáy mắt Kha Nguyệt hiện lên một tia chua xót.

" Tức là ngày ấy vẫn chưa có Vương Phi ".

Kha Nguyệt ánh mắt chìm đắm không rời khỏi dung nhan của Trình Quân, miệng lẩm bẩm nói thầm, nhưng những lời này vẫn bị Như Ý nghe thấy, nô tỳ kia lại được một phen trêu chọc Kha Nguyệt.

" Vâng ạ, Ngài ấy vẫn chưa thành thân.

Quận Chúa vẫn chưa có hôn phối ".

Kha Nguyệt hai má ửng đỏ ngập tràn sự ngượng ngùng, lấy khăn tay che lại nụ cười.

" Tiểu nha đầu, ngươi không được nói bừa ".

" Thái Tử Điện Hạ tới ".

" Tham kiến Thái Tử Điện Hạ".

" Miễn lễ ".

Liếc thấy Trình Quân đang ngồi yên vị trên ghế.

" Nhị đệ cũng đến rồi sao?"

Trình Quân ngồi tại ghế đan tay trước ngực cung kính:

" Tham kiến Thái Tử Điện Hạ, đệ thân thể không khoẻ, không thể đứng lên hành lễ trịnh trọng, mong hoàng huynh thứ lỗi ".

" Nhị đệ cứ an toạ, Bổn Cung nào phải nhỏ nhen, thân thể đệ yếu ớt nên cần tĩnh dưỡng ".

" Đa tạ hoàng huynh ".

Kèm theo câu trả lời Trình Quân lại ho bần bật lên mấy tiếng, Trình Cảnh nhếch mép tỏ thái độ khinh khỉnh bước đến giữa điện ngồi vào ghế, các quan đại thần có mặt vây quanh xu nịnh.

" Tố Cầm tham kiến Thái Tử Điện Hạ ".

" Nàng đến rồi sao, hôm nay trông nàng thật xinh đẹp ".

Chu Tố Cầm điểm trang nổi bật, áo quần có đôi phần sặc sỡ bước đến trước mặt hắn.

Trình Cảnh đảo mắt nhìn quanh thăm dò không thấy Trình Tranh và Hoạ Y có mặt, trong lòng cười thầm.

* Lễ mừng thọ cũng sắp bắt đầu rồi, tin báo bọn họ đã rời khỏi Vương Phủ từ sáng hôm qua, cũng trôi qua một ngày mà đến nay vẫn chưa thấy bóng dáng, có lẽ mọi chuyện đã thành công rồi.

Trình Tranh, ngươi dựa vào cái gì mà muốn đấu với Bổn Cung?"

Dáng vẻ kiêu ngạo của hắn và những nụ cười xảo quyệt đã bị Trình Quân âm thầm quan sát.

- ---------------

...**** Ngự Hoa Viên ****...

" Thái Tử Điện Hạ, sao lâu đến như vậy mà người vẫn chưa mang sính lễ, kiệu hoa đến rước Tố Cầm, để cho người ta ngày đêm mong mỏi như vậy ".

" Cầm Nhi, ta đã thỉnh cầu lên Phụ Hoàng, cũng đã được chấp thuận, sớm muộn gì cũng sẽ rước nàng vào Phủ Thái Tử, nàng đừng hờn dỗi nữa ".



" Ta làm sao mà không nóng lòng cơ chứ, Chu Hoạ Y có thân phận gì mà đã được nhanh chóng trở thành Vương Phi, còn oai phong trước đám nô tài trong Vương Phủ, chuyện cô ta ra tay chỉnh đốn gia nhân đã được truyền đi khắp nơi, ai cũng đều khen ả thông minh, giỏi giang".

" Cầm Nhi, sao nàng phải so bì với một nữ nhân thấp hèn đó chứ, gả cho ta rồi danh vị của nàng tôn quý hơn cô ta gấp trăm lần, đừng nôn nóng ".

Hai người họ cô nam quả nữ ôm ôm ấp ấp trong ngự hoa viên, buông những lời lẳng lơ quấn lấy tâm can đối phương.

" Một chút nữa lễ mừng thọ sẽ bắt đầu, nghĩ tới dáng vẻ Vương Phi cao ngạo của cô ta đứng giữa điện diện kiến Thái Hậu, lòng ghét bỏ của ta lại sôi sục ".

Tố Cầm nằm trong lòng Trình Cảnh nũng nịu không thôi, bày tỏ ý không vui mục đích thúc giục Trình Cảnh nhanh tiến hành cưới gả.

" Cầm Nhi, đôi phu thê kia không thể đến dự lễ mừng thọ ".

Trong mắt Trình Cảnh loé lên sát khí nham hiểm, đồng tử kiên định nhìn vào một điểm trong khoảng không cười ý vị.

" Sao lại không thể đến, hai người bọn họ bị Thái Hậu ghét bỏ rồi à?"

" Không phải, hôm nay không thể đến, mãi mãi sau này cũng không có cơ hội để đến ".

Hắn nhìn vào đôi mắt ngây ngốc của Tố Cầm vẫn chưa hiểu lời lẽ đó, nhướng một bên mày, hôn lên môi mềm của Chu Tố Cầm.

Hình ảnh này lại vô tình bị Thái Hậu đang di chuyển từ Thọ An Cung đi qua trông thấy, Tố Cầm để lại ấn tượng không mấy sạch sẽ trong mắt Thái Hậu từ đây, Người không đến giáo huấn tức thời là vì giữ chút thể diện cho Thái Tử, nội cung tai vách mạch rừng nếu làm ầm ĩ sẽ khiến mất mặt hoàng thất.

...**** Đại lễ mừng thọ bắt đầu ****...

Tất cả các quan đại thần cùng khách mời đều đã đến đông đủ, nhập tiệc bằng khúc ca vũ trong cung đình vô cùng náo nhiệt, sau khi xem xong Thái Hậu ngắm mãi cũng không thấy Trình Tranh cùng Chu Họa Y bên dưới, có chút sốt ruột hỏi Hoàng Thượng.

" Hoàng nhi, sao ta không nhìn thấy Tam Vương Gia, cả vị tân Vương Phi cũng không thấy bóng dáng đâu cả?"

" Hồi Mẫu Hậu, thư mời đã được gửi đi trước đó, có thể Tranh Nhi cùng Vương Phi đang trên đường đến, nó xưa nay tính tình có chút nhút nhát, nhưng rất biết lễ nghĩa sẽ không vắng mặt đâu, xin Mẫu Hậu đừng lo lắng ".

Thái Hậu trước giờ luôn yêu thương Trình Tranh nhiều nhất trong số các vị Vương Gia của Nguyệt Quốc, người thương hắn còn nhỏ đã phải mất mẹ, gặp tai nạn mà trở nên ngây dại chẳng được Hoàng Thượng trọng dụng, kỳ vọng.

Chu Tố Cầm nghe thấy Thái Hậu nhắc đến Họa Y có ý muốn chiếm thế thượng phong, giành lấy sự ân sủng của Thái Hậu trước mặt mọi người, cô ta tiến ra khỏi bàn tiệc, kính cẩn nói:

" Thần nữ Chu Tố Cầm xin thay mặt tỷ tỷ tạ lỗi với Hoàng Thượng, Thái Hậu ".

" Ngươi là ai?"

" Thưa Thái Hậu, thần nữ là con gái của Chu Tướng Quân, muội muội của Tam Vương Phi ".

" À...

Thì ra ngươi chính là vị nữ tử mà Trình Cảnh thỉnh cầu kết hôn phối sao?

Ngẩng mặt lên cho Ai Gia ngắm thử ".

Chu Tố Cầm mang theo nụ cười mị hoặc lòng người ngước nhìn Thái Hậu.

" Quả nhiên nhan sắc khuynh thành, chẳng trách Cảnh Nhi ngày nhớ, đêm mong".

Câu nói này của Thái Hậu làm cho sự kiêu hãnh của Chu Tố Cầm trở nên khó coi cực điểm, bởi Nguyệt Quốc xưa nay tư tưởng nặng nề câu nói hồng nhan họa thủy, dụng ý của Thái Hậu khác nào chê cười cô ta dùng mỹ sắc mê hoặc Thái Tử, ngày đêm thương nhớ một nữ tử mà quên mất thân phận, lại đi thỉnh cầu cưới thứ nữ của Chu Gia.

Những người có mặt tại lễ mừng thọ xì xầm to nhỏ, nhưng đa phần đều chỉ trích cô ta không biết phép tắc, nay Tam Vương Phi đã gả đi, dù cho có sai trái thì nên là Chu Tướng Quân đứng ra tạ lỗi, nào đến lượt một tiểu bối lên tiếng giữa chốn cung nghiêm này.

Tố Cầm quỳ im giữa điện trải thảm đỏ rực màu, cúi đầu lúng túng không dám nhìn xung quanh, cũng không biết phải nói gì, không gian căng thẳng chùng xuống vài giây.

Chu Tướng Quân bước ra cứu lấy Tố Cầm.

" Thần Chu Lương xin thay mặt con gái ngu muội tạ tội trước Thái Hậu.

Nữ nhi lần đầu vào cung, không hiểu quy tắc đã làm phật lòng Thái Hậu, xin Hoàng Thượng, Thái Hậu tha tội ".

" Chu Tướng Quân và ái nữ bình thân, Ai Gia nào có ý trách phạt, chỉ là những lời kiêu ngạo của trẻ con nông cạn sao có thể nhẫn tâm trách phạt."

Lời Thái Hậu nghe như rất nhẹ nhàng, nhưng trực tiếp nhấn chìm sỉ diện của Chu Gia xuống đáy hồ không thể trồi dậy. Chu Lương cả khuôn mặt đổi màu xám xịt, ánh mắt giận dữ lườm lấy Tố Cầm, ả ta đôi chút run sợ cúi gầm mặt xuống hồi hộp.

" Cũng sắp trở thành người một nhà rồi, Tố Cầm, Trẫm mong ngươi sau khi về nhà sẽ học lại quy tắc đàng hoàng, để khi gả đến Đông Cung có thể hầu hạ tốt cho Thái Tử ".

" Thần nữ tuân mệnh ".

" Ừm

Các ngươi lui về chỗ ngồi đi ".



Hoàng Thượng không muốn không khí buổi tiệc trở nên căng thẳng mới mở lời giải vây cho cha con Chu Lương, nhưng tâm tình có chút không hài lòng về nữ nhân mà Trình Cảnh chọn.

Thái Tử Điện Hạ cao cao tại thượng ngồi trên kia nộ khí không ngừng kìm nén trong lòng ngực, trợn mắt nhìn Tố Cầm, uống ly rượu để có thể bình tĩnh trấn áp cơn giận.

* Ả đàn bà ngu ngốc, nếu không phải vì cha ngươi có thế lực lớn mạnh thì làm sao Bổn Cung lại chọn ngươi bước vào Đông Cung của ta.

Đúng là làm ta mất hết mặt mũi, khốn kiếp *.

Trình Quân một bên cười lạnh khinh thường đám người ngu xuẩn, chỉ biết tranh giành sỉ diện hão huyền, một nữ nhân nông cạn đến mức làm trò cười cho người khác, toan tính thể hiện bản thân lại không rõ vị trí của chính mình.

" Quân Nhi, bệnh tình của con cũng đã tịnh dưỡng nhiều năm rồi, có chút tiến triển gì không? "

Trình Quân vừa nhổm người đứng dậy thì bị Hoàng Thượng ngăn cản.

" Quân Nhi, con không cần phải đứng dậy, cứ ngồi đó mà trả lời Trẫm ".

" Hồi bẩm Phụ Hoàng, nhi thần được Phụ Hoàng và Mẫu Hậu hết mực yêu thương, hằng ngày được dùng thuốc thang thượng hạng, đại phu nổi danh cũng thường bắt mạch xem qua, mong cơ thể sớm ngày bình phục, nhưng đã nhiều năm rồi vẫn không thấy thuyên giảm."

Hoàng Thượng ấn đường nhíu lại, có chút đau lòng cho Trình Quân, Người ngày đêm mong ngóng hắn có thể nhanh chóng khỏe mạnh để giúp Người san sẻ phiền não triều chính, nhưng hy vọng đều không mang lại kết quả, có đôi chút thất vọng lẫn nhọc lòng.

" Không sao, con phải cố gắng tĩnh dưỡng cho thật tốt."

" Đa tạ Phụ Hoàng ".

" Tu Kiệt, ngươi phải chăm sóc cẩn thận cho Nhị Vương Gia, có khởi sắc nhanh chóng bẩm báo với Trẫm ".

" Thần tuân mệnh ".

Hoàng Hậu trong Phượng bào uy nghiêm cúi đầu kính cẩn trước Thái Hậu:

" Mẫu Hậu, con có món quà muốn dâng tặng cho người."

Cung nữ mang ra một gương gấm màu đỏ, mở ra bên trong xuất hiện cây san hô đỏ, cành nhánh vô cùng đẹp đẽ. Hoàng Hậu lệnh cho các nô tỳ buông rèm, đóng cửa chặn ánh sáng từ bên ngoài, san hô trong màng tối phát ánh hào quang kỳ dị, có đủ màu rực rỡ chiếu sáng giữa điện rộng lớn, chung quanh ai nấy đều trố mắt nhìn.

" Đây là san hô đỏ của Đông Hải, mang ý nghĩa vạn sự cát tường.

Nhi thần chút Mẫu Hậu phúc thọ an khang, vạn sự đều được như ý ".

" Tốt, tốt lắm.

Ai Gia rất thích ".

Đương kim Hoàng Hậu lại dịu dàng nói với Trình Quân.

" Quân Nhi, chỗ ta có nhân sâm thượng hạng được tiến cống, lát nữa sẽ sai người mang đến tặng cho con tẩm bổ, Phụ Hoàng con, Hoàng tổ mẫu và cả Bổn Cung luôn mong con sớm khỏe mạnh ".

" Nhi thần tạ ơn Mẫu Hậu ".

Tất cả mọi người đều có thể trông thấy sự ân cần và yêu thương của Hoàng Thượng, Hoàng Hậu dành cho Nhị Vương Gia, trong vô số đôi mắt ngưỡng mộ dưới kia lại có một đôi mắt đỏ lên vì ghen tức, Trình Cảnh không ngừng nâng ly rượu đắng uống, nỗi đố kỵ càng lúc càng dâng cao. Sinh mẫu của hắn Cao Quý Phi trên kia trông thấy, cơn bất mãn trong lòng đối với Hoàng Thượng cũng xuất hiện, hắn là Thái Tử nhưng lại không được chú ý, cả đám người cứ vây quanh chuyện của Chu Họa Y, còn chẳng tiết chế mà bộc lộ thâm tình cho một tên bệnh tật, thật làm cho bà ta cũng mất mặt vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK