• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụ hoàng, nhi thần xin được xem qua toàn bộ số nấm bên trong thiện phòng của Thọ An Cung.

Hoàng thượng điềm tĩnh phẩy nhẹ ngón tay, đồng ý với lời của cô.

Một cung nữ mang đến vài túi vải, bao gồm cả nấm tươi và số nấm đã được phơi khô.

Cô đưa lên mũi ngửi qua từng loại, trong phút chốc có mấy phần kinh ngạc.

- Phụ hoàng, số nấm khô không có gì đáng ngại, nhưng chỗ nấm tươi này có lẫn không ít nấm dại. Những loại nấm này thường mọc ở vùng đông lạnh, màu sắc và hương vị không khác nhiều so với nấm thông thường, tuyệt nhiên trong Nguyệt Thành không thể tìm thấy, rất có thể số nấm dại này đã khiến Hoàng tổ mẫu bị trúng độc.

Hoàng thượng bất ngờ nhìn cô, rồi cho người truyền thái y đến. Qua một lúc kiểm tra lại, thái y quả nhiên khẳng định số nấm dại lẫn vào là nguyên nhân chính dẫn tới tình trạng của Thái Hậu hiện giờ.

Hoạ Y lại nói:

- Số nấm dại này vô cùng khó tìm, chúng sinh sôi trong thời tiết khắt nghiệt, nơi ít người lui tới, trong y thư rất hiếm khi nhắc đến, việc Thái Y không thể nhanh chóng tìm ra là chuyện rất bình thường.

* Choang *

Cung nữ đứng bên cạnh Hoàng Hậu làm rơi một hộp phấn nhỏ màu xanh lục, trên hộp vẽ hoạ tiết hoa Xuyến Chi.

Cô ta hoảng loạn dập đầu xin tha:

- Nô tỳ đáng chết, đã vô lễ trước Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, xin Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương tha tội.

Phấn trong hộp rơi ra, màu sắc ngã hồng, hương thơm ngào ngạt phả theo gió lùa đến.

Hoạ Y cẩn thận nhặt lại giúp cô ta, vô tình phát hiện mùi hương trong chiếc hộp lại có điều không đúng.

Cô ngửi qua, nhíu mày nghĩ ngợi. Quay sang cung nữ kia chất vấn:

- Đây là vật của ngươi sao?

Cung nữ một lúc nhân sự thất kinh lên làm hai, nghe thấy câu hỏi của Hoạ Y vạn phần lo sợ cô có ý nghi ngờ mình trộm vật này, bởi loại phấn đặc biệt kia có giá trị dù không đắt đỏ, nhưng đối với một cung nữ lại là thứ xa xỉ vô cùng. Người quỳ bên dưới gấp gáp phân bua:

- Hồi Tam Vương Phi, đây quả thật là đồ của nô tỳ. Là Hoàng Hậu nương nương tội nghiệp nô tỳ, nên mới cho nô tỳ một ít đồ trang điểm không dùng đến. Người xem có phải chiếc hộp đã bị dùng hơn nửa rồi không? Không phải là nô tỳ ăn trộm đâu.



Hoạ Y trấn an vẻ bất ổn của nha đầu, mềm giọng nói tiếp:

- Ta không nghi ngờ ngươi đã ăn trộm thứ này, ta muốn hỏi ngươi đã dùng thứ này chưa, dùng bao lâu rồi?

- Hồi Tam Vương Phi, nô tỳ chỉ vừa được Hoàng Hậu nương nương ban cho, vẫn chưa dùng đến.

Hoàng Hậu tỏ ra kinh ngạc, ôn tồn hỏi Hoạ Y:

- Đây là loại phấn được mang đến từ Nam Vân, một địa danh nổi tiếng với rất nhiều mỹ phẩm tốt. Có chuyện gì sao Tam Vương Phi?

- Hồi Phụ Hoàng, Mẫu Hậu, trong hộp phấn này có trộn không ít xạ hương bên trong, mặc dù mùi hương không nồng nhưng vẫn rất dễ nhận ra.

Thái y nhanh nhão đón lấy chiếc hộp trên tay cô, cẩn thận xem qua, cũng khẳng định trong hộp phấn này đã bị người ta trộn lẫn xạ hương vào.

- Hồi Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, xạ hương trong phấn được canh chỉnh liều lượng rất vừa phải, nếu không tinh ý sẽ chẳng thể phát hiện ra.

- Xạ hương? Làm sao có thể.

Hoàng Hậu thất kinh trợn to mắt nhìn cô, rồi lại ủy khuất hướng tới Hoàng Thượng.

Hoàng bào uy nghiêm trên tay mân mê những viên ngọc tròn, đều đặn phát ra âm thanh lạch cạch do va chạm nhau, ánh mắt nghi hoặc hỏi:

- Hoàng Hậu, loại phấn này nàng có từ đâu?

- Đây là hộp phấn do Cao Quý Phi đích thân chọn lựa biếu tặng cho thiếp trong lễ sinh thần, đã dùng hơn nửa. Mỗi khi dùng loại phấn này da của thiếp lại càng đẹp đẽ, khiến thiếp không ngừng yêu thích.

Hoạ Y bước lên một bước, kính cẩn đan tay trước ngực giải thích:

- Xạ hương quả thật có tác dụng làm đẹp da, nhưng nữ tử dùng lâu ngày sẽ có khả năng cao dẫn đến vô sinh, Mẫu Hậu, người đã dùng loại phấn này bao lâu rồi?

Tách trà gần ngón tay của Hoàng Hậu bị một lực tác động mà rung chuyển, trên mặt hiện ra tất thảy là sợ hãi.

- Bổn cung đã dùng thứ này hơn mấy năm rồi. Thảo nào trong mấy năm nay ta trông ngóng hài tử, ta liên tục uống rất nhiều thuốc thụ thai vẫn không có kết quả.

Mười đầu ngón tay nắm chặt chéo áo, đáy mắt Mẫu nghi rơm rớm lệ, thất vọng nhìn vào chiếc hộp trên tay của Thái Y.

Hoàng Thượng đăm đăm tỳ ánh mắt vào khoảng không, nộ khí phừng phừng:

- Người đâu, gọi Cao Quý Phi đến đây cho trẫm.

Vừa vào đến Cao Quý Phi đã liếc mắt qua Hoạ Y đang đứng giữa gian phòng, trong ánh mắt chứa đựng vạn phần hận thù không sao diễn tả.

- Cao Quý Phi, nàng đã từng tặng hộp phấn này cho Hoàng Hậu?

Bà ta mỉm cười, nét mặt vô tội trả lời:

- Thần thiếp quả thật từng tặng một hộp phấn giống như vậy cho Hoàng Hậu, nhưng chuyện cách đây cũng đã mấy năm.

Hoàng Thượng đanh mắt hỏi:

- Nàng có biết trong phấn có chứa xạ hương không?



Cao Quý Phi làm vẻ bất ngờ, đưa bàn tay trắng nõn lên ngang miệng hốt hoảng:

- Xạ hương? Sao lại thế được. Hoàng thượng, thần thiếp không hề biết trong phấn có chứa xạ hương, hơn nữa thiếp cũng đang dùng loại phấn này mà.

Bà ta lấy ra hộp phấn của bản thân, hình dáng và mùi hương rất giống nhau.

Thái Y kiểm tra qua, phát hiện mùi hương trong chiếc hộp của Cao Quý Phi vừa mang đến còn nồng và lượng xạ hương nhiều hơn cả hộp của Hoàng Hậu.

- Hoàng Thượng, từ sau khi sinh ra Cảnh nhi thì thần thiếp mãi không thể hoài thai nữa, hoá ra là do thứ đáng hận này, thần thiếp cũng là người bị hại. Xin người làm chủ cho thần thiếp.

Cao Quý Phi yểu điệu đưa khăn tay thêu hoa lau nước mắt, gương mặt xinh đẹp tràn đầy oan ức thút thít bên cạnh Hoàng Thượng.

- Truyền lệnh của trẫm lập tức lục soát Phù Quang Cung của Cao Quý Phi.

- Hoàng Thượng, thần thiếp cũng là người bị hại mà, sao lại cho người lục soát cung của thần thiếp.

Trình Quân ngắt lời:

- Cao Quý Phi, nếu thật sự trong sạch sao phải lo sợ?

- Bổn cung thì sao phải lo sợ? Bổn cung không làm việc này.

- Vậy chỉ cần đợi kết quả là có thể phân rõ được trắng đen.

Hoàng Đế Nguyệt Quốc từ lâu trông ngóng có thêm đích tử, cơ thể Hoàng Hậu vốn suy nhược khó mang thai, dù người không cưỡng ép Hoàng Hậu nhưng trong lòng không khỏi phiền não, việc ra quyết định dứt khoát như hôm nay cũng không có gì đáng bất ngờ.

Hồi lâu một thị vệ bước vào, giải theo một cung nữ độ chừng mười hai, mười ba tuổi:

- Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã lục soát kỹ tẩm cung của Cao Quý Phi, không phát hiện điều gì đáng nghi. Nhưng biểu hiện của cung nữ này rất lạ.

Thân thể nhỏ nhắn của cung nữ kia co rúm dưới chân thiên tử, đầu cúi thấp, đồng tử đảo lia.

Hoàng thượng nghiêm giọng:

- Ngươi là cung nữ của cung Quý Phi?

- Hồi Hoàng Thượng, đúng ạ.

- Ngươi biết được gì rồi đúng không?

Cô ta ngước nhìn Cao Quý Phi đang chăm chăm trước mặt, rồi nhanh thoát cái thu lại sự thăm dò này, cúi đầu đáp:

- Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ không biết gì hết.

Hoạ Y ghé vào tai một ma ma đứng gần dặn dò điều gì đó, đợi cho ma ma đó rời đi cô mới từ tốn tiếp lời:

- Ta thấy lá gan của cô cũng không hề nhỏ, trước mặt thánh thượng lại dám có ý dối gian.

- Tam Vương Phi, nô tỳ thật sự không biết gì hết.

- Vậy sao? Tay ngươi đã đổ rất nhiều mồ hôi rồi, ướt cả sàn nhà, tóc mai rũ rượi. Ngươi căng thẳng như vậy vì cái gì chứ?



- Nô tỳ ở trước mặt thánh thượng bị uy thế oai nghiêm của người làm cho sợ hãi, không tránh khỏi căng thẳng, nên mới đổ nhiều mồ hôi. Không hề có nửa lời giả dối.

- Ổ, xem ra là ta hiểu lầm ngươi rồi.

Cô đi một vòng chậm rãi quanh cung nữ đang quỳ, hiện ra nụ cười nhạt nhẽo.

- Cho hỏi ngươi phụ trách việc gì trong Phù Quang Cung?

- Nô tỳ hằng ngày phụ trách dọn dẹp, lau chùi tẩm cung của Cao Quý Phi, hôm nay cũng vậy.

- Vừa nãy ta đi đến Thọ An Cung, trên đường đã đi qua Ngự Hoa Viên, bất cẩn đánh rơi một đôi bông tai phỉ thúy, không biết cô có nhìn thấy không?

- Hồi Tam Vương Phi, cả ngày hôm nay nô tỳ luôn ở trong Phù Quang Cung, chưa từng đặt chân đến Ngự Hoa Viên, nên không nhìn thấy vật mà người đánh rơi.

- Vậy sao?

Lúc này, vị ma ma kia nhanh nhão tiến vào, phía sau một tiểu thái giám mang theo một chiếc hộp gỗ nhẵn tối màu.

- Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ nghe theo lời căn dặn của Tam Vương Phi tìm ở Ngự Hoa Viên dưới góc cây Lưu Tô, phát hiện chỗ đất bị xới lên, che lại bằng đám cỏ dại rất đáng nghi ngờ. Khi đào lên đã tìm thấy vật này.

Ma ma đó mở chiếc hộp gỗ, kính cẩn đưa hai tay cúi thấp người hướng đến Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.

- Bên trong có không ít xạ hương chưa được mài nhuyễn, vài túi nấm dại chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay.

Hoàng Thượng sau khi xem qua, liếc mắt sắt nhọn vào cung nữ đang quỳ.

- Ngươi còn gì để nói.

Bộ dạng của cô ta có chút run rẩy, nhưng vẫn cố gắng kìm hãm sự kinh sợ của mình, vẫn cúi mặt nói:

- Hoàng Thượng, nô tỳ không hiểu người đang nói gì? Oan uổng cho nô tỳ.

- Không hiểu trẫm đang nói gì? Ngươi bảo mình không đi qua Ngự Hoa Viên, nhưng dưới đế giầy toàn là bùn đất, trong Phù Quang Cung tường cao, ngõ kín, Cao Quý Phi xưa nay yêu thích sạch sẽ, cho người lót tất cả khuôn viên bằng đá mài, làm gì chừa lại chỗ nào bùn đất. Ngươi còn chối quanh co.

- Hoàng Thượng, oan uổng cho nô tỳ quá. Trong Phù Quang Cung quả thật đều đã lót đá sạch sẽ. Nhưng trước giờ Quý Phi cũng có sở thích dùng sương sớm pha trà, nô tỳ mỗi sáng đều ra Ngự Hoa Viên hứng sương sớm mang về cho người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK