- Chu Lương, khi ta bị mẫu tử của Ninh Tố Nguyệt hành hạ ông đã làm gì, ngoảnh mặt xem như không thấy, chẳng màng tới sống chết của ta. Ta đã làm nên tội nghiệt gì khiến cho ông căm thù ta đến thế, chẳng lẽ Chu Hoạ Y ta không phải là giọt máu của ông?
- Biết trước nữ nhân bất hiếu như ngươi sẽ làm ta tức chết, thì sớm đã vứt ngươi cho quạ tha ma bắt đi rồi.
- Phải, Chu Hoạ Y sớm đã bị các người hành hạ chết rồi, thật đáng thương cho kẻ ấy. Ông là kẻ ăn cháo đá bát, nếu không nhờ Cao gia năm đó ở phía sau hậu thuẫn thì cả đời này cũng đừng mong có cơ hội trở mình.
- Ngươi câm miệng cho ta, nghịch nữ.
- Ông thẹn quá hoá giận sao? Chu Lương, ta hỏi ông, rốt cuộc mẹ ta vì sao lại chết?
Nhắc đến đây đồng tử của Chu Lương như loạn điểm, cố ý tránh đi.
Hoạ Y thu lại chiếc cằm đang ngông nghênh, đặt bàn toạ xuống chiếc ghế bành vừa được mang đến. Khinh khỉnh nói:
- Ông không nói cũng không sao? Vì hiện giờ Chu gia như vũng nước đục chẳng ai dám đến gần, sai vài người lanh lẹ đi điều tra rất nhanh thôi sẽ có kẻ tự nguyện mang mọi chuyện đến trước chân ta nịnh nọt.
- Ngươi, tiện nhân.
- Ta nào dám nhận, Chu Lương ông cũng thật là bậc phụ mẫu chuẩn mực, cha ruột lại không ngượng miệng mắng nữ nhi của mình bằng hai chữ nặng nề như vậy, Hoạ Y ta quá thất vọng.
Một tên lính canh ngục đi tới, khom lưng dâng lên tách trà bằng hai tay.
- Trắc Phi, mời người dùng trà. Thái Tử Điện Hạ căn dặn, Trắc Phi thân thể yếu đuối, sợ người khi đối diện với những thứ bẩn thỉu quá lâu sẽ chùn chân mỏi gối, vì vậy đặc biệt chuẩn bị ghế ngồi và trà nóng cho người dùng. Bên ngoài ngài ấy kiên nhẫn đợi, Trắc Phi cứ thong thả không cần phải gấp.
Mí mắt dưới của Chu Lương như sắp bốc hoả, nhìn hai người họ phu xướng phụ tùy, bản thân bị dồn ép không tài nào chống đỡ.
- Chuyển lời của ta, cảm ơn chàng ấy.
- Nô tài cáo lui.
Trước khi rời đi lính giữ ngục để lại cho Hoạ Y một sấp giấy, cô tỉ mỉ xem qua tất thảy, rồi nhìn Chu Lương có vẻ đắc ý.
- Phụ thân yêu quý của ta, người suy nghĩ nãy giờ cũng quá lâu rồi. Ta không có kiên nhẫn để đợi thêm, chỉ đành dụng hình với mỹ nhân bên cạnh vậy.
Ninh Tố Nguyệt tại bên dưới đổi sắc, thường ngày bà ta trưng diện lộng lẫy, nhưng bây giờ hết sức đơn điệu, khiến người khác nhìn suýt chút đã chẳng nhận ra. Chu Lương lớn giọng:
- To gan, ngươi lại dám dụng hình bức cung.
Hoạ Y nhếch mép lắc đầu:
- Không phải ta dụng hình, mà Trình Tranh chàng ấy muốn dụng hình.
Cô đưa sấp giấy lên ngang mặt, dõng dạc nói:
- Tội thần Chu Lương tham ô khí giới, chứng cứ rõ ràng, năm ngày sau lưu đày ở Trung Đảo. Phụ thân, Trung Đảo xa xôi, trùng rắn khắp nơi, có giữ được mạng để chịu án phạt hay không vẫn còn khó nói.
- Ngươi....
- Haaaaaaa....
Ninh Tố Nguyệt bỗng bật cười điên dại, loạng choạng bước ra.
- Chu Hoạ Y, cho đến bây giờ cô vẫn chưa biết được nguyên nhân cái chết thật sự của Cao Quân Hoa sao, nên mới đùng đùng đến đây chất vấn, bản lĩnh cũng chỉ có bấy nhiêu. Thật là đáng thương, haaaaaa...
Cô không mảy may bị những lời châm chọc của bà ta kích động, lấy từ trong thắt lưng ra một mảnh ngọc bội đã bị vỡ nát, ném xuống trước mặt bà ta.
Nhận ra lai lịch của mảnh ngọc Ninh Tố Nguyệt thất thần, kinh ngạc:
- Tiện nhân, ngươi đã làm gì con gái của ta, ta liều mạng với ngươi.
- Mạng của mình còn khó giữ bà lấy gì mà liều với ta? Tốt nhất thì mau nói ra sự thật.
- Đừng có nằm mơ.
Hoạ Y gật gật đầu.
- Được lắm. Lôi bà ta ra ngoài, kẹp ngón tay của bà ta, dù cho có gãy hết mười ngón tay cũng không được dừng, cho đến khi bà ta chịu khai ra.
Nhìn biểu hiện của Ninh Tố Nguyệt cơ hồ đã biết gì đó về cái chết của Cao Quân Hoa, nếu phải quanh co doạ nạt một người xảo quyệt như Chu Lương thì đối phó với bà ta sẽ dễ hơn nhiều.
Tiếng la hét inh ỏi cả đại lao, một lúc sau Ninh Tố Nguyệt đã đạt tới giới hạn, hai tay run rẩy, mồ hôi đầm đìa, vật vả trên đất.
- Ta khai, ta khai.
Chu Lương bên trong phòng giam đanh giọng:
- Tố Nguyệt, bà đừng có bị thủ đoạn hèn hạ của nó làm cho ngu muội, ăn nói linh tinh.
Cô lại nói:
- Người bị dụng hình không phải là ông ta, nên ông ta không có chút xót dạ, tình cảm phu thê ân ái của hai người thật đáng ngưỡng mộ. Mặc cho bà đau đớn thảm thiết cũng không chịu nói ra nửa chữ, người mà bà ngày đêm mưu toan giành lấy thời khắc quan trọng lại không dụng tâm cho bà, thật đáng buồn.
- Chu Hoạ Y, cô đừng ở đây mỉa mai giở trò li gián.
- Vậy thì phải xem xem là miệng của bà cứng hay gân cốt của bà cứng. Còn nhiều hình phạt của lao ngục bà vẫn chưa nếm qua.
- Cô...
Hoạ Y hạ thấp người, dùng đầu sấp giấy đã được cuộn tròn nâng cằm của bà ta, con ngươi như chứa một tảng băng cực âm hàn đanh giọng:
- Nói.
- Năm đó khi Cao Quân Hoa mang thai được chín tháng, cơ thể nặng nề không tiện đi lại, vì vậy việc trong nội trạch cũng không tường tận hết. Hôm ấy Chu Lương có một vị khách ghé thăm, căn dặn trên dưới không ai được phép bén mảng đến thư phòng, nhưng nào ngờ Cao Quân Hoa nhiều ngày dưỡng thai trong viện riêng thấy bức bối, tận tay mang theo ít bánh ngọt ghé qua thư phòng thăm phu quân của mình, vô tình nghe được cuộc đối thoại mưu tính tạo phản của Chu Lương và vị khách đó, Chu Lương phụ trách việc mua chuộc đám quan lại tham lam, bòn rút tiền công và khí giới cung cấp cho kế hoạch riêng của bọn họ. Trong lúc kích động vì quá bất ngờ và sợ hãi, Cao Quân Hoa vô tình làm rơi khay thức ăn trên tay, dù đã kịp thời lánh đi, nhưng Chu Lương vẫn phát hiện ra. Từ ngày đó, ông ta sợ mọi chuyện bại lộ nên âm thầm cho người giở trò trong thuốc an thai của Cao Quân Hoa, khiến bà ấy sinh khó, cũng để người phía Cao gia không nghi ngờ, lúc nguy cấp thai phụ mất máu quá nhiều, Chu Lương đứng bên ngoài phòng sinh không mảy may nhìn bé gái đỏ hỏn trên tay bà đỡ, lạnh lùng quay đầu, nhất quyết không cho người đi mời đại phu, khiến Cao Quân Hoa băng huyết mà chết.
Tách trà trên tay cô còn nóng, Hoạ Y dùng lực ném mạnh vào phòng giam, dưới chân Chu Lương tinh túy trong tách bạch ngọc văng tung tóe, mảnh vỡ tứ tán khắp nơi, nước mắt lưng tròng.
- Chu Lương. Ông có còn là con người không? Bà ấy là thê tử kết tóc của ông, tại sao lại tàn nhẫn như vậy?
Ông ta lạnh lùng đáp lại:
- Chỉ cần là vật cản đường ta, đều không nên giữ lại.
Hoạ Y cười khinh bỉ, hoà theo hai hàng nước mắt.
- Từng ấy năm tháng chung chăn gối, với ông vẫn không đủ dành lấy một chút chân tình sao? Những gì mà mẫu thân hy sinh cho ông và cả Cao gia đã nâng đỡ đều là lợi lọc thôi sao?
- ...
- Chu Lương, ông máu lạnh vô tình, bất nhân bất nghĩa.
Hoạ Y gom nhặt những tờ giấy đánh rơi trên đất, âm hàn nói:
- Tội âm mưu tạo phản của ông không tru di cũng sẽ bị xử tử, ông chờ chết đi.
Chu Lương hung hãn nắm lấy song gỗ lớn gào lên:
- Ta dù có bị dụng hình bức cung cũng sẽ không khai nửa chữ, không điểm chỉ nhận tội thì các người có thể làm gì ta, rõ ràng chứng cứ vẫn không đầy đủ. Cùng lắm chỉ bị bắt đi lưu đày vì tội tham ô, Chu Lương ta không tin không có cơ hội quay lại Nguyệt Thành.
Cô lườm người đàn ông bạc bẽo kia, lạnh giọng:
- Ai cần ông khai chứ, ai cần ông điểm chỉ? Ông có khai, có điểm chỉ hay không cũng không quan trọng.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Hoạ Y ném vào phòng giam sấp giấy đầy chữ trên đó, có cả mọc đỏ xác thực của quan phủ.
- Đây là toàn bộ chứng cứ nhiều năm nay ông cấu kết với phản tặc, âm thầm làm những việc xấu xa, tiếp sức truyền tin tức cho bọn chúng, ý đồ tạo phản đã rõ rành rành.
Chu Lương nhặt lên, thần sắc tái xanh, tay chân không còn đủ lực chống đỡ mà quỵ xuống, trợn trắng mắt kinh hãi, ông ta quên mất thân phận bây giờ của Trình Tranh là gì, dưới chân thiên tử có thể một tay che trời, trong thời gian ngắn ngủi đã có thể tìm ra đầy đủ chứng cứ buộc tội, nhìn cách mà Hoạ Y nói ra từng câu từng chữ dường như không có lấy một tia nương tình.
Cô quay sang Ninh Tố Nguyệt:
- Bà tham vinh hoa phú quý, phá hoại gia cang của người khác, tâm tư hiểm sâu thâm độc, con đường này là do chính bà chọn, Ninh Tố Nguyệt, chờ ngày lên đường xuống cửu tuyền với ông ta đi.
Hoạ Y quay lưng, nhưng rồi lại để lộ nửa gương mặt thanh tao dưới ánh sáng yếu ớt xuyên đến:
- Chu Tố Cầm cũng sẽ sớm đoàn tụ với bà thôi.
Ninh Tố Nguyệt gào thét, giẫy giụa theo bước chân mỗi lúc xa dần của Hoạ Y.
- Tiện nhân, không được làm hại nữ nhi của ta.