Từ khi bắt đầu làm livestream, Nhậm Vĩnh Hiên luôn chu du khắp nơi trên thế giới. Khác với nhiều streamer phụ thuộc vào công hội, ngay từ đầu anh đã lựa chọn con đường tự lập.
Cách làm này có ưu có nhược. Hồi mới khởi nghiệp nếu không tìm được cách tự quảng bá thì việc tích lũy sự nổi tiếng sẽ khá khó khăn, nhưng một khi đã lớn mạnh, đó lại là chuyện khác. Đối với những streamer hàng đầu như Nhậm Vĩnh Hiên, lợi ích trực quan nhất của việc tự lập là không cần chia sẻ donate với công ty quản lý.
“Dạo này anh luôn theo dõi livestream của em.” Nhậm Vĩnh Hiên đưa ly cà phê nóng đến trước mặt Khương Thành: “Anh cảm thấy em làm rất tốt, có điều phần chia cho em đúng là hơi ít.”
Khương Thành không phủ nhận, gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Đó cũng là điều không thể tránh khỏi, dù sao em là người mới, vừa bắt đầu, công ty chắc chắn sẽ không cho em đãi ngộ như các streamer lớn.”
“Phải rồi bé Thành, em có hứng thú đến studio của anh không?” Nhậm Vĩnh Hiên hỏi: “Nếu em đến đây, anh đảm bảo đãi ngộ của em ít nhất sẽ gấp hai, ba lần so với Hải Phủ.”
Sau khi quen biết Nhậm Vĩnh Hiên, Khương Thành đã tìm hiểu về studio cá nhân của anh. Theo những gì cậu biết, ngoài việc tự mình làm livestream, Nhậm Vĩnh Hiên còn dẫn dắt vài streamer tự do của Ngân Hồ. Mặc dù studio của Nhậm Vĩnh Hiên không lớn nhưng đi theo hướng chất lượng, kế hoạch và vận hành được tùy chỉnh theo phong cách của mỗi streamer. Bởi vì ít người nên tài nguyên quảng bá thường là chất lượng cao nhất, càng dễ nổi bật.
Không phải Khương Thành là không muốn chuyển công ty, nhưng cậu cũng có những cân nhắc của riêng mình.
“Xin lỗi anh Hiên, hợp đồng của em với công ty còn hai năm nữa, nếu sau khi hợp đồng kết thúc mà em vẫn còn làm trong ngành livestream thì em có thể đến studio của anh không?”
“Không thành vấn đề.” Nhậm Vĩnh Hiên vui vẻ hứa hẹn với Khương Thành: “Lời mời của anh luôn có hiệu lực, chỉ cần studio không đóng cửa em muốn đến lúc nào cũng được.”
Hai người trở lại chủ đề chính, tiếp tục bàn về chương trình hợp tác.
Theo dữ liệu thống kê của nền tảng Ngân Hồ, trong số người dùng đăng ký theo dõi livestream ngoài trời, tỷ lệ nam giới chiếm hơn 80%, ngoại trừ một số ít người đồng tính thì phần còn lại đều là trai thẳng.
Vậy nên, để tăng nhiệt độ của phòng livestream và tạo điểm nhấn, các streamer nam thường mời một ít khách mời nữ xinh đẹp tham gia chương trình của mình. Như vậy, khán giả vừa có thể theo dõi streamer yêu thích, đồng thời vừa được ngắm gái xinh, đương nhiên sẽ vui vẻ ở lại phòng livestream.
Làm streamer yêu cầu rất ít, chỉ cần một chiếc điện thoại thông minh kết nối internet thì ai cũng có thể livestream, nhưng nổi tiếng được hay không thì tùy thuộc vào từng người.
Làm sao để tương tác hài hước với khán giả; làm sao để nội dung livestream mỗi ngày vừa có chất lượng vừa có số lượng, khiến khán giả sẵn lòng móc ví donate. Sau buổi livestream, làm sao để duy trì mối quan hệ tốt với nhóm kim chủ; làm sao để giữ tâm lý lạc quan khi đối mặt với những lời nói ác ý; làm sao để cẩn trọng từ lời ăn tiếng nói đến việc làm, không đụng chạm đến những chủ đề cảm của xã hội để tránh bị cấm sóng… rất nhiều thứ cần phải nghiên cứu kỹ càng.
Khương Thành là nam khách mời đầu tiên được Nhậm Vĩnh Hiên mời kể từ khi anh làm livestream. Thông thường, để đảm bảo độ hot và doanh thu của buổi livestream, Nhậm Vĩnh Hiên sẽ không dễ dàng mời nam giới làm khách mời, dù sao khán giả càng thích ngắm gái xinh hơn, tóm lại đây là vấn đề thị trường.
Nay quy tắc bất thành văn ấy đã bị Khương Thành phá vỡ. Bởi vì thân phận giả gái đặc biệt của cậu, Nhậm Vĩnh Hiên đã sớm nhận ra điều này sẽ trở thành một điểm nhấn lớn trong chương trình hợp tác.
“Nếu anh bảo đến lúc đó anh muốn em mặc đồ nữ ở ngoài trời như khi em livestream, vậy em có thể chấp nhận không?”
“Nếu xung quanh không có người quen thì em không sao hết.” Nói đến đây Khương Thành mới nhớ đến một việc vẫn chưa hỏi: “Anh Hiên, rốt cuộc chúng ta sẽ đi đâu?”
“Thực ra còn chưa xác định, em có chỗ nào muốn đến không?”
Bị hỏi như vậy, Khương Thành nhất thời không nói ra được. Từ khi trở thành streamer, hầu hết thời gian của cậu đều dành cho phòng riêng ở nhà. Nhớ lại, lần cuối cùng cậu đi du lịch đã là mấy năm trước, khi đó nhà họ Khương còn chưa phá sản…
Nghĩ hơi xa, cậu kéo lại suy nghĩ của mình.
“Hay là thế này, chúng ta rút thăm đi.”
Dứt lời, Nhậm Vĩnh Hiên vào trang web du lịch tìm kiếm vài điểm đến thú vị, sau đó lần lượt viết lên giấy, gấp lại rồi bỏ vào hộp nhỏ, đưa đến trước mặt Khương Thành để cậu bốc thăm.
Khương Thành tiện tay chọn một tờ giấy, mở ra xem, bên trong viết hai chữ: Nhật Bản.
Sau khi rời khỏi studio của Nhậm Vĩnh Hiên, Khương Thành thấy hơi đói bụng, trước khi về nhà cậu tìm một quán ăn.
Cách từ xa cũng trông thấy rất nhiều người tụ tập bên ngoài quán. Ban đầu Khương Thành tưởng có đánh nhau, đến gần mới phát hiện ra họ đang vây quanh một chiếc siêu xe mui trần màu đen chụp ảnh.
Giàu có thật tốt, Khương Thành cũng không kìm được quay đầu nhìn thêm vài lần, thầm nghĩ khi nào mình giàu cũng sẽ mua một chiếc siêu xe, chẳng qua so với chiếc siêu xe này cậu càng thích 488 hơn.
Ai mà chẳng có một hai giấc mộng, vừa nghĩ về siêu xe, cậu vừa đẩy cửa quán ăn, chọn đại một chỗ trong khu vực hút thuốc.
“Phục vụ, làm ơn cho tôi mượn cái bật lửa.” Khi Khương Thành vẫy tay gọi phục vụ, đồng thời một vị khách khác ở đầu bên kia khu hút thuốc cũng yêu cầu bật lửa. Cậu tò mò nhìn về phía giọng nói quen tai, khi hai ánh mắt giao nhau, Khương Thành bỗng khựng lại.
Đù! Sao lại gặp tên keo kiệt này nữa!
Khương Thành bỗng nhớ ra một chuyện, mấy hôm trước cậu nghe thấy tên keo kiệt ở nhà nói chuyện điện thoại với bạn có nhắc đến các dòng xe, gì mà tiền cọc mua xe mới hơn 14 triệu. Khi đó cậu còn tự hỏi chẳng biết tên này mua xe quý giá cỡ nào. Nếu cậu không đoán sai, giờ phút này, chiếc siêu xe đắt tiền đang đậu bên ngoài chắc hẳn là của kẹt xỉ.
Thường Trạch đột nhiên đứng phắt dậy, cầm ly nước chanh trên bàn đi tới chỗ bàn của Khương Thành, kéo ghế ngồi xuống.
Khương Thành ngơ ngác trước hành động của hắn, khẽ nhíu mày, dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá người đối diện, đoạn hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Cậu không thấy biển quảng cáo ngoài cửa à?”
“Không, có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay quán ăn đang có chương trình khuyến mãi, các cặp đôi hoặc vợ chồng ăn tối sẽ được giảm giá 70%. Cậu đến đúng lúc đấy.”
“…” Khương Thành lặng lẽ cúi xuống nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay trái, bĩu môi. Có giảm giá hay không thì cuối cùng cũng phải cưa đôi tiên, có khác gì chứ?
“Đúng rồi, chiếc siêu xe mui trần ngoài kia là của anh à?”
“Cậu thấy rồi hả?” Thường Trạch cười tự đắc: “Chiều nay mới nhận về, thế nào, có phải rất đẹp không?”
“Đắt muốn chết, làm sao mà không đẹp được?”
Thường Trạch trông có vẻ rất vui,: “Lát nữa có muốn lên xe anh ngồi thử không, anh dẫn cậu đi dạo một vòng.”
“Tôi đây không thèm!” Khương Thành nghe xong liền lườm xéo một cái, dứt khoát từ chối, trông không chẳng ghen tị chút nào: “Đến lúc đó lỡ tôi làm cái gì trên xe, anh lại bắt tôi bồi thường tiền trăm tiền triệu à. Tôi đào đâu ra tiền để đền anh?”
“Khương Tiểu Thành, cậu nói chuyện kiểu gì thế?”
“Tôi nói chuyện kiểu gì chứ?”
“Cậu lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
“…”
Ở chung hơn ba tháng, đến giờ Khương Thành vẫn không hiểu nổi Thường Trạch. Cậu thấy tên này keo kiệt một cách kỳ quặc, mua được con siêu xe hơn 14 triệu tệ nhưng lại đến quán ăn để kiếm hời từ chương trình khuyến mãi, đã thế còn mặt dày chạy qua ghép bàn với cậu, chậc.