Các bạn cùng lớp bắt đầu gửi ảnh chụp trong trường ngày hôm nay vào nhóm WeChat lớp. Khương Thành lướt từng bức, ban đầu định tìm những tấm của mình, nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc nhìn thấy hình của Hứa Huy trong đám ảnh đó.
Khương Thành càng xem tâm trạng càng tệ, cuối cùng tắt WeChat, ném điện thoại sang một bên.
Cậu quay đầu, thất thần nhìn ra ngoài đường cùng dòng người qua lại, tiếng gió vù vù lướt qua tai, mái tóc của cậu hơi rối.
“Cái tên trong lớp hôm nay là người yêu cũ của cậu à?” Thường Trạch đột nhiên hỏi.
Khương Thành quay mặt, ánh mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên.
Thấy phản ứng của cậu, Thường Trạch gật nhẹ đầu: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”
Hắn tiếp tục nói: “Có phải cậu ta tên là Hứa Huy không?”
“Anh… biết anh ta à?”
“Không biết.” Thường Trạch khẽ nhún vai: “Lần trước cậu say rượu tự nói đấy chứ.”
Khương Thành không nói năng gì, bầu không khí lại chìm vào yên lặng.
Sau một hồi lâu, cuối cùng Khương Thành mở miệng: “Hôm nay anh ta đến tìm tôi, nói rằng bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi, tuần sau chuẩn bị tổ chức tiệc cưới.”
Thường Trạch không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
“Rõ ràng tôi với anh ta đã chia tay nhau lâu rồi, nhưng mỗi khi thấy anh ta xuất hiện trước mặt là tôi vẫn khó kiềm chế được cảm xúc, vô cùng tức giận, thậm chí còn ghét anh ta.”
“Nhất là khi trông thấy bọn họ hiện giờ sống rất hạnh phúc, tôi cảm thấy thật không cam lòng…”
Giọng của Khương Thành hơi khàn.
“Kể từ sau khi chia tay, trong đầu tôi thường xuyên nảy ra những suy nghĩ như vậy, mong họ đi khám bệnh phát hiện bị bệnh nặng, ra đường bị xe cán chết, bị kẻ tâm thần ven đường cầm dao đâm chết…”
“Tôi biết những suy nghĩ của mình rất độc ác, nhưng rốt cuộc tôi không thể khống chế được, bởi vì tôi luôn cảm thấy không cam lòng, đến bây giờ vẫn hận bọn họ.”
Nói đến đây, mũi cậu dần đỏ, giọng nói nặng nề hơn trước rất nhiều.
“Khoảng thời gian đó đúng là rất khó khăn, sau khi chia tay với anh ta gia đình tôi lại xảy ra chuyện lớn, như thể ông trời cố tình sắp đặt, lập tức dồn hết tất cả những điều bất hạnh vào tôi.”
“Tôi cũng không ngại nói thẳng với anh, ban đầu tôi đi hẹn hò thực chất là vì gia đình thiếu tiền. Nếu không phải ông anh giúp tôi trả nợ, có lẽ đến giờ tôi cũng không biết phải làm sao nữa.”
“Mặc dù giữa hai ta chỉ là quan hệ kết hôn giả dối, là quan hệ làm ăn, nhưng thật ra tôi rất ghét anh.”
Má nó… Thường Trạch đang lái xe bỗng giật mình, không phải đang nói về thằng người yêu cũ cặn bã à? Sao lại kéo đến hắn rồi???
Khương Thành tiếp tục: “Anh keo kiệt như vậy, luôn tính toán từng đồng từng cắc, thực sự rất đáng ghét. Nhưng hồi nhỏ của anh cũng chẳng dễ dàng gì, quá trình trưởng thành khiến anh trở nên như bây giờ nên tôi cũng phần nào hiểu được.”
Thường Trạch nhướn mày, lại một lần nữa hét “Mẹ nó” ở trong lòng.
Rốt cuộc là ai đã kể cậu nghe quá khứ của hắn???
“Có điều nói thật, hồi nhỏ anh cũng khá đáng yêu, gà con.”
???
Trong mắt và trên mặt Thường Trạch hiện đầy dấu chấm hỏi.
Bà nó… Sao cậu ta còn biết hắn hồi nhỏ trông như thế nào? Gà con là cái gì nữa?
“Hôm nay tâm trạng tôi rất tệ, do đó có thể nói nhiều một chút, anh nghe đại khái thôi, đừng để ý quá, tôi chỉ nói ra để xả stress, ngủ một giấc dậy ngày mai sẽ không sao nữa.”
Dứt lời, Khương Thành quay đầu sang một bên, tiếp tục ngắm cảnh.
Chiếc xe tiếp tục lao về phía trước, sau đó hai người không nói thêm lời nào.
Rẽ trái ở ngã tư đường trước mặt là hướng về nhà, tuy nhiên Thường Trạch không đánh lái mà đạp ga lái thẳng, vượt qua đèn đỏ trước khi nó kịp bật.
Chiếc Lamborghini mui trần màu đen phô trương phách lối, cộng thêm tiếng gầm rú đặc trưng lao vun vút trên đại lộ, tiến thẳng về đích của nó.
Phong cảnh ngoài cửa xe từ những cửa hàng trên đường phố biến thành những hàng cọ cao vút trên đại lộ ven biển, tốc độ xe bắt đầu chậm lại, từ từ tiến vào bãi đỗ xe ngoài trời cạnh biển.
“Xuống xe.” Thường Trạch tắt máy, mở cửa bước ra từ ghế lái.
Khương Thành ngờ vực, nghiêng đầu nhìn hắn: “Đi đâu thế?”
“Đi theo tôi rồi sẽ biết, cậu lo bị bắt cóc à?”
Đã hơn mười một giờ khuya, khu vực đại lộ ven biển này vẫn sáng đèn, các quầy hàng ăn uống, giải trí nối tiếp nhau kéo dài hơn hai trăm mét.
Lễ hội mùa hè thường niên mới nổi trong vài năm gần đây là một sự kiện đặc sắc của thành phố này. Hàng năm đến kỳ nghỉ hè không chỉ thu hút người dân địa phương mà còn thu hút rất nhiều khách du lịch.
Những năm trước Thường Trạch thường đưa cháu trai của mình đến chơi, năm nay cháu trai hắn tham gia trại hè ở nước ngoài nên không thể kịp về dự lễ hội.
Khương Thành theo sau Thường Trạch, đi trên con đường đông đúc, tò mò nhìn quanh.
“Trước kia cậu chưa từng đến đây à?”
Khương Thành lắc đầu, mỗi khi đi qua một quầy bán đồ ăn vặt cậu nhịn không được dừng bước ngắm nghía. Các món ăn vặt đủ loại nhìn hoa cả mắt, chưa biết ngon dở thế nào, nhưng vừa nhìn đã thấy “thơm ngon”, tiếc là bụng đã no, giờ chỉ có thể đừng ngắm.
Một cây kem vị đào màu hồng được đưa đến trước mắt Khương Thành.
“Ăn không?” Thường Trạch hỏi, chính hắn cũng đang cầm một cây kem ăn.
Khương Thành không đưa tay nhận ngay mà hỏi: “Phải trả anh bao nhiêu thế?”
“Thôi, tôi mời cậu miễn phí, đừng cứ nhắc đến tiền tiền tiền mãi.”
“Nếu không hỏi rõ tôi đâu biết sau này anh có đòi tiền tôi không.” Cậu cảm thấy bây giờ mình đã mắc chứng PTSD với đối với tên keo kiệt này rồi.
“Không ăn thì thôi, tôi ăn hai cái.”
“Tôi đâu nói là không ăn.” Khương Thành vội giật lấy cây kem trước khi hắn kịp rút tay về, bỏ vào miệng cắn một miếng. Kem làm thủ công gần như toàn là nước ép đào tươi, nhai trong miệng còn cảm nhận được thịt quả mịn màng, vị rất đặc biệt, khác hẳn những loại cậu thường ăn, thế là cậu lại cắn thêm một miếng lớn nữa.
“Trước anh với Hạo Hạo đến đây, ngoài việc đi dạo mua đồ thì còn có hoạt động gì khác không?” Khương Thành giơ cây kem trong tay lên vung vẩy mấy cái.
Thường Trạch không trả lời, chỉ ra hiệu cho Khương Thành đi theo mình.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ xuống bãi biển, bãi biển thường ngày vắng vẻ nay nhờ lễ hội mà tụ tập không ít người.
Khương Thành chỉ thấy một đám người tụ tập ở đó, chẳng biết họ đang làm gì, định đi tới xem kỹ hơn thì Thường Trạch bỗng kéo cậu lại.
“Đừng đến quá gần, đứng ở đây là vừa rồi.” Thường Trạch móc điện thoại ra, nhìn giờ, còn khoảng mười giây nữa là đến mười hai giờ.
Đám đông trên bãi biển bắt đầu hò reo, mọi người lần lượt châm pháo hoa đã chuẩn bị sẵn.
Tiếng pháo rít lên liên tiếp, những bông hoa nhân tạo rực rỡ lần lượt nở trên nền trời đen kịt rồi nhanh chóng tan biến.
Ánh sáng từ pháo hoa chiếu rọi đủ màu sắc lên khuôn mặt Khương Thành, cậu nhìn đến mê mẩn, thình lình, người bên cạnh bỗng hỏi một câu: “Muốn chơi không?”
Cúi đầu nhìn xuống, Thường Trạch đang đưa cho cậu một hộp pháo hoa.
“Anh mua khi nào vậy?”
Thường Trạch mỉm cười mở hộp, lấy hai cây pháo hoa ra rồi dùng bật lửa châm.
“Anh còn chơi thứ này à, trẻ con quá.” Khương Thành cười trêu.
“Cầm lấy.” Thường Trạch đưa một cây cho Khương Thành.
Một tay Khương Thành cầm kem, tay kia cầm pháo hoa,mỉm cười vui vẻ vẽ một vòng tròn trong không khí, vừa mới trêu người ta trẻ con, giờ chính mình cũng chơi rất vui.
“Giờ tâm trạng khá hơn chưa?”
“Hả?” Khương Thành ngẩn người.
“Chẳng phải lúc trước trên xe cậu đã nói rất nhiều à? Giờ đã cảm thấy đỡ hơn chưa hả?”
Thường Trạch lơ đãng hỏi, tuy nhiên chẳng hiểu sao lời hắn lại khiến Khương Thành xúc động.
Khương Thành cho là Thường Trạch vì muốn tham gia lễ hội nên mới kéo cậu đi cùng, hoàn toàn không ngờ được rằng đối phương làm vậy chỉ để giúp cậu xua tan cảm xúc tồi tệ, khiến cậu vui vẻ trở lại.
Cậu cắn môi, khẽ gật đầu, thì thầm một tiếng “Ừm”.