Khương Thành mặc bộ đồng phục tiếp viên hàng không mới mua trên mạng, tạo dáng nháy mắt đáng yêu trước ống kính.
【Chân nịnh hót bợ đít chuyên nghiệp của Xương Hoàng】: Đẹp lắm, đẹp lắm!
【Sờ sờ khỏe mạnh hơn】: Hôm nay Đào Đào búi tóc lên rồi kìa!
【Diễn viên được Ngân Hồ mời vào phòng livestream】: Xem Đào Đào livestream lâu rồi mà lần đầu thấy em ấy búi tóc lên đấy.
【Chuyên gia sách cấm】: Kiểu tóc này hợp với Đào Đào quá!!!
【Cặp kè với phú bà, bớt vất vả 10 năm】: Chiếc mũ xanh nhỏ trên đầu cũng dễ thương cực!!!
…
…
Thường Vũ Hồng nheo đôi mắt đầy nếp nhăn, nhìn chằm chằm điện thoại, vẻ mặt hoang mang.
Sao càng nhìn cái cô streamer Mô Mô Chan này càng thấy giống một người thế nhỉ?
Khuôn mặt đó, thần thái đó, cứ khiến ông không tự chủ được liên tưởng đến Khương Thành.
Nhưng ngay lập tức, Thường Vũ Hồng lại phủ nhận suy nghĩ hoang đường kia, cô ta tên Mô Mô Chan, chỉ là một nữ streamer có vài phần giống Khương Thành mà thôi.
Trước ống kính, Momo-chan mang theo vẻ mặt bí ẩn, cười hì hì nói với mọi người: “Kể cho mọi người nghe, dạo này tôi mới học được một điệu nhảy thổi sáo đấy~ Có ai muốn xem không? Ai muốn xem thì gõ 1 vào phần bình luận nhé.”
Vừa dứt lời, màn hình lập tức ngập tràn những con số “11111111” đủ màu lít nha lít nhít.
【Sóng lớn Đồng Đồng】 tặng streamer 【Siêu tên lửa】 ×2
【Xin gọi tôi là tiên nữ Aoi】 tặng streamer 【Siêu tên lửa】 ×2
“Oa! Cảm ơn chị Đồng và mẹ Aoi đã tặng em bốn quả siêu tên lửa! Yêu cả nhà nhiều!!!” Khương Thành phấn khích khua tay múa chân, gửi bắn tim hôn gió tặng hai phú bà.
Có siêu tên lửa làm động lực, cậu nhảy múa cũng càng thêm hăng hái.
Khương Thành chọn một bài “Just Blow” từ thư viện nhạc, sau đó cầm cây sáo trên bàn ngậm vào miệng làm đạo cụ múa. Đoạn, cậu lùi về phía sau rộng rãi hơn, bắt đầu nhún nhảy lắc lư cơ thể theo nhịp điệu sôi động của bài hát.
Hey you
Blow you whistle
Hey you
Hey hey hey hey hey hey
…
【Gay nhỏ Cleveland】: Đệt, mỗi lần xem Đào Đào nhảy tôi đều cảm thấy cơ thể mình bị hút rỗng [Nằm ườn]
【Đừng hỏi, hỏi thì chỉ có năng lượng tích cực】: Nước tăng lực sắp cháy hàng rồi!
【Bà già bán diêm】: Làm luôn đi
【Người khó rời giường】: Các nơi báo cáo tình hình thương vong đi!!! Các nơi báo cáo tình hình thương vong đi!!!
【Tìm 1 khó thế sao】: Tôi thực sự không còn một giọt nào nữa!
【Tình nhân của Đào Đào】: Việt T báo cáo có thể xuất trận!!!
【Bạn gái cũ của anh Hiên】: Nhanh đưa nước tăng lực cho tôi, tôi tôi tôi còn phải ra chiến trường!!!
【Người già rồi, muốn làm gì thì làm】: Trùng Khánh còn có thể chiến thêm trận nữa! Anh em cố lên!!!
【Ngoài tự kỷ ra thì không biết gì】: Bán sỉ hàu Sơn Đông, mua nhanh kẻo hết!
【Một phát đút cúc】: Ai cần thuốc bổ thận Hối Nguyên không?
【Xin mấy người đừng dắt mũi nữa】: Nghệ thuật phục hưng
【Trai đẹp Hương Sơn cần được bao nuôi】: Nghệ thuật phục hưng
【Muốn simp kiểu nào có kiểu đó】: Nghệ thuật phục hưng
…
…
Thường Vũ Hồng giơ điện thoại, hai mắt nheo lại, nhíu mũi một cái.
Trên màn hình luôn có những chiếc máy bay, tên lửa lướt qua, sau đó trong phòng livestream thường xuyên xuất hiện rất nhiều từ ngữ kỳ quặc, mỗi chữ ông đều đọc được, nhưng khi ghép lại với nhau ông chẳng hiểu nghĩa là gì.
Ông lão vừa xem livestream vừa vất vả tìm kiếm trên Baidu.
“Đậu má” nghĩa là gì?
“Đờ mờ” nghĩa là gì?
“Ét ô ét” nghĩa cái gì?
“Fanboy” và “fangirl” lại là cái quái gì?
Rốt cuộc dịch dinh dưỡng và livestream có mối liên hệ gì?
…
…
Kể từ khi bắt đầu xem stream, những thứ mới mẻ này cứ liên tục đổ vào đầu ông, nói chung thì đúng là học được nhiều kiến thức mới mẻ, nhưng nghĩ kỹ lại, chẳng biết học những thứ này để làm gì nữa, chậc chậc.
Đêm đã khuya, cả nhà đều đã say giấc, chỉ có ánh đèn trong phòng Thường Vũ Hồng là vẫn còn sáng.
Trước bàn đặt tờ giấy trắng và một cây bút mực đen, ông kéo ghế ngồi ngay ngắn, chỉnh kính lão trên sống mũi, bắt đầu cầm bút cúi đầu suy luận, khôi phục lại sự việc lên giấy.
Trước tối nay, Thường Vũ Hồng luôn tin chắc chắn Thường Trạch bị bệnh nấm chân, nhưng giờ đây, suy nghĩ của ông bắt đầu có chút thay đổi.
Những bức ảnh nữ streamer trong điện thoại Thường Trạch, thời gian xuất hiện sớm nhất là từ hai tháng trước, theo như những gì Thường Vũ Hồng biết, lần gần đây nhất cháu trai và cháu dâu cãi nhau là khoảng một tháng trước.
Khương Thành bị Thường Trạch khóa trong phòng không cho ra ngoài, may là ông kịp thời đến, hóa giải trận tranh chấp ấy.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ mối quan hệ của hai người bắt đầu rạn nứt từ thời điểm đó.
Nhớ lại lúc đó, Khương Thành trong phòng chửi bới dữ dội, nếu nói vì nấm chân ảnh hưởng đến chuyện sinh hoạt của hai người mà cãi vã thì cũng chẳng nghiêm trọng đến vậy.
Thế nên, có lẽ nắm chân chỉ là cái cớ che đậy, khả năng cao nguyên nhân khiến hai người ngủ riêng là do cô streamer xinh đẹp tên Mô Mô Chan này.
Thường Vũ Hồng đặc biệt khoanh tròn cái tên Mô Mô Chan, phía sau cho ba dấu chấm than.
Trong mấy ngày tiếp theo, Thường Vũ Hồng liên tục âm thầm quan sát, mỗi lần điện thoại hiện thông báo bắt đầu livestream, ông lập tức tiến vào phòng.
Nhưng dù quan sát mãi cũng chẳng tìm thấy bằng chứng xác đáng nào chứng minh Thường Trạch ngoại tình.
Tối hôm đó, như thường lệ, ông lại vào phòng livestream ẩn nấp, tình cờ nghe thấy Momo nói chuyện với fan: “11 tháng này tôi tính tham dự buổi họp mặt thường niên của anh Hiên, nhưng giờ còn sớm nên chưa thể xác định được, vậy nên tôi chưa trả lời anh ấy.”
Không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, lần đầu tiên Thường Vũ Hồng bình luận trong phòng livestream.
【Lão Sinh Thường Đàm】: Xin hỏi, anh Hiên này là ai vậy?
Đồng thời có vài fan nhiệt tình giải thích cho ông.
【Thiện giải nhân y bốc phét】: Là streamer mảng ngoài trời của Ngân Hồ đó
【Con trai Xương Hoàng】: Ông không biết anh Hiên sao?
【Lão Sinh Thường Đàm】: Xin lỗi, tôi xem livestream chưa lâu, mọi người thông cảm
【Ngàn vạn cây hoa cúc nở】: Anh Hiên là streamer nổi tiếng mảng ngoài trời của Ngân Hồ TV
【Cùng bố Xương đi ngắm biển】: ID livestream của anh ấy là “Anh Hiên xã hội”
Có người còn cố ý tag Thường Vũ Hồng, gửi cho ông link phòng livestream của anh HIên.
Lần theo đường link, Thường Vũ Hồng chuyển thẳng đến một phòng livestream xa lạ.
Khoảnh khắc Nhậm Vĩnh Hiên xuất hiện trong ống kính, ông bỗng khựng lại, lẩm bẩm: “Cu Hiên?”
Như vậy, Thường Trạch, cu Hiên, và cái cô Mô Mô Chan, chắc chắn giữa ba người có mối quan hệ dây mơ rễ má, cảm giác có vẻ tình hình trở nên phức tạp hơn rồi.
Trước đây Thường Vũ Hồng từng nghe cháu trai nói, năm nay Nhậm Vĩnh Hiên từ nước ngoài về, thành lập công ty truyền thông riêng.
Muốn tìm hiểu về Mô Mô, có lẽ hiện tại chỉ đành bắt đầu điều tra từ phía Nhậm Vĩnh Hiên.
Thường Vũ Hồng lập tức cầm điện thoại, gọi cho người bạn ở Cục Công Thương.
Buổi chiều cơm nước xong xuôi, Thường Vũ Hồng cầm địa chỉ viết trên giấy, dắt Mặc Mặc cùng ra khỏi nhà.
Công ty của Nhậm Vĩnh Hiên nằm ở khu Tây thành phố, cách tòa nhà văn phòng Thường thị hai ba khu phố. Thường Vũ Hồng đứng dưới lầu đi qua đi lại hồi lâu, vẫn chưa quyết định có nên đi vào hay không, cho đến khi có người từ phía sau gọi ông một tiếng “Ông Thường!”
Quay người lại nhìn, Nhậm Vĩnh Hiên đang đi thẳng về phía Thường Vũ Hồng.
“Ông Thường, sao ông lại ở đây ạ?”
Sự xuất hiện bất ngờ của Nhậm Vĩnh Hiên khiến Thường Vũ Hồng trở tay không kịp, ông chưa kịp nghĩ ra cái cớ, ấp úng một hồi, chỉ đành giả bộ ngớ ngẩn gõ đầu: “Ui cha, già rồi hay quên, ông cũng không biết tại sao mình lại ở đây nữa, không nhớ ra được.”
“Cháu vừa đi ra ngoài làm chút việc, hay để cháu đưa ông về nhà nhé?”
Thường Vũ Hồng liên tục gật đầu, “Được được, cảm ơn cháu nhé!”
“Không có gì ạ.”
“Hình như lâu rồi cu Hiên không đến nhà của ông chơi, lần cuối gặp cháu đã là chuyện mấy năm trước mất rồi.” Trên đường về, Thường Vũ Hồng ngồi ở ghế lái phụ, giả vờ vô tình gợi chuyện.
“Mấy năm này, phần lớn thời gian cháu đều ở nước ngoài, mãi đến năm nay mới về nước ạ.” Nhậm Vĩnh Hiên giải thích với ông.
“Trước đây nghe cu Trạch nói cháu vẫn làm livestream, hình như còn khá nổi tiếng, mấy triệu người theo dõi lận.”
Nhậm Vĩnh Hiên cười khiêm tốn: “Chủ yếu là nhờ các fan luôn đồng hành và ủng hộ cháu.”
Có vẻ sợ Thường Vũ Hồng không biết fan là gì, anh còn đặc biệt giải thích: “Fan nghĩa là… nói sao nhỉ, ông có thể hiểu là người hâm mộ.”
“Vậy bình thường cháu có gặp gỡ họ không?”
“Có chứ ạ, mỗi năm chúng cháu đều tổ chức họp mặt thường niên, năm nay họp mặt sẽ tổ chức vào ngày 11 tháng sau, lúc đó sẽ có rất nhiều fan từ khắp nơi trên cả nước đến.”
“Ồ, vậy hả.” Thường Vũ Hồng cố tình hỏi: “Buổi họp mặt của cháu tổ chức ở đâu vậy?”
“Cháu tổ chức ở khách sạn Đông Hâm khu Thượng Thành ạ.”
Ông lặng lẽ gật đầu, không để lộ cảm xúc, âm thầm ghi nhớ tên khách sạn trong lòng.
Sau khi đưa Thường Vũ Hồng đến nơi, Nhậm Vĩnh Hiên không rời đi ngay, chỉ khi tận mắt nhìn ông cụ Thường bước vào nhà, đóng cửa, lúc này anh mới yên tâm rời đi.
Trên đường đi, Nhậm Vĩnh Hiên bật loa ngoài điện thoại, gọi cho Thường Trạch.
“Ô, lão Hiên!” Người bên kia cười trêu: “Hôm nay sao rảnh rỗi gọi cho tôi vậy?”
“Trạch à, ông nhớ thường xuyên để ý đến ông ông nhé.”
“Hả? Ông tôi sao vậy?”
“Có lẽ ông mắc Alzheimer nhẹ rồi, tốt nhất nên đưa đi bệnh viện kiểm tra sớm.”
“Ông mới bị Alzheimer ấy, ông tôi còn minh mẫn chán.”
“Không phải đâu, lúc nãy tôi thấy ông ông ở dưới tòa nhà công ty, tôi hỏi ông ông sao lại ở đó, ông ông bảo là không nhớ tại sao mình xuất hiện ở đó nữa.”
Thường Trạch nửa tin nửa ngờ hỏi: “Ông chắc chứ?”
“Tôi lừa ông làm gì?! Lúc đó tôi sợ ông ông quên đường về nhà, nên lái xe đưa ông về. Thật đấy, Alzheimer không phải chuyện đùa, phải phát hiện sớm để kịp phòng ngừa.”
“Được, tôi biết rồi, mấy ngày nữa nghỉ sẽ đưa ông đi bệnh viện khám tổng quát.”
Sau khi ra ban công nghe điện thoại xong, Thường Trạch nắm chặt điện thoại quay lại phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc, tiến về phía Khương Thành đang ngồi ăn mì ly ở bàn.
“Sao đấy? Có chuyện gì à?”
Thường Trạch trông có vẻ buồn bã, sau khi do dự một hồi, cuối cùng hắn cũng mở miệng, nghiêm túc nói với Khương Thành: “Ông tôi… có lẽ mắc Alzheimer mất rồi.”