Thường Trạch thầm thấy may mắn vì hôm nay lái chiếc xe hơi bình thường. Hắn dìu Khương Thành đến ghế sau rộng rãi, để cậu ngồi nghỉ ngơi chốc lát.
Khi từ quán bán đồ uống quay về, trên tay Thường Trạch cầm ly trà gừng nóng hổi vừa mới pha.
“Uống chút đồ nóng cho ấm người.” Hắn đưa ly trà đến trước mặt Khương Thành.
“Cảm ơn.”
Cửa xe đóng lại, Thường Trạch nghiêng người ngồi cạnh Khương Thành, nhìn cậu nhấp vài ngụm trà mới hỏi: “Bây giờ sao rồi? Đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
Khương Thành khẽ gật đầu.
Sau một thoáng lưỡng lự, Thường Trạch lại hỏi: “Vừa rồi lúc bị kẹt trong thang máy trông cậu có vẻ rất sợ, có phải cậu mắc chứng sợ không gian kín không?”
“Không hẳn.” Khương Thành mím môi.
“Nếu không muốn nói thì thôi không cần phải nói.”
“Không sao, chỉ là tôi đang sắp xếp câu từ thôi.”
Sau khi ổn định suy nghĩ, cậu bắt đầu kể lại chuyện trước đây của mình cho Thường Trạch nghe.
Chuyện xảy ra khi cậu học lớp hai. Một hôm cậu cùng mấy đứa bạn đi xem phim ở trung tâm thương mại. Khi cả đám đang đi thang máy xuống tầng thì thang máy bỗng gặp sự cố, cửa cabin bất ngờ đóng lại. Một người đàn ông từ ngoài bước vào chậm nửa nhịp, chân phải bị kẹt giữa hai cánh cửa, không thể rút ra. Cabin thang máy đột ngột rơi xuống mà không hề có dấu hiệu báo trước, còn người đàn ông kia bị kẹp đứt chân ngay tại chỗ.
Trong bóng tối, những người bị mắc kẹt trong thang máy rơi vào trạng thái hoảng loạn, có người khóc lóc, có người la hét, còn người đàn ông tội nghiệp kia nằm dưới sàn, máu me đầm đìa, không ngừng rên rỉ trong đau đớn.
Khương Thành bị mắc kẹt trong không gian tràn ngập nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng đó hơn một tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi đội cứu hộ đến giải cứu. Từ đó, vụ tai nạn thang máy ấy trở thành cơn ác mộng đeo bám suốt tuổi thơ và thời niên thiếu của cậu.
Dù đã nhiều năm đã trôi qua, nhưng khi kể lại việc này với Thường Trạch, Khương Thành vẫn không khỏi rùng mình.
Khương Thành uống thêm một ngụm trà nóng: “Vậy nên mỗi lần tôi đi thang máy đều rất cẩn thận, lên nhanh xuống nhanh. Vừa rồi là lần thứ hai trong đời tôi bị kẹt thang máy, trong khoang thang máy tối om om đó, chẳng hiểu sao cảnh tượng ngày hôm ấy lại tái hiện trong đầu…”
“Do đó cảm xúc của cậu mới dao động rất mạnh, thậm chí gần như sụp đổ?”
Khương Thành im lặng gật đầu. Sau một hồi yên lặng, cậu nói: “Nhưng giờ thì cũng ổn rồi, chúng ta tiếp tục…”
“Chúng ta về nhà trước đã.” Thường Trạch ngắt lời: “Tình trạng hiện tại cậu nên về nghỉ ngơi.”
“Vậy còn chuyện quà tặng thì sao?”
“Để vài hôm nữa rồi tính, dù gì cũng còn thời gian, không cần phải vội.”
Nói xong, Thường Trạch nhẹ nhàng chọc lên trán cậu rồi rời khỏi ghế sau, quay lại ghế lái, khởi động xe.
Đêm đến, trán Khương Thành lấm tấm mồ hôi, tỉnh dậy từ cơn ác mộng. Cậu lại mơ thấy vụ tai nạn thang máy năm xưa. Sau đó cậu không thể ngủ được nữa, chỉ nằm cuộn người trong chăn, thậm chí không dám thò đầu ra ngoài.
Suy đi nghĩ lại, Khương Thành lấy điện thoại ra, gửi cho Thường Trạch – người đang ở phòng bên cạnh – một tin nhắn WeChat: “Anh đã ngủ chưa? Nếu chưa thì nhắn lại nhá.”
Vài giây sau, lúc nhận được tin nhắn hồi âm, Khương Thành cảm thấy có chút vui mừng khó tả.
【Gà】:Chưa ngủ, sao vậy?
【Khương Thành】:Tôi hơi khó ngủ
【Khương Thành】:Ban nãy tôi mơ thấy vụ tai nạn thang máy hồi nhỏ…
【Khương Thành】:Bây giờ anh có tiện không?
【Gã】:Có
【Khương Thành】:Có thể qua đây ngồi với tôi một chút không?
Cửa phòng bên cạnh mở ra, có tiếng bước chân tiến về phía phòng ngủ của Khương Thành.
Cốc cốc cốc…
Khương Thành lại lạch cạch gõ chữ trên điện thoại.
【Khương Thành】:Cửa không khóa, cứ vào đi
Căn phòng bỗng sáng đèn, Thường Trạch cầm điện thoại bước thẳng đến giường, đẩy chiếc chăn quấn chặt như chiếc bánh bao thịt: “Chuyện này cũng phải nhắn tin, lười vậy hả?”
Cái đầu núp trong chăn thò ra, Khương Thành lắc lắc mái tóc rối bù, cười tít mắt với hắn: “Sao anh còn chưa ngủ?”
“Xong rồi đó, vậy tôi về phòng ngủ đây.”
Khương Thành vội vàng nhào qua, kéo người lại trước khi hắn rời đi: “Anh Gà, đừng đừng đừng!”
Thường Trạch mỉm cười ngồi xuống bên giường, duỗi tay xoa xoa mái tóc hơi ẩm của cậu: “Mơ thấy ác mộng bị dọa đổ mồ hôi à? Có tè dầm không đấy?”
Hắn xốc chăn của Khương Thành, giả bộ muốn kiểm tra ga giường của cậu. Bị trêu chọc như vậy, cơn ác mộng trước đó dường như đã bị lãng quên. Khương Thành vội chụp lấy tay hắn, không cho hắn kiểm tra, hùng hồn phản bác: “Anh mới tè dầm! Nói năng kiểu gì đấy?!”
Sau khi chọc nhau một hồi, Thường Trạch ấn Khương Thành nằm xuống giường, kéo chăn đắp lại cho cậu: “Đêm nay cậu tính không ngủ à?”
“Tôi ngủ không được, hay anh hát cho tôi nghe một bài đi?”
Khương Thành vốn định trêu đùa Thường Trạch, nhưng vừa nói xong đã ngay lập tức nhớ lại mấy bản nhạc sến rện trong điện thoại của hắn, lập tức hối hận, vội vàng đổi chủ đề: “Anh đã nghĩ ra tặng gì cho ông chưa?”
Thường Trạch nghĩ ngợi: “Chắc khăn quàng cổ, mùa đông đến rồi, tặng một chiếc khăn Cashmere để giữ ấm cho ông. Đến lúc đó cứ nói là hai ta cùng tặng.”
“Ừ, nếu anh thấy ổn thì mua đi. Bao nhiêu tiền báo tôi, tôi góp một nửa.”
“Không cần, chỉ là một cái khăn thôi.”
“Cái gì?”
“Không có gì.” Lần này đến lượt Thường Trạch chuyển chủ đề: “Bé Khương, hỏi cậu cái này.”
“Anh hỏi đi.”
“Lần trước cậu bảo công việc streamer thu nhập cũng khá, định làm tiếp thử xem sao. Vậy cậu có nghĩ đến việc chuyển hướng không?”
“Nghĩ thì cũng nghĩ. Dù sao tôi cũng không muốn giả gái mãi.” Khương Thành thẳng thắn nói: “Nhưng nếu chuyển hướng thì phải cân nhắc nhiều thứ. Đầu tiên, công ty có thể sẽ không cho phép tôi làm vậy. Hơn nữa một khi chuyển hướng, đối tượng theo dõi của tôi cũng thay đổi. Chuyển hướng thành công thì tốt, nhưng nếu thất bại thì sao?”
“Người trẻ thì phải mạo hiểm một chút, cậu nhìn xem, cái này cũng sợ, cái kia cũng lo, vậy làm sao mà phát triển được sự nghiệp.”
“Tôi đâu có định gây dựng sự nghiệp hoành tráng gì đâu. Ăn no, ở tốt, không nợ nần, sống vui vẻ là mãn nguyện rồi.” Khương Thành ngáp dài: “Mà sao anh nói chuyện nghe như cán bộ nhà nước thế.”
Sau đó Thường Trạch nói cái gì nữa, nhưng Khương Thành chẳng còn nghe rõ. Cơn buồn ngủ ập đến, mắt cậu nặng trĩu rồi ngủ thiếp đi.
“Bé Khương, tôi đang nói chuyện với cậu mà, cậu có nghe không?”
Không thấy phản ứng.
Thường Trạch cúi xuống nhìn, lúc này mới nhận ra tên nhóc kia đã ngủ say từ đời nào. Ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu, hắn đột nhiên cảm thấy tay mình ngứa ngáy, thế là bóp má cậu mấy cái, mềm mềm như bánh mochi, vô cùng thú vị.
Thế là hắn bóp hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái…
Mãi đến khi Khương Thành khó chịu lẩm bẩm, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng dùng tay gạt hắn ra..
“Được được, không trêu cậu nữa.” Thường Trạch kéo chăn cho cậu, trước khi rời đi, hắn giơ điện thoại lên, chụp lén một bức hình cậu ngủ nghiêng mặt.
Hôm sau, Khương Thành ngủ đến lúc tự tỉnh. Cậu mơ màng ngồi dậy, định với tay tìm điện thoại xem giờ. Đột nhiên, cậu chạm vào thứ gì đó mềm mềm bên cạnh gối. Cầm lên nhìn kỹ, thì ra là một con gà nhỏ cỡ bàn tay mặc bộ đồ khủng long. Cậu không biết Thường Trạch đã đặt nó ở đó từ lúc nào.
Khương Thành nhìn chằm chằm vào con gà nhỏ, thấy đôi mắt của nó có chút ngốc nghếch, trông thật hài hước, thế là cậu cười ngô nghê một hồi, sau đó lấy điện thoại, chụp một tấm hình của gà nhỏ, đăng lên trang cá nhân của Momo-chan kèm theo dòng cap: 「Tỉnh dậy, nhận được một chú gà con không rõ nguồn gốc, nên đặt tên gì cho nó đây nhỉ? 【Cười trộm】」
Ngay lập tức, Ngài Xương thả một cái “like” đồng thời để lại bình luận.
【Ngài Xương】: Chú gà con mặc đồ khủng long này trông thật uy phong mạnh mẽ, sau này gọi nó là “Gà Ngầu” nhé.
【Momo-chan】:???