Cậu chỉ nhớ mang máng vì buồn nên hôm qua chạy đến bar uống rượu, rồi uống say, về nhà nói gì đó với Thường Trạch, nhưng chẳng nhớ rõ mình nói gì
Mở mắt lần nữa phát hiện mình đang nằm trong phòng. Khương Thành xốc chăn lên, áo vẫn là áo của hôm qua, cậu đưa áo lên mũi ngửi, nồng nặc mùi khói thuốc
Cậu chịu không nổi cái cảm giác bẩn thỉu này, nhảy ngay xuống giường, định đi tắm, lại liếc thấy trên bàn có một chiếc túi được gói kĩ, bên trong là một bộ đồ dính thêm một ít chất lỏng sền sệt màu đen, nhìn kỹ thì hình như là áo ngủ Thường Trạch hay mặc
Khương Thành còn mãi nghĩ ở đâu ra đây thì thấy một tờ giấy kẹp dưới chiếc túi, cậu lấy ra đọc—
Giá gốc của bộ đồ là 8000 tệ, thêm cả 5000 tệ hôm trước nữa, tổng cộng là 13000 tệ, trừ vào số tiền trong hợp đồng của cậu
Khương Thành: …..
Kinh dị quá, nếu cứ thế này, có khi 3 năm nữa mình mới là đứa nợ con gà kia những 3000 vạn
Giờ mới bảy giờ sáng, vừa mở mắt ra mà cậu đã xỉu xò rồi
Từ từ! Khương Thành giờ mới nhớ, nếu cái túi quần áo và tờ giấy này ở đây, chẳng lẽ tối qua con gà kia đã vào phòng của mình….
Thôi toi rồi! Khương Thành đứng ngồi không yên, lỡ bị lộ vụ giả gái để livestream thì làm sao
Cậu càng nghĩ càng sợ, bèn kiểm tra cả phòng lại một lần, đảm bảo hòm đựng đồ trang điểm còn nguyên, váy và tóc giả cũng bỏ vào tủ khoá mới thở phào
Cậu lấy đồ chuẩn bị đi tắm, vừa mở cửa bước được hai bước thì đụng phải Thường Trạch
“Nhìn đường đi!” Hai người đồng thanh nói
Thường Trạch nhìn đống đồ Khương Thành ôm, hỏi: “Cậu định đi đâu?”
“Đi tắm chứ còn gì nữa?”
“Khoan đã, ban nãy ông nội nói muốn đến thăm chúng ta, giờ đã ở dưới lầu rồi, dọn dẹp lại chút”
Giây trước còn buồn ngủ, giây sau Khương Thành đã tỉnh rụi
Ông Thường muốn đến thăm cháu trai và cháu dâu nghĩa là gì? Kiểm tra phòng chứ còn sao nữa
Chuyện gấp, tắm rửa dẹp đã. Khương Thành vội vàng về phòng, sửa soạn lại giường đệm, lôi hết vật dụng cá nhân nhét xuống dưới gầm giường
Dọn xong từng phòng, hai người cùng đến phòng tân hôn dùng để ứng phó tình trạng khẩn cấp, chia nhau ra làm, một người cố làm loạn chăn gối, người kia ném đồ của cả hai rải rác khắp phòng
Khương Thành mở tủ, lấy mấy hộp áo mưa xé vỏ rồi ném xuống dưới giường
“Cậu kém quá” Thường Trạch nói đầy chê bai rồi lấy đồ từ tay Khương Thành “Để tôi”
Hắn nhặt áo mưa lên, đổ dầu bôi trơn vào rồi buộc lại, thế này mới giống dùng rồi nè
Dầu bôi trơn dùng xong, Thường Trạch vứt chỏng chơ trên sàn, chất lỏng từ lọ thuốc chảy ra, tạo nên khung cảnh hai người quần quật suốt đêm
Còn gì nữa?
Quần áo
“Nhanh thay đồ đi” Thường Trạch lấy một bộ áo ngủ đôi màu lam ra, đưa số nhỏ hơn cho Khương Thành
Chuyện gấp, hai người bèn thay đồ trước mặt người kia chẳng kiêng nể gì.
…..
Đing đong——
Hết giờ, chuông cửa vang lên, Thường Vũ Hồng đã tới
Thường Trạch đang muốn ra mở cửa thì bị Khương Thành giữ lại
“Chờ chút!”
Khương Thành nhón chân, duỗi tay vò đầu Thường Trạch, giả bộ như hắn mới rời giường
“Được rồi, mở cửa đi” Khương Thành vừa nói xong bèn sửa lời “Hay là hai ta cùng đi”
Tay trái Thường Vũ Hồng dắt theo chú chó, tay phải xách theo túi đồ, hôm nay ông có vẻ vui, ngâm nga suốt cả quãng đường, chờ cháu trai và cháu dâu mở cửa rồi đi đến bàn bày đồ ăn sáng cho hai người
“Cu Trạch lát phải tới công ty đúng không, nhanh chân thay đồ đi! Lúc ông ra cửa mua được ít mì sợi cùng gà gạo nếp, còn cả cháo thịt nạc kèm trứng vịt bắc thảo bé Thành thích ăn nhất và bánh bao Lưu Sa, ăn lúc còn nóng đi kẻo nguội mất ngon”
Thường Trạch và Khương Thành đều ngây ra, sau khi hai người kết hôn, Thường Vũ Hồng thỉnh thoảng cũng tới, nhưng đột kích như này là lần đầu
“Ông ơi, nay là ngày gì ạ? Sao sáng sớm ông đã tới tìm tụi cháu vậy?”
“Ông tới còn phải hỏi ý kiến anh nữa hả?”
“Ý cháu không phải vậy, ông lại hiểu lầm rồi”
“Thôi, ông cũng không phải đến để gặp anh, nay ông đến để gặp bé Thành”
Khương Thành ngây người vài giây mới nhớ ra tuần trước mình nhận lời đi câu cá với ông, uống rượu vào có hại thế đó
Thường Trạch nháy mắt liên tục với Khương Thành để ra hiệu- Sao cậu không nói sớm?
Vậy mà Khương Thành cũng hiểu được ý của hắn- Sao tôi biết mới sáng ra ông đã đến?
Hai người mắt đi mày lại một hồi rồi im lặng ăn cơm
Thường Trạch phải đi làm trước giờ cao điểm, bèn ăn qua loa rồi thay đồ đi làm, hắn cũng không quên ôm Khương Thành rồi hôn trán một cái cho tròn vai
Lúc Khương Thành tiễn chồng ra cửa rồi quay lại thì không thấy ông Thường đâu, tìm quanh nhà thì thấy ông đang quan sát khắp phòng tân hôn mình và Thường Trạch chuẩn bị
Ông dừng lại trước thùng rác, cúi đầu, có vẻ rất tò mò, nếu cậu đoán không sai, hẳn là ông đang đếm số áo mưa đã qua sử dụng
“Ông ơi, ngại quá, ban sáng còn chưa kịp dọn phòng nên hơi lộn xộn” Tai của Khương Thành đỏ lên, tuy cậu biết là diễn kịch nhưng vẫn ngượng
“Không sao, tuổi trẻ dồi dào sức sống mà, ông hiểu” Thường Vũ Hồng cười tủm tỉm vỗ vai Khương Thành “Ông hồi trẻ cũng vậy”
Nghe vậy, tai của Khương Thành càng đỏ hơn, Thường Vũ Hồng cho là vì bị ông bắt gặp khung cảnh sau khi xong việc nên cậu mới ngượng, nhưng thực ra cậu thẹn vì bị hiểu lầm thôi