“Anh Hiên, chẳng phải người đề xuất chuyện chuyển nhượng với em là anh sao? Sao lại có liên quan đến anh Gà được?”
Giờ phút này, Nhậm Vĩnh Hiên cảm thấy nói thật cũng không sao: “Thực ra người đề nghị với anh về việc kéo em qua bên anh là cậu ấy, cậu ấy biết em không muốn làm streamer giả gái mãi nên mới nhờ anh xem có thể ký hợp đồng với em không.”
Lời Nhậm Vĩnh Hiên khiến Khương Thành nhớ lại chuyện đó. Đêm hôm ấy khi trò chuyện cùng Thường Trạch, hai người có nói đến chuyện chuyển chủ đề livestream, sáng hôm sau, Nhậm Vĩnh Hiên gọi đến hỏi chuyện chuyển nhượng, đồng thời còn chịu trả tiền vi phạm hợp đồng thay.
Lúc đó cậu mừng đến mức không nghĩ được nhiều, nghĩ đến tính cách hào sảng của Nhậm Vĩnh Hiên, cậu không hề liên hệ hai chuyện này lại với nhau.
Vì tình anh em, Nhậm Vĩnh Hiên không quên nói vài lời tốt về bạn mình: “Cậu ta là người như thế đấy, đừng nhìn cậu ta ki bo với người ngoài, nhưng với người mà cậu ta thật lòng thì chuyện tiền nong không quan trọng. Anh nói thật này bé Thành, làm streamer thì không thể làm cả đời, nhưng hai người ở bên nhau thì có thể đi đến cuối đời. Tính cách kẹt xỉ của Thường Trạch em cũng biết đấy, tuy rằng cậu ấy hơi quan tâm vật chất, chỉ nghĩ đến tiền, nhưng nếu đã thật lòng thì thẳng thắn lắm, thích ai sẽ tiêu tiền cho người đó. Cậu ấy chịu chi tiền vì em là chứng tỏ trong lòng cậu ấy có em, quan tâm đến em.”
Cuối cùng cũng giải quyết xong mọi chuyện, từ giây phút Khương Thành bước ra khỏi cổng công ty Nhậm Vĩnh Hiên, sự nghiệp livestream của cậu chính thức kết thúc.
Một năm chẳng phải quá dài, nhưng đủ để cậu trải qua rất nhiều thứ, có đắng có ngọt, có nước mắt lẫn nụ cười, từng hồi ức tạo nên một quãng đời quan trọng trong cuộc đời cậu.
Khương Thành không đi về nhà, cậu dừng lại bên đường, đứng lặng một hồi lâu, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Phó Trần.
Hai người hẹn gặp tại một quán trà gần đó, Phó Trần vừa thu tiền thuê nhà xong, tâm trạng có vẻ khá tốt.
Anh đẩy tờ menu đến trước mặt Khương Thành: “Bé Thành, muốn ăn gì cứ gọi, anh bao!”
Khương Thành không đói, chỉ gọi một ly trà sữa nóng rồi trả lại menu.
“Anh Trần, dạo này anh có lên Ngân Hồ không?”
“Dạo này nhiều việc quá nên không có thời gian xem livestream, đừng bảo trong giới có scandal động trời đấy nhé?”
“Không phải scandal động trời gì đâu.” Khương Thành xua tay phủ nhận, ngập ngừng giây lát rồi nói với anh: “Em nghỉ livestream rồi.”
“Hả?! Chuyện gì vậy? Không phải trước đó vẫn ổn sao? Em còn bảo anh mấy bữa nữa tính chuyển sang livestream ngoài trời, sao giờ lại bỏ hả?”
Phó Trần thấy hơi bất ngờ, nghe xong chuyện của Khương Thành, anh cũng phần nào hiểu được hành động của cậu.
“Anh Trần, thật ra em tìm anh là muốn hỏi, lúc anh rời khỏi giới trong lòng anh cảm thấy thế nào?”
Những ký ức không vui năm xưa lại ùa về, Phó Trần cảm khái: “Cái đêm phòng livestream 626 biến mất, hàng triệu fan cũng không còn, lúc đó cảm giác như mất đi một phần quan trọng trong đời. Thật lòng mà nói, hồi đó anh thích livestream là nhờ vào mấy anh em luôn ủng hộ, có họ anh mới thấy vui khi livestream mỗi ngày.”
“Bé Thành, tiện thể anh hỏi em chút được không?”
Khương Thành gật đầu: “Anh hỏi đi.”
“Em làm livestream một năm rồi, tổng cộng kiếm được bao nhiêu?”
Khương Thành tính toán, sau khi trừ hết phần của công ty và nền tảng, chắc khoảng hơn một triệu, mà phần lớn là nhờ vào Thường Trạch donate, nếu không thì chẳng đạt được số này.
“Thế còn anh Trần? Chắc cũng kiếm được không ít nhỉ?”
“Một năm có khoảng sáu, bảy chục triệu doanh thu, nhưng chỉ đánh giải đấu thường niên cũng tiêu hết hơn năm mươi triệu rồi, quá mệt, cũng không cảm thấy kiếm được nhiều, phần lớn đều bị nền tảng ăn hết. Vậy nên khi nền tảng khóa phòng livestream của anh anh cũng chẳng lưu luyến gì lắm, cái danh anh cả Ngân Hồ anh vốn chẳng màng, điều duy nhất tiếc nuối chính là mất đi đám anh em đã đồng hành từ con số 0.”
Khương Thành có thể hiểu được cảm giác đó, cậu rất đồng cảm, dù lý do rời giới của cả hai khác nhau nhưng nỗi luyến tiếc với fan thì đều giống.
“Con người ấy mà, luôn phải có lúc quyết tâm từ bỏ thôi.” Phó Trần vỗ vai cậu: “Đời dài như thế, không thể bước nào cũng đúng mà không bước nhầm, quyết định thì khó khăn thật, và những lựa chọn của em không thể thoả mãn trọn vẹn tất cả mọi người. Nhưng bất kể thế nào, chúng ta vẫn phải cố gắng sống cho ra hồn, rời khỏi giới thì rời, có gì to tát lắm đâu, hãy tin rằng tương lai bản thân sẽ tìm được cuộc sống thú vị hơn trước.”
Nhân viên gọi Phó Trần lại vì có trục trặc ở kho hàng, Khương Thành không làm phiền nữa, vừa rời đi thì Phó Trần bất ngờ gọi với cậu.
“Nếu muốn kiếm tiền nhanh, lúc nào cũng hoan nghênh em đến tìm anh nhé, anh sẽ sắp xếp vé đi Nhật cho em ngay!”
Khương Thành dở khóc dở cười: “Anh Trần, đừng đùa em nữa.”
Phó Trần cười khì, vẫy tay với cậu rồi quay người vào kho hàng.
Trên đường về nhà, Khương Thành cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, như thể trút được gánh nặng trong lòng.
Vừa vào nhà thay giày, đồng hồ treo tường mới chỉ hơn năm giờ, tuy nhiên Khương Thành đã thấy giày của Thường Trạch ở ngay lối vào, trong bếp còn vọng ra tiếng nước. Giờ này đáng lẽ Thường Trạch vẫn còn ở công ty mới đúng.
Khương Thành bước vào, thấy Thường Trạch từ trong bếp đi ra, bưng theo các nguyên liệu vừa rửa sạch, trên bàn ăn còn có bếp từ và một nồi lớn.
“Về rồi à?” Thường Trạch vẫn dùng giọng điệu thường ngày nói chuyện: “Dạo này trời lạnh, tối nay ăn lẩu nhé.”
Khương Thành nhún vai, nói đùa: “Vừa khéo ăn mừng hôm nay em thất nghiệp.”
“Không làm chỗ này thì làm chỗ khác.”
“Anh Gà” Khương Thành nghĩ ngợi rồi quyết định nên thừa dịp này nói thẳng luôn: “Về khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng, chiều nay Anh Hiên đã nói với em rồi.”
“Ồ, thế hả?” Thường Trạch cúi đầu hí hoáy với đống bát đũa trên bàn ăn.
“Anh có thể nói cho em biết lý do không?”
Lý do ư? Thường Trạch đặt đồ trong tay xuống: “Anh làm điều mình muốn, cho người mình thích một chút tiền, có vấn đề gì sao?”
Giọng hắn thản nhiên nhẹ bẫng, nhưng lại đâm mạnh vào lòng Khương Thành.
“Em mới 23 tuổi thôi, vẫn còn trẻ, có nhiều cơ hội thử những thứ khác mà.”
“Sắp 24 rồi.” Khương Thành chỉnh lại.
“Vậy cũng vẫn còn trẻ chán, đúng không?”
Khương Thành đứng yên, nhìn người đàn ông trước mặt bước từng bước về phía mình mình, lặng lẽ đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên trán.
Để che giấu sự ngượng ngùng, Khương Thành xoay người đi về phía phòng: “Em vào phòng thu dọn đồ một chút.”
“Sao lại phải thu dọn?” Thường Trạch có chút khó hiểu, tò mò theo sau.
Đã nói là rút khỏi giới rồi thì phải rút triệt để, làm cú dứt điểm.
Thường Trạch dựa vào cạnh cửa, nhìn Khương Thành mở tủ quần áo, lấy hết đống váy cũ, xếp từng bộ vào thùng giấy.
“Mấy bộ đồ này em định xử lý thế nào?”
“Dù sao sau này em cũng không mặc được nữa, đem vứt đi thôi.”
Thường Trạch bước tới, nhặt một bộ hầu gái từ đống váy vóc, nhớ lại lần đầu tiên xem Momo-chan livestream, lúc ấy Khương Thành đang mặc bộ này.
Chẳng hiểu sao nhớ lại những cuộc đấu khẩu trong phòng livestream, hắn khẽ lắc đầu, bật cười.
“Sao không mặc lại bộ này cho anh xem lần nữa?”
“Chẳng phải anh đã xem mấy lần rồi sao?”
“Lần trước em mặc nó để livestream, còn bây giờ chỉ mặc cho mình anh xem, khác chứ.”
Khương Thành không mấy tình nguyện: “Thôi, em đâu có sở thích mặc đồ khác giới.”
“Không mặc thì 500.000 tiền vi phạm hợp đồng trừ vào hợp đồng 30 triệu.”
“…”
Lời này quá quen tai, vẫn là kiểu ki bo trước đây, nhưng có lẽ vì mối quan hệ đã thay đổi nên cảm giác trong lòng cũng khác trước, cái kiểu keo kiệt ấy giờ lại giống như một cách trêu đùa thân mật.
Khương Thành vừa nghĩ vậy, ai ngờ tên keo kiệt kia lại trở nên quá đáng: “Không chịu nữa thì trừ thêm 500.000.”
Cậu vùng vằng mặc bộ đồ hầu gái, không đội tóc giả, không trang điểm gì, chỉ là một chàng trai mặc trên mình chiếc váy, nhờ vẻ ngoài và vóc dáng mà vẫn ưa nhìn.
Thường Trạch ngồi xuống giường, kéo người trước mặt qua, để Khương Thành ngồi lên đùi mình, nâng mặt cậu lên, áp sát đôi môi đỏ mọng kia rồi cắn nhẹ một cái.
Khi ngẩng lên nhìn nhau, Khương Thành phát hiện ánh mắt hắn có chút khác lạ.
“Đào Đào, gọi một tiếng ‘daddy’ nghe xem nào.”
“…”
Khương Thành vốn tưởng rằng hắn đã quên trò đùa ác ý này, nào ngờ lại bất ngờ được nhắc đến vào lúc này.
Rõ ràng cậu không quá vui, định gạt phăng yêu cầu kỳ cục ấy: “Anh Gà, hay mình ra ăn tối trước? Em đói rồi.”
Dứt lời, cậu định rời khỏi lòng Thường Trạch, nhưng người trước mặt lại ôm chặt lấy, không chịu thả ra.
“Gọi một tiếng, 100.000.”
Không biết tên keo kiệt này xem mấy trò gọi daddy ở đâu ra nữa.
“Nếu em gọi 100 tiếng thì anh cho em 10 triệu à?”
“Miễn là em gọi thật êm tai, có tình cảm, nếu không thì trừ ngược 100.000 từ hợp đồng 30 triệu.”
“Vẫn còn trừ ngược sao…”
“Gọi không?”
Khương Thành duỗi tay ôm lấy cổ hắn, cơ thể nhích lại gần, ghé sát bên tai Thường Trạch, môi khẽ chạm vào tai hắn, sau vài giây chần chừ, quyết tâm không thèm đếm xỉa, cậu bắt chước mấy bé 0 trong phim hentai, nũng nịu gọi một tiếng “Daddy~”
“Ngoan.” Người trước mặt ôm eo Khương Thành, cắn nhẹ lên cổ cậu một cái, để lại một dấu răng mờ: “Daddy nói với em chuyện này, mấy bộ váy kia em đừng vứt, sau này chỉ mặc cho mình Daddy xem thôi.”