Ngoại hình và cách ăn mặc của cô bé trong bức ảnh kia trông rất mộc mạc quê mùa, nhưng từ những đườnng nét trên khuôn mặt cũng có thể nhìn ra được, đây chính là Lương Yên, một mỹ nhân với vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó vấn đề bàn luận đã hoàn toàn chệch hướng.
[Con mẹ nó ha ha ha ha ha ha ha ha ha, chẳng trách trước kia Lương Yên không muốn chia sẻ những tấm hình lúc nhỏ của mình ha ha ha ha ha ha ha.]
[Còn nhỏ như vậy đã phải tập cử tạ, làm thế nào mà Lương Yên có thể có một vóc dáng đẹp như bây giờ, thật ghen tị!]
[Trời ơi, tấm ảnh này đáng yêu quá đi mất.]
[Phải tập cử tạ từ lúc nhỏ như vậy ảnh hưởng rất không tốt đến sự sự trổ mã dậy thì của một đứa trẻ, vẫn cảm thấy đau lòng thay cho Lương Yên!’’
[Hai gò má cao nguyên đỏ kia hình như không ổn lắm, trước tiên tôi xin mỉm cười bái phục.]
[Xem ra Lương Yên thực sự rất khỏe.]
[Không nghĩ đến lúc tập cử tạ cũng có thể moe như vậy.]
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Từ bức ảnh này có thể nhìn ra được Lương Yên chưa từng phẫu thuật chỉnh sửa trên mặt mình, vẫn là mũi cao cằm nhọn tự nhiên.]
Vì thế hot search “Đau lòng Lương Yên càng ngày càng giảm nhiệt, thay vào đó là “Yêu tinh cử tạ Lương Yên” được đẩy lên đỉnh.
Trước khi nhìn thấy bức ảnh thời thơ ấu này, có lẽ không ai có thể liên tưởng đến một nữ diễn viên xinh đẹp yêu kiều mềm mại trên màn ảnh với một vận động viên cử tạ cao to lực lưỡng, vì thế bức ảnh trực tiếp đâm thẳng vào điểm moe tương phản trong lòng mọi người, nhanh chóng được hàng chục ngàn lượt chia sẻ trên mạng xã hội.
Lương Yên ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm.
Vốn dĩ cô còn đang lo lắng sau khi bức ảnh được người hâm mộ trực tiếp truyền ra ngoài thì không biết mình sẽ bị chế giễu đến mức nào, trong lòng vô cùng đau xót, nhưng cô không ngờ kết quả cuối cùng lại là những bình luận như thế này.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Weibo của cô đã tăng thêm một trăm ngàn lượt theo dõi.
Sớm biết thế này trước kia đã không cố gắng giấu giếm làm gì, Lương Yên cười tủm tỉm đọc những bình luận phía dưới, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhân nút trả lời, đầu dây bên kia lập tức truyền đến âm thanh thở hổn hển vì tức giận của Trần Tuyết Vân: “Lương Yên! Mày dám dùng những thủ đoạn bịp bợm với tao ư!’’
Lương Yên nghe giọng điệu tức muốn hộc máu của người phụ nữ kia, tâm tình thoải mái nhẹ nhõm lúc nãy hoàn toàn bị quét sạch, nơi đáy mắt xẹt qua một tia cô đơn, nhưng ngay sau đó lại trở về như cũ, hít một hơi thật sâu, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Tôi không giở thủ đoạn bịp bợm, tất cả những điều tôi nói trên kia đều là sự thật, không phải sao?’’
“Bây giờ tao sẽ đi gặp phóng viên, tao muốn tố cáo mày, mày chỉ là một bạch nhãn lang không hơn không kém, mày không phụng dưỡng mẹ ruột cũng như không chăm lo cho em trai của mình! Tao muốn tố cáo mày đến thân bại danh liệt táng gia bại sản.’’
“Vậy thì bà hãy đi ngay đi.’’ Lương Yên nói, nắm ngón tay siết chặt điện thoại di động.
Trần Tuyết Vân dường như không ngờ được Lương Yên sẽ nói một cách nhẹ nhàng không mảy may sợ hãi như vậy, ngây ngẩn cả người.
Trong tai nghe vẫn là tiếng hít thở dồn dập của bà.
Lương Yên trầm mặc không nói một lời, ngay khi đang chuẩn bị cúp điện thoại thì giọng nói không cam lòng của Trần Tuyết Vân lại vang lên: “Mày cho rằng mày có thể thoát khỏi tao sao? Nằm mơ đi, cả đời này mày vẫn sinh ra từ trong bụng của lão nương.’’
“Chỉ cần tao còn một chút hơi tàn thì mãi mãi là mẹ của mày, muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con ư? Đừng hòng!’’
“Không đưa tiền đúng không, mày hãy chờ mà xem.’’
Trần Tuyết Vân tắt điện thoại.
Lương Yên nhìn nhật ký cuộc gọi, đứng lặng người tại chỗ, xoa xoa lỗ mũi ê ẩm.
Cô tựa như đang tự giễu chính mình cười cười một tiếng.
*******************
Trong một khách sạn ở thành phố Cổ Đông, Lục Lâm Thành xem những chuyện xảy ra trên Weibo ngày hôm nay, chân mày nhíu chặt.
Trần Tuyết Vân đứng trước ống kính máy quay lên án nữ con gái ruột thịt của mình, toàn bộ cư dân mạng lên tiếng chỉ trích lăng mạ Lương Yên, kết quả là đoạn ghi âm và các giấy tờ ghi chép mà Lương Yên công bố dư luận vào lúc bảy giờ tối khiến chiều hướng dư luận lập tức xoay ngược lại, “Đau lòng Lương Yên” xuất hiện rồi nhanh chóng lọt vào hot search.
Cuối cùng, cũng chính là vấn đề nóng bỏng được bàn luận sôi nổi ngay lúc này- bức ảnh Lương Yên tập cử tạ thời thơ ấu.
Lục Lâm Thành phóng to bức ảnh kia lên.
Khi còn bé trên mặt Lương Yên vẫn có da thịt hồng hào, đôi môi mím chặt, bởi vì phải cố gắng dùng sức nâng tạ mà gò má đỏ bừng.
Tầm mắt anh rơi vào đôi mắt của Tiểu Lương Yên trên bức ảnh, trong ánh mắt rực rỡ ấy đang cất giấu một sự kiên cường mạnh mẽ không chịu đầu hàng vượt xa những đứa trẻ cùng trang lứa khác xung quanh cô.
Lục Lâm Thành nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa như như đang trở về buổi tối ngày hôm đó, cô cũng như thế này, hai gò má đỏ bừng, trong mắt lấp lánh một tầng hơi nước mông lung, cánh tay ôm chặt lấy cổ anh, bám chặt lấy người anh không buông, giọng nói mang theo tiếng khóc nước nở: “Giúp tôi với, xin hãy giúp tôi với được không…’’
Giống như một miếng kẹo mạch nha dính chặt không thể gỡ ra được.
Sau đó lại sau đó, một lần nọ, anh cực kỳ tức giận, cô cúi thấp đầu ngồi ở chỗ đó không ngừng vặn xoắn ngón tay trắng nõn: “Xin lỗi, em thực sự cho rằng…’’
“Sau này anh không cần phải lo cho em nữa đâu, em đảm bảo sẽ yên lặng, tuyệt đối không nhảy ra cọ nhiệt của anh nữa.’’
“Thật thật xin lỗi.’’
“Anh muốn ly hôn bất cứ lúc nào cũng được, em nhất định sẽ ký tên.’’
Lục Lâm Thành thở dài.
Khi Lương Yên dứt khoát gạch bỏ từng điều khoản bồi thường mà anh đã đề ra lúc hai người ly hôn, anh còn tưởng rằng phải là một cô gái sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo và hạnh phúc mới có được sự sự kiêu ngạo và tự tin đến vậy.
Dường như anh chưa bao giờ hiểu hết được con người Lương Yên.
***********************
Khương Mộc bước vào trạng thái sẵn sàng bày trận nghênh đón quân địch.
Xét thấy Trần Tuyết Vân vẫn có thể nhả ra những lời độc ác tàn nhẫn như vậy trong cuộc điện thoại cuối cùng, chắc chắn bà ta còn có những hành động tiếp theo nữa.
Vì sợ Trần Tuyết Vân sẽ tìm người trả đũa, Khương Mộc thậm chí còn không cho Lương Yên bước ra khỏi cửa nửa bước, mỗi ngày đều ở đặt đồ ăn ngoài giao đến tận nhà.
Ngoài trừ lần đó ra, hắn cũng đã viết xong đủ các bản thảo thông cáo với truyền thông để phòng ngừa các tình huống khác nhau mà Trần Tuyết Vân có thể phản pháo lại, đến lúc đó chỉ cần trực tiếp đưa cho các phương tiện giải trí truyền thông lớn là được.
Chỉ sợ người không biết xấu hổ, cái chùy của Lương Yên cũng cứng như thế, chỉ cần Trần Tuyết Vân gây hấn một lần nữa thì vẫn nhục nhã như cũ mà thôi.
Lương Yên buồn tẻ ru rú trong nhà hai ngày, cuối cùng cũng chờ được Trần Tuyết Vân xuất hiện trở lại.
Vẫn là “Quả cam giải trí” đó.
Khương Mộc vẫn không ngừng lẩm bẩm “Chuyện gì đến cũng sẽ đến” cả người căng thẳng lo lắng không thôi, click mở nội dung chính của bài viết ra.
Lương Yên nhích đến gần, hai người cùng nhau xem những dòng chữ trên bản tuyên bố.
Sau đó càng xem càng kinh ngạc, cằm của Khương Mộc thiếu chút nữa đã rớt xuống đất..
Tựa đề tin tức:
“Trần Tuyết Vân: Chính thức tuyên bố cắt đứt quan hệ mẹ con cùng với Lương Yên, từ nay về sau không bao giờ làm phiền nhau nữa.’’
Khương Mộc lắp bắp: “Cái…Cái này, chuyện gì đang xảy ra vậy?’’ Hắn nhìn về phía Lương Yên, “Cô đã thỏa thuận gì với bà ta sao?’’
Lương Yên cũng hoảng hốt không kém: “Không có, tôi còn tưởng là anh chứ.’’
Trần Tuyết Vân đột nhiên buông tay không quấy rầy nữa, đây quả thực là chuyện điên rồ nhất thế gian.
Khương Mộc bối rối nhìn đống bản thảo mình đã dày công vắt óc suy nghĩ trong tay, cái này, con mẹ nó phải đăng như thế nào đây.
Hai người đồng thời mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lúc này phía dưới khu bình luận của bài viết Weibo kia lại rất náo nhiệt:
[Chúc mừng Lương Yên đã thoát khỏi một con quỷ hút máu đáng sợ.]
[Lương Yên cố lên, nanh sói mãi mãi ở bên cạnh ủng hộ chị.]
[Trần Tuyết Vẫn dễ dàng buông tay như vậy sao? Nhất định trong chuyện này có vấn đề gì đó rồi.]
[Có lẽ là đã cho tiền rồi.]
[Lương Yên thực sự không dễ dàng gì, sao có thể có một bà mẹ thế này chứ!]
Lương Yên không tin Trần Tuyết Vân thực sự sẽ buông tay đơn giản như vậy, trực tiếp gọi điện thoại cho bà ta: “Ai đưa tiền cho bà?’’
Trần Tuyết Vân thở hổn hển: “Tiền, tiền gì? Lương Yên, mày còn mặt mũi nhắc đến chuyện tiền nong với tao ư? Rốt cuộc mày và chồng trước đang diễn trò gì?"
Nghe được hai chữ chồng trước, Lương Yên ngập ngừng trong giây lát, sau đó đen mặt nói: “Bà có ý gì?’’
Trần Tuyết Vân hừ một tiếng: “Đi mà hỏi chồng trước của mày thì biết.’’
Cả người Lương Yên cứng đờ.
………………
Cô tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một số dãy số điện thoại từ trong lịch sử cuộc gọi nói về chuyện ly hôn hai ngày trước.
Lương Yên cắn nôi, cân nhắc do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi đi.
“A lô.’’
Giọng nói của người đàn ông vô cùng êm tai, tựa như một dòng suối nhẹ nhàng róc rách.
Lương Yên lấy hết dũng khí chất vấn: “Rốt cuộc anh và Trần Tuyết Vân đã nói chuyện gì? Tại sao bà ta lại đột nhiên thay đổi ý định?’’
Lục Lâm Thành: “Sau này bà ta sẽ không đến quấy rầy cô nữa đâu.’’
Lương Yên: “Anh cho rằng Trần Tuyết Vân là loại người như thế nào, bà ta nói không thì sẽ không ư? Sao anh có thể tin bà ta chứ?’’
Lục Lâm Thành khẽ cười: “Đương nhiên là tôi không tin rồi. Bà ta có thể thử một lần nữa, nhưng là tôi đoán bà ta không có lá gan kia đâu.’’
“Không ngu ngốc đến mức đâm đầu vào nguy hiểm đâu.’’
Lương Yên: “Vì sao?’’
Lục Lâm Thành: “Tôi nói cho bà ta biết, nếu như còn đến làm phiền cô, trừ phi…Bà muốn con trai mình chết trong ngục giam.’’
Lục Lâm Thành có bản lĩnh kia, Lương Yên biết.
Lương Yên ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại, cô không muốn nợ chịu một ân huệ từ người này chút nào: “Anh muốn cái gì, nói đi, tôi sẽ trả lại cho anh.’’
Lục Lâm Thành khe khẽ thở dài: “Không cần.”
Lương Yên nổi giận: “Tôi không muốn nợ ân tình của anh, đã nói trả cho anh thì chắc chắn phải trả cho anh.’’
Lục Lâm Thành không ngờ Lương Yên lại kiên trì đến vậy, đột nhiên nhẹ giọng cười một tiếng: “Mẹ cô muốn cầm tám trăm vạn của cô mới bằng lòng buông tha, nếu như cô đã muốn trả, vậy được rồi, trả cho tôi tám trăm vạn là được.’’
“………………”
Sau khi Lương Yên cúp điện thoại mới bắt đầu hối hận.
Khương Mộc nhìn phải ứng khác lạ của cô, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?’’
Lương Yên cảm thấy cả người chán nản không sức sống.
“Nói cho anh biết, anh đừng kích động nhé, bây giờ tôi đang nợ người ta…
Tám trăm vạn.’’