Chụp ảnh xong, bởi vì bộ phim gần nhất của Lục Lâm Thành vô cùng hot nên đã được giữ lại thực hiện một cuộc phỏng vấn riêng cho tạp chí.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đợi anh phỏng vấn xong, sau khi thay quần áo đi ra khỏi phòng thay đồ thì đã không thấy bóng dáng của Lương Yên đâu nữa, chỉ thấy cô trợ lý nhỏ Bành Bành đang nhăn nhó đi về phía này, hiển nhiên là đang đợi anh thay quần áo xong.
Lục Lâm Thành nghiêng người ngó ra sau lưng cô: “Lương Yên đâu rồi?”
“Chị ấy về nhà trước rồi ạ.” Bành Bành trả lời, chậm rãi móc một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, hai tay đưa cho Lục Lâm Thành: “Trước khi đi Yên tỷ có nhờ em đưa cái này cho ngài.”
“Chị ấy còn nói đây là tám trăm vạn chị còn nợ ngài, mật mã là sinh nhật của chị ấy, bảo ngài cầm, à ừ, trên đường về nhớ chú ý an toàn.”
Lục Lâm Thành nghiền nghẫm cầm thấy tấm thẻ ngân hàng kia, kẹp tấm thẻ mỏng manh giữa hai ngón tay thon dài của mình: “Nguyên văn của cô ấy nói như thế sao?’’
Bành Bành: "..."
Lục Lâm Thành khẽ cong môi, đôi mắt đào hoa híp lại nhìn thẳng vào Bành Bành, trong ánh mắt tựa như phóng ra tia điện tí tách, sau đó dùng một giọng điệu nghi vấn hỏi cô: “Hử?’’
Con mẹ nó cái này thì ai có thể chịu nổi chứ, Bành Bành lập tức được sủng ái hấp dẫn mà đỏ mặt, cắn cắn môi dưới, lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm, lấy hết dũng khí nói: “Nguyên văn của chị ấy là bảo em chuyển lời cho ngài đây là tám trăm vạn chị ấy còn nợ ngài, mời ngài cầm tiền xong rồi…Cút nhanh lên.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tia điện phóng tí tách trong đôi mắt đào hoa của Lục Lâm Thành lập tức đứt gãy.
…
Lương Yên về đến nhà chưa được bao lâu thì đã nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Cô còn tưởng rằng người ta giao hàng chuyển phát nhanh, lộc cộc chạy đi mở cửa, kết quả vừa mới mở cửa nhìn thấy người đàn ông đang đứng ngoài kia đã lập tức hối hận.
“Anh, anh đến đây làm gì?’’ Lương Yên vô thức lùi về phía sau hai bước.
Lục Lâm Thành xoay người đóng cửa lại, giật giật cà vạt trên người, trong kẽ răng nghiến chặt rít ra hai chữ:
“Làm em.”
"Lục Lâm Thành, anh buông em ra, anh đây là đang cưỡng gian người ta đấy, trận trụi trắng trợn cưỡng gian, em phải báo cảnh sát, em phải báo cảnh sát.”
Lương Yên bị anh giữ chặt lấy thắt lưng kéo vào trong phòng ngủ, vừa đá đá chân giãy giụa vừa la lớn.
Lục Lâm Thành ném Lương Yên nằm trên giường, đứng bên mép giường từ trên cao nhìn xuống, bàn tay vẫn đang còn cởi cúc áo sơ mi: “Em báo đi.”
Cả người Lương Yên theo quán tính bật lên hai lần, sau đó vội vàng bò dậy, đề phòng chỉ vào Lục Lâm Thành: “ Anh anh anh, anh đừng đến đây, anh mà đến đây nữa thì em sẽ hét lên thật đấy, em thực sự sẽ hét lên đấy.”
Lục Lâm Thành thong thả xắn tay áo lên đến tận khuỷu tay, sau đó đứng dưới giường chống eo: “Em gọi đi, em có gọi rách cả cổ họng cũng không có người đến cứu đâu.”
Lương Yên:...
Đây là lời thoại lộn xộn gì vậy?
Lục Lâm Thành lại giả vờ như đang muốn tiếp tục đi về phía trước.
Lương Yên nhanh chóng lăn sang phần giường bên kia: “Anh đừng đến đây, em, em…’’ Cô nhìn Lục Lâm Thành vẫn đang tiếp tục ép đến gần, vội vàng la lên: “Chỗ này của em không có cái kia!’’
Lục Lâm Thành hơi sửng sốt, không hiểu ý cô nói: “Cái nào cơ?’’
Lương Yên trừng mắt liếc anh một cái, vẫn cảm thấy chuyện này khó mà mở miệng, suy nghĩ rất lâu mới tìm ra được một cách giải thích tương đối uyển chuyển: “Đồ bảo hộ an toàn.”
“Chẳng lẽ anh cho rằng trong nhà một người phụ nữ độc thân sẽ có những đồ vật như thế sao? Nó có phải là thuốc kích thích tiêu hóa đâu.”
Lục Lâm Thành nghe thấy những lời của cô, một lúc lâu sau cũng không thể nói thành lời.
Anh đột nhiên rất hối hận tại sao vừa rồi mình không vào cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua một hộp, Lục Lâm Thành nhìn Lương Yên, sờ sờ vào túi quần xẹp lép: “Nếu như anh nói anh có mang theo thì sao?’’
“Đi chết đi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Yên đỏ bừng, vơ lấy một chiếc gối đầu ở trên giường ném về phía anh.
Lục Lâm Thành bị gối đầu đập một cái, sau đó ngồi xuống giường, dưới ánh mắt phòng bị của Lương Yên móc từ trong túi áo ra một vật gì đó rồi đưa cho cô: “Cầm đi.”
Trong tay anh là tấm thẻ ngân hàng.
Lương Yên nhìn tấm thẻ ngân hàng của mình trong tay anh, vô cùng nghi hoặc: “Không phải em đã để Bành Bành đưa cho anh rồi sao?’’
Cô bỗng nhiên nảy ra một khả năng: “Mẹ kiếp, chẳng lẽ anh đã đi rút hết tiền trong này rồi bây giờ mới trả thẻ lại cho em sao?’’
Lục Lâm Thành thở dài, đẩy thẻ đến trước người Lương Yên: “Anh không động vào nó, trả lại cho em nguyên vẹn.”
Lương Yên nửa tin nửa ngờ: “Anh có ý gì, không phải anh đã thúc giục em trả tiền sao?’’
Lục Lâm Thành đi đến trước mặt cô ngồi xuống, im lặng hai giây, sau đó nói: “Lương Yên, chuyện liên quan đến số tiền này, vốn dĩ đó là việc anh nên giúp em giải quyết.’’
“Em có thể dứt khoát đồng ý trả cho anh tám trăm vạn như thế anh cũng rất bất ngờ đấy.’’
“Cho nên thực ra em không nợ anh bất cứ thứ gì cả.”
Lương Yên cũng trầm mặc không nói, cô biết chuyện liên quan đến số tiền này trong miệng anh là đang ám chỉ chuyện mẹ ruột Trần Tuyết Vân của cô.
“Chuyện này mới không liên quan đến anh thì có.” Lương Yên không muốn tiếp tục nói đến chủ đề liên quan đến Trần Tuyết Vân nữa, cầm lấy thẻ ngân hàng trước mặt mình: “Nhưng mà anh không muốn thì thôi vậy.’’
Lục Lâm Thành nhìn cô nhét thẻ vào trong túi áo, nói: “Anh trả tiền lại cho em nhưng em đừng mua nhà.’’
“Hả?’’ Lương Yên nghe xong lập tức không vui: “Dựa vào cái gì chứ?’’
Lục Lâm Thành: “Trở về tiểu khu Nam Tĩnh đi, ở cùng với anh, nơi đó rất an toàn.”
Lục Lâm Thành thề với trời anh nói ra những lời này với mục đích vô cùng đoàng hoàng trong sáng, không hề trộn lẫn bất cứ tâm tư nào khác. Bây giờ Lương Yên đang thuê một căn hộ nằm trong tiểu khu dân cư bình thường, nhìn vào có vẻ như cũng không tệ lắm nhưng thực sự không phù hợp với một nhân vật của công chúng như cô chút nào cả. An ninh ở đây không hề đảm bảo an toàn và sự riêng tư cho các hộ gia đình, mỗi lần Lục Lâm Thành đến đây nhìn thấy trước cửa tiểu khu không có lực lượng bảo vệ kiểm tra đều cảm thấy lo lắng thay cho cô.
Mặc dù bây giờ Lương Yên đã kiếm được tiền, nhưng hiển nhiên vẫn không đủ để mua nổi một căn hộ trong tiểu khu Nam Tĩnh, cho nên tính đi tính lại, để đảm bảo an toàn và riêng tư cho mình, cô dọn về ở chung nhà với anh là thích hợp nhất. Người trong khu Nam Tĩnh không giàu thì sang, bình thường ngay cả một con muỗi cũng không thể bay lọt vào, cho dù hai người đang tay trong tay đi dạo dưới vườn hoa tiểu khu đi chăng nữa cũng không sợ bị chó săn chụp được.
Lục Lâm Thành kiên nhẫn giải thích hơn thiệt trong chuyện này cho cô nghe một lần.
Lương Yên cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng từ chối: “Biết là vậy nhưng em cảm thấy nơi này rất tốt, không cần phải dọn đi.’’
Lục Lâm Thành cảm thán Lương Yên đúng thật là nghé con mới sinh không sợ cọp, không biết cách tránh khỏi chó săn nên mới không hề sợ hãi kiêng dè với đám người chỗ nào cũng có thể nhúng tay vào như thế.
Cánh tay đang đặt trên eo cô vô thức siết chặt.
Lương Yên cảm nhận được cánh tay đang buộc chặt của Lục Lâm Thành trên eo mình, bất đắc dĩ nói: “Có phải em chưa ở một mình bao giờ đâu, từ nhỏ em đã có thể ở nhà một mình mà cũng không chết đói, anh có thể không?’’
“Cũng nhờ phúc của cha mẹ em đấy,” Cô thấy Lục Lâm Thành từ nãy đến giờ không nói gì, thế là bĩu môi: “Anh muốn cười thì cứ việc cười đi, tuổi thơ phải sống trong một gia đình như thế có phải anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đúng không?’’ Cô nhớ loáng thoáng bố của Lục Lâm Thành là phần tử trí thức còn mẹ là thương nhân, nhưng hai người bọn họ đã di dân ra nước ngoài từ rất sớm, cho nên trong khoảng thời gian kết hôn kia ngay cả vấn đề mẹ chồng nàng dâu thường thấy ở các gia đình cô cũng không có, cô thậm chí còn nghi ngờ rằng việc Lục Lâm Thành kết hôn rồi ly hôn bố mẹ anh cũng không hề hay biết cũng nên.
Lương Yên dùng giọng điệu thoải mái nhẹ nhàng nói ra vết sẹo lòng đau đớn nhất của mình như vậy, Lục Lâm Thành nghe xong cảm thấy trái tim tựa như có gì đó bóp nghẹt, đột nhiên kéo cô đến trước mặt mình, ôm chặt người vào trong lồng ngực.
Lương Yên ù ù cạc cạc bị anh đột nhiên ôm chặt vào lòng, cánh tay Lục Lâm Thành siết chặt đến mức khiến cô như muốn ngộp thở: “Anh buông em ra, không thở được.”
Lục Lâm Thành chôn mặt vào trong bả vai cô, cánh tay khẽ buông lỏng, nhẹ nhàng nói một câu: “Thật xin lỗi.”
“Sau này đừng nói cho anh biết nữa.”
Lương Yên không hiểu, mơ hồ cảm thấy anh đang muốn ám chỉ gì đó nhưng vẫn nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Hai người ôm nhau một hồi, Lương Yên vô thức chạm phải tấm thẻ ngân hàng trong túi áo mình, đột nhiên nhớ đến những lời hôm nay cô đã nói với anh.
Khương Mộc đã từng nói những câu như thế quả thực là một sự tổn thương rất lớn đối với tôn nghiêm của một người đàn ông chân chính.
Lương Yên nhớ lại lần cuối cùng của hai người hơn nửa năm trước, gương mặt ửng đỏ.
Thực ra không phải là không có cảm giác, ngược lại là… Cảm giác nhiều lắm.
Nhiều đến nổi khiến cô không cách nào chống đỡ được, đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Lương Yên rụt người một cái, khẽ ngẩng đầu lên:
“Lục Lâm Thành.”
“Ừ.” Anh đáp.
“Anh nhẹ một chút được không?’’
….
Cuốn tạp chí phát hành một tháng một lần của “Duyệt Tú” sắp được xuất bản.
Các fan cp “Cặp vợ chồng năm phút” trông mong trông ngóng thật lâu ngay lập tức đổ xô lên cửa hàng tạp chí trên Taobao tranh giành đặt mua trước không còn một cuốn.
A a a a a đây là lần đầu tiên cặp vợ chồng năm phút của chúng ta chụp bìa tạp chí đấy, bốn bỏ lên năm không phải đồng nghĩa với việc đang chụp ảnh cưới sao!
Mua! Mua! Mua!
Mặc dù fan của Lương Yên và fan của Lục Lâm Thành không tỏ ra kích động như fan cp nhưng tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ tiền để mỗi người mua bằng được mười mấy hai mươi bản, sức mua của fan Lục Lâm Thành mạnh mẽ như thế nào không cần phải bàn cãi, đặc biệt là fan của Lương Yên. Đây là lần đầu tiên Lương Yên được lên trang bìa tạp chí, dĩ nhiên bọn họ sẽ không hề ngần ngại ủng hộ rồi, hơn nữa các fan hâm mộ đợi lâu như thế cuối cùng cũng có cơ hội được tiêu tiền vì cô, cho nên việc mua một lúc mười mấy hai mươi cuốn căn bản không phải là vấn đề gì to tát.
Một quyển sẽ cất giữ cho riêng mình để thưởng thức, số còn lại sẽ mang đi tặng cho bạn bè người thân, Lương Yên của bọn họ đẹp như thế, dùng cuốn tạp chí này làm quà tặng cũng vô cùng thể diện.
Càng nghĩ càng cảm thấy có lời, một cuốn cũng chỉ mất mấy chục đồng tiền thôi mà, mua nó! Mua nó! Mua nó!
Lượng tiêu thụ tạp chí của “Duyệt Tú” kỳ này đã ngay lập tức phá vỡ kỷ lục.
Một đêm trước khi tạp chí được xuất bản chính thức, Lương Yên len lén chạy vào trong diễn đàn fan cp “Cặp vợ chồng năm phút” nhìn nhóm fan cp đã thanh toán tiền đặt cọc xong xuôi bây giờ vẫn đang gào khóc ngồi chờ tạp chí được phát hành, cảm thấy hơi xấu hổ.
Đợi đến khi bộ sưu tập ảnh “Tôi không thích anh/cô nhưng tôi lại không thể không chụp ảnh với anh/cô” của cô và Lục Lâm Thành được công bố, chắc chắn fan cp sẽ vô cùng thất vọng cho mà xem.
Tại sao cô lại cảm thấy mình hơi tàn nhẫn thế này.
Lương Yên chui vào trong chăn, khuôn mặt đỏ bừng.
Phát đường là chuyện không thể nào, cả đời này chắc sẽ không có khả năng phát đường đâu.
Sáng sớm hôm sau, Lương Yên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng mò mẫm lấy điện thoại đi động từ dưới gối ra, vốn dĩ muốn bắt máy, nhưng có lẽ vẫn còn chưa tỉnh ngủ nên đã không cẩn thận bấm nhầm vào phím cúp máy.
Là Khương Mộc gọi.
Mới sáng sớm ra gọi điện đến có chuyện gì vậy?
Lương Yên dụi dụi mắt, nhìn màn hình điện thoại.
Có lẽ Khương Mộc cho là Lương Yên đang cố ý tắt máy nên quay lại gửi một tin nhắn: [Tiểu tổ tông của tôi ơi, bức ảnh trên hot search là thế nào vậy?]
Lương Yên bật dậy khỏi giường.
Cô nhớ đến chuyện hôm nay là ngày phát hành chính thức của cuốn tạp chí mà cô và Lục Lâm Thành đã chụp.
Nhất định là vì cái này.
“Nhưng rõ ràng là nhiếp ảnh gia bảo cô và Lục Lâm Thành thể hiện như hai người không quen nhau mà.’’ Lương Yên bẩm lẩm, chẳng lẽ là fan phát hiện ra mấy bức ảnh tạp chí kia không phát đường như họ tưởng tượng nên đã kích động thành ra như thế này sao, cho lên hot search?
Có phải là chụp ảnh cưới đâu, tỏ ra lạnh lùng phong cách một chút thì sao chứ? Lương Yên ngáp dài một cái, chậm rãi mở xem chuyện gì đang xảy ra.
Bài viết Weibo đầu tiên đã đưa cô đến một tin đồn bát quái.
Nhưng mấy chữ đập vào mắt cô đầu tiên lại là những từ ngữ chướng tai gai mắt như “Lương Yên” “Sào huyệt tình ái” “Kích tình triền miên”.
Lương Yên bị dọa đến mức cả người chấn động, cơn buồn ngủ còn sót lại lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Trong mấy bức ảnh kia, khoảng cách cự ly ống kính máy ảnh hơi xa, xuyên thấu qua cửa sổ, người phụ nữ nào đó đang bị một người đàn ông nào đó ôm ngang eo, động tác muốn vùng vẫy tránh thoát của người phụ nữ lại bị chụp giống như đang ve vãn nũng nịu, hai người vẫn một mực dây dưa dùng dằng cho đến khi người phụ nữ bị người đàn ông ném lên giường mới chịu yên tĩnh lại.
Bên cạnh dáng người mờ ảo của người phụ nữ trong bức ảnh còn được photoshop thêm một hình khung chat, bên trong khung chat bỏ vào một bức ảnh cỡ lớn của Lương Yên, tỏ ý người phụ nữ này không ai khác chính là Lương Yên.
Người người đàn ông nọ…
Lương Yên bỗng nhìn lên cửa sổ phòng ngủ của mình.
Mẹ nó!
Quên kéo rèm cửa rồi
Cuộc gọi thứ hai của Khương Mộc gọi đến cuối cùng cũng được kết nối.
Hắn còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng than thở khóc lóc của Lương Yên bên kia:
“Tôi muốn mở một nhà máy sản xuất rèm cửa hu hu hu hu.”