[Khí thể hung hăng hùng hổ kia của Lương Yên chắc chắn là đi tìm Lục Lâm Thành tính sổ rồi.]
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Lương Yên bá đạo!]
Vẫn có người tỏ ra không phục:
[Ngộ nhỡ Lục Lâm Thành thực sự chỉ có năm phút thì sao?]
[Dựa vào cái gì mà không thể là năm phút, ai nói ngoại hình đẹp trai ngời ngợi thì chắc chắn sẽ năm phút trở lên, chẳng lẽ mấy người đã từng thử nghiệm rồi sao?]
[Khụ khụ, vấn đề thử hay chưa thử này… Để cho Lương Yên đến trả lời chúng ta thì hơn.]
[Xấu hổ xấu hổ. (che mặt.jpg)]
Ngoài ra còn có người đưa ra những bằng chứng chân thực rồi làm phép tính toán:
[Thời gian Lương Yên bước vào phòng Lục Lâm Thành là 20 giờ 18 phút 33 giây, chính thức ra ngoài là 20 giờ 22 phút 5 giây, cho nên thời gian cô ấy ở trong phòng chính xác là 4 phút 23 giây. Nếu quả thực đã xảy ra chuyện gì thì trong 4 phút 23 giây đó Lục Lâm Thành phải làm tròn vẹn quá trình như cởi quần áo của hai người, thực hiện khúc dạo đầu, sau đó làm chính sự xong thì mặc quần áo vào, cho nên sau khi đã trừ thời gian làm những việc lặt vặt trước và sau đó, chỉ sợ nhiều lắm cũng chỉ có hai phút mà thôi.]
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Hai phút ha ha ha ha ha ha.]
[Má ơi, khảo chứng của mấy bạn thực sự rất chuyên nghiệp và khoa học.]
[Lục Lâm Thành quá thảm rồi!]
[Nếu như quả thật chỉ có hai phút thì người thảm hơn rõ ràng là Lương Yên mới phải!]
[Đóng chặt cửa xe lại cho tôi, đừng hòng có ai xuống dưới được.]
…
Lục Lâm Thành trơ mắt nhìn năm phút của mình bị cộng đồng mạng chia năm xẻ bảy cuối cùng miễn cưỡng chỉ còn lại hai phút, tức giận đến mức thiếu chút nữa hộc máu.
Lương Yên: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Lúc cô đọc được chữ ‘’Hai phút’’ kia thì thực sự không nhịn được bật cười thành tiếng, sau đó bỗng nhiên nhận được ánh mắt ‘’Chẳng lẽ rốt cuộc anh được bao nhiêu phút em còn không biết ư?’’
Lương Yên không phục nhăn nhăn chóp mũi.
Nhưng mà tất cả những thảo luận của mọi người liên quan đến chuyện “năm phút” hay “hai phút” gì đó cũng chỉ là đùa vui một chút mà thôi, trong lòng mọi người đều hiểu rõ với khoảng thời gian ngắn ngủi kia hai người bọn họ chắc chắn không thể nào xảy ra chuyện gì khác ở trong căn phòng đó được.
Vậy thì rốt cuộc Lương Yên vào phòng Lục Lâm Thành để làm gì?
Lúc này đại diện của Lương Yên mới lên tiếng, cơ bản đều là ăn ngay nói thật, nói mấy này nay trong quá trình quay phim Lương Yên phải treo người trên giây cáp quá nhiều nên hơi đau nhức, đi tìm Lục Lâm Thành hỏi xem có thuốc mỡ không, đồ vật cô cầm trên tay sau khi ra ngoài chính là hộp thuốc mỡ mà Lục Lâm Thành cho.
Không có mấy loại kịch bản thường xảy ra ban đêm đó, càng không có chuyện tái hợp lại, mọi người tản đi tản đi.
Sợ bóng sợ gió một trận.
Thông qua sự kiện năm phút biến thành hai phút xôn xao âm ĩ dư luận này đoàn làm phim “Tiên Quân động lòng người” cũng dứt khoát không muốn che giấu nữa. Không phải mấy người muốn tò mò muốn xem cặp vợ cũ chồng cũ nổi danh trong làng giải trí này quay phim như thế nào ở phim trường sao, cho mấy người quang minh chính đại xem là được chứ gì, vì thế Weibo chính thức của “Tiên Quân động lòng người” một lần đã đăng tải lên không ít các bức ảnh hậu trường và các video quay lại mấy cảnh hỏng trong quá trình quay phim.
Lúc nhìn thấy bức ảnh hậu trường Lục Lâm Thành mặc trên người chiếc áo dài màu trắng, trên đỉnh đầu tóc búi thắt quan được “Tiên Quân động lòng người” đăng tải, tất cả mọi người đều không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng mình.
Đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy đại thần trong tạo hình cổ trang, giá trị nhan sắc thần tiên này, cho dù thực sự là năm phút, không, hai phút tôi dùng bằng lòng!
Tiếp đến là tấm ảnh Lương Yên trong trang phục màu đỏ viền vàng được công bố.
A a a a a a a a a a Lương Yên tôi có thể!
Trải qua chuyện bị saeseng fan lén lút xông vào khách sạn quay lén lần này, để bảo đảm cho sự an toàn và riêng tư của diễn viên, đoàn làm phim quyết định đổi sang một khách sạn khác.
Chuyện phiền phức nhất của việc đổi khách sạn này chính là lại phải dọn dẹp rồi di chuyển đồ đạc một lần nữa, hơn nữa ban ngày còn phải quay phim nên chỉ có thể dọn vào buổi tối mà thôi, tất cả những đồ đạc quần áo của Lương Yên được gói gọn trong hai vali hành lý to và một vali cỡ nhỏ. Lương Yên đội một chiếc mũ lưỡi trai lên đầu, cố ý kéo vành nón xuống thấp, sau đó cùng Khương Mộc và Bành Bành ba người kéo ba chiếc vali đi vào đại sảnh của khách sạn mới nơi các cô sẽ ở.
Phòng cô nằm ở tầng mười hai, ba người cùng nhau bước vào tháng máy đi lên.
Nhưng trong khoảnh khắc trước khi thang máy hoàn toàn đóng lại, bên ngoài đột nhiên có người chạy đến nhấn nút đi lên.
Vì thế cửa thang máy lại được mở ra một lần nữa, một mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào lỗ mũi Lương Yên.
Cô không khỏi nhíu mày, âm thầm đánh giá hai người vừa mới bước vào.
Một nam một nữ, gã đàn ông khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, dáng người còn không cao bằng Lương Yên, Lương Yên nhẹ nhàng liếc thoáng qua một cái thì nhìn thấy mái tóc lưa thưa trên đỉnh đầu hắn.
Dường như gã đàn ông nọ cũng không thể ngờ được bên trong thang máy còn có ba người bọn họ, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi vào.
Mùi rượu chủ yêu tỏa ra từ trên người cô gái, rõ ràng cô ấy đã quá say, bước chân cũng lảo đảo lắc lư không vững, đầu tựa trên bả vai gã đàn ông, mái tóc dài xỏa xuống che phủ phần lớn khuôn mặt.
Nhưng mà chỉ cần nhìn đến dáng người và cách ăn mặc cũng có thể nhận ra cô gái này hẳn là rất xinh đẹp.
Lương Yên chăm chú nhìn khuôn mặt được phản chiếu lên trên vách tường thang máy của gã đàn ông nọ, bỗng những cảm thấy hơi quen thuộc nhưng nếu bắt cô nói ra là ai, trong lúc nhất thời cô lại không thể nào nhớ ra được.
Gã đàn ông bước vào thang máy rồi đưa tay nhấn tầng tám.
Tháng máy đi lên rồi lại rơi xuống, có cảm giác như đang dần đánh mất trọng lượng cơ thể mình, hình như cô gái cảm thấy không thoái mái hoặc là đã hơi tỉnh rượu, mê sảng lẩm bẩm hai tiếng.
Có lẽ gã đàn ông kia cũng phát hiện cô gái đã tỉnh, lặng lẽ đẩy người vào trong góc trong cùng của tháng máy, cách xa ba người Lương Yên một chút.
Không hiểu tại sao Lương Yên lại cảm thấy vô cùng khó chịu, quan hệ của hai người này chắc chắn có gì đó không bình thường. Nhưng cho dù là như thế nào đi chăng nữa cũng không phải là chuyện cô có thể xen vào được, giống như mấy cô gái trong quán thịt nướng lần trước đã nói, những chuyện này nhiều vô số kể, cũng là một người muốn làm một người muốn bị làm mà thôi.
Tháng máy dừng ở tầng tám, cánh cửa thang máy đinh một tiếng rồi mở ra.
Gã đàn ông nhanh chóng mang cô gái ra ngoài.
Ánh mắt Lương Yên nhìn chằm chằm vào trên người cô gái không rời, trong khoảnh khắc bị gã đàn ông kia mang ra ngoài, cô gái đột nhiên vươn tay bíu vào cánh cửa thang máy.
Chẳng qua là đã bị người đàn ông giật ra ngay lập tức.
Tháng máy tiếp tục lên cao.
Lương Yên vẫn không ngừng suy nghĩ về hành động níu vào cánh cửa thang máy cuối cùng của cô gái kia, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tháng máy dừng ở tầng mười một.
Lúc này trong đầu Lương Yên chỉ còn lại hình ảnh níu lấy cửa tháng máy của cô gái kia, đột nhiên giao vali hành lý trong tay mình cho Bành Bành: “Chị xuống dưới một chuyến.”
Lương Yên chạy ra khỏi thang máy.
“Này, này, đợi một chút.’’ Khương Mộc không biết Lương Yên đột nhiên chạy ra ngoài làm gì, cũng giao vali lại cho Bành Bành rồi nhanh chóng đuổi theo.
Lương Yên trực tiếp đi cầu thang bộ, đuổi theo xuống tầng tám.
Khương Mộc thở hồng hộc chạy đến: “Cô sao thế? Có chuyện gì sao?’’
Lương Yên đứng trong hành lang khách sạn, nghiêng đầu ngó trái ngó phải, một loạt cửa phòng khách sạn nhưng lại không thấy một bóng người.
Trong lúc gấp gáp sốt ruột, đột nhiên Lương Yên nghe thấy một âm thanh khe khẽ phát ra từ phía bên trái.
Cô nhanh chóng chạy đến đó, rẽ ngang qua khúc quanh nơi hành lang thì nhìn thấy cảnh này đang xảy ra ngay trước mắt mình.
Cô gái say rượu lúc nãy nắm chặt lấy chốt bên trên hộp chữa cháy trong hành lang, một gã đàn ông đang giữ lấy eo cô, túm cô gái xềnh xệch lôi về phía sau.
Cảnh cửa căn phòng bên cạnh được mở ra, một gã đàn ông khác chỉ mặc một áo choàng tắm đứng ngay trước cửa, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây tựa như đang trông chừng điều gì đó.
Lúc Lương Yên nhìn thấy gã đàn ông mặc áo choàng tắm kia thì lập tức giật mình hoảng hốt.
Chu Chí Ba!
Cuối cùng cô cũng đã nhớ ra được gã đàn ông hói đầu đang túm chặt lấy cô gái ấy rồi, chính là cái tên đã đi cùng với Chu Chí Ba đêm đó.
Lương Yên nhìn cô gái say rượu cả người yêu ớt vô lực nhưng vẫn cố gắng nắm chặt lấy chốt cửa không muốn đi vào, tức giận đến mức cả người run rẩy.
Khi Chu Chí Ba nhìn thấy một nam một nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình cũng giật mình hoảng hốt như thế.
Người phụ nữ mang khẩu trang và đội mũ kín mít khiến hắn không thể nhìn thấy rõ mặt, tức giận trách mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, cút đi nơi khác, đừng xía mõm vào việc của người khác.’’
Đúng lúc này, bàn tay cô gái đang nắm chặt lấy cái chốt phòng cháy đã bị người đàn ông gạt ra, chuẩn bị mang người vào trong phòng.
Lương Yên xắn tay áo, trực tiếp xông thẳng đến: “Hôm nay lão nương cứ muốn xía mõm vào chuyện người khác đấy, mấy tên đàn ông đê tiện này!’’
Cô xông đến, bay người lên tung một cước đá thẳng vào thắt lưng gã hói đầu kia.
Gã đàn ông hói đầu đột nhiên bị đánh, lảo lảo lui về sau mấy bước.
Khương Mộc vội vàng chạy đến đỡ cô gái đang say rượu, đầu tiên là đặt cô nằm trên tấm thảm trong hành lang khách sạn, sau đó cũng xắn tay áo lên giúp Lương Yên đánh nhau.
Sức chiến đấu của Lương Yên cũng không thấp chút nào, đối thủ lại là gã đàn ông thối tha hư thận như Chu Chí Ba, mắt thấy Khương Mộc đang túm lấy gã hói đầu, cô nhanh chóng giữ chặt lấy hắn báo thù.
Chu Chí Ba ăn trọn một nắm đấm, đưa tay che đôi mắt tím bầm, tức giận nói: “Lão tử khuyên hai người bớt lo chuyện a a…”
“Gã đàn ông cặn bã dâm dê đê tiện, thứ suy đồi này, ức hiếp biết bao nhiêu cô gái như thế rồi không sợ phải ngồi tù sao?’’
“Nếu hai bên tình nguyện thì chẳng có ai thèm xía mõn vào chuyện của các ông đâu, nhưng con mẹ nó chỉ biết chuốc say rồi giở trò đồi bại với người ta thì có bản lĩnh cái quái gì chứ!! Đồ rác rưởi này!!’’ Lương Yên không thèm nghe hắn nói xong đã tặng thêm một cú đấm, đuổi theo đánh tơi tả, trong cái đêm ở thành phố Cổ Đông đó nếu như không có Lục Lâm Thành mang cô đi thì chắc có lẽ kết cục của cô cũng sẽ giống như cô gái đêm nay thôi.
Lúc ấy Lương Yên đắc tội không nổi với Chu Chí Ba nên bị chuốc rượu cũng không dám vạch mặt chỉ có thể tìm cách chạy trốn, bây giờ cô đã có sức lực có chỗ đứng, đã không còn sợ con người thối tha chuyên dựa vào thân phận phó đạo diễn ở Cổ Đông để đi lừa gạt những người khác này nữa rồi, tối nay bị cô bắt gặp, đương nhiên là thù mới hận cũ phải tính luôn một thể.
Chu Chí Ba vừa ôm đầu trốn tránh nắm đấm vừa cảm thấy giọng nói của người này có vẻ như hơi quen tai, quay đầu nhìn lại thì thấy mũ lưỡi trai trên đầu Lương Yên đã rơi xuống, lộ rõ khuôn mặt.
"Lương Yên!" Chu Chí Ba ngạc nhiên nói.
Lương Yên đánh người đến mệt mỏi, dừng lại thở hổn hển hai cái, ánh mắt hung ác nhìn Chu Chí Ba: “Là tôi đấy, thì sao nào??’’
Cô vừa nói vừa muốn tiếp tục xông tới, Chu Chí Ba vội vàng né tránh, mắng: “Cô con mẹ nó đánh cái gì mà đánh chứ, bây giờ có thể dính được vào người Lục Lâm Thành nên tưởng mình ghê gớm lắm sao?’’
“Nếu năm đó không có lão tử đây, cô nghĩ mình có thể leo được lên giường của Lục Lâm Thành chắc?? Muốn có vai diễn nhưng không chịu hi sinh, cô con mẹ nó đáng đời chỉ được đóng diễn viên quần chúng!’’
Lương Yên nghe được câu nói “Nếu năm đó không có lão tử đây, cô nghĩ mình có thể leo được lên giường của Lục Lâm Thành sao??” thì ngây ngẩn cả người, cô cố gắng nghĩ lại nhưng càng nghĩ càng cảm thấy đầu óc đau nhức không thôi.
Âm thanh gây gỗ đánh nhau bên này kinh động đến những người khác trong khách sạn, lập tức gọi bảo vệ lên.
Lúc Lục Lâm Thành trở về khách sạn thì nghe nói có người đang đánh nhau ở trên tầng tám, bảo vệ đang lên đó giải quyết, lúc đầu Lục Lâm Thành không hề có hứng thú gì với những chuyện như thế này nhưng sau đó lại thấy người trợ lý mới của Lương Yên Bành Bành đang vội vã đi ngang qua người mình.
Lục Lâm Thành khẽ nhíu mày, đi theo.
….
Trong phòng khách sạn, bạn trai cô gái say rượu nhận được điện thoại chạy đến nhìn thấy dáng vẻ bạn gái của mình cũng giật nảy mình, nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô dứng dậy, còn không ngừng cảm ơn Lương Yên.
Nhìn những động tác của cô gái đang nằm trên giường cũng có thể nhận ra được gã đàn ông hói đầu kia không chỉ chuốc say mà chắc hẳn còn bỏ thêm một thứ thuốc khác vào trong đó nữa.
“Sau này đừng để cô ấy đi ra ngoài một mình nữa.” Lương Yên dặn dò với bạn trai cô gái.
Bạn trai cô gái thở dài, vẻ mặt ảo não: “Hai chúng tôi lăn lộn kiếm sống trong phim trường Cổ Đông này cũng không dễ dàng gì, tôi biết cô ấy xinh đẹp, cũng đã dặn dò phải cẩn thận biết bao nhiêu lần nhưng cô ấy lại luôn miệng nói không có việc gì, nếu thực sự gặp phải chuyện gì cũng lắm là chạy, kết quả cô ấy vẫn còn rất đơn thuần cho nên hôm nay mới xảy ra chuyện này, haiza…’’
Lương Yên nhìn cô gái được bạn trai mình đưa đi, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Lương Yên im lặng không lên tiếng, trong đầu vẫn nghĩ đến câu nói cuối cùng của Chu Chí Ba lúc nãy.
“Anh đi trước đây.” Lục Lâm Thành đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì đột nhiên bị gọi lại.
“Đợi đã.’’
Lục Lâm Thanh quay đầu lại nhìn Lương Yên.
Lương Yên quay mặt sang chỗ khác, lúng túng nói: “Trước kia tôi…Có phải cũng giống như cô ấy không?’’
Lục Lâm Thành lập tức hiểu được hai chữ “cô ấy” thốt ra từ trong miệng Lương Yên là ai, chính là cô gái vừa được bạn trai mang đi.
Lương Yên ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sau đó là anh cứu tôi thoát khỏi mấy người Chu Chí Ba.
“Còn làm chuyện năm phút trở lên nữa.”