• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần hai giờ sáng mới dọn xong đống tàn tích của Gil để lại, khách khứa cũng đã rút hết. Giáng Hương cùng anh chàng Vampire cùng đối ẩm, cả hai cùng xử nốt hũ rượu của cô. Chàng trai nêu nghi vấn: "Gã tóc vàng đó quả thật không hề đơn giản. Cách giết đối thủ của hắn quả thật bạo tàn và không nhân nhượng với kẻ thù y như thời Trung cổ ấy."

Giáng Hương cũng đồng tình với ý kiến của chàng trai: "Hắn ra đòn nhanh và mạnh, diệt đối thủ như đập con gián vậy, e cả tôi và anh đều không phải là đối thủ của hắn. Có vẻ hắn không phải là người trên đảo. Hòn đảo này vốn thuộc quyền kiểm soát của gia tộc Nguyễn Hoàng, chắc họ cũng nắm được thông tin về gã này. Có gì tôi sẽ liên lạc với họ để xem có thông tin về vị khách này không."

Cô cầm ly rượu uống ngụm nữa rồi nói tiếp: "Gã này cũng khá sòng phẳng đấy. Anh xem này."

Cô ném mấy đồng vàng lên bàn mà cô đã chụp lấy từ Gil, anh chàng Vampire cầm một đồng lên xem xét rồi nói: "Ồ, là vàng thật, đồng tiền này chắc thuộc nền văn minh lâu đời. Giờ này còn ai dùng loại đồng tiền này, nếu cô mà bán thì sống phủ phê cả đời đấy."

Giáng Hương bật cười vì biết mấy thứ này chả là gì với cô, chàng trai xem xong ném trả lại, cô giơ tay chụp lấy bỏ vào túi.

Đương nói chuyện còn dở bỗng cả hai cảm thấy không khí trở nên buốt giá, âm khí ở đâu trỗi dậy cả trong quán, còn đang nghi hoặc có tà ma yêu quỷ xuất hiện thì bỗng có tiếng nói dõng dạc, vang động của một người đàn ông ngay chỗ bàn nhóm Amelia đã ngồi: "Dường như có chuyện gì rắc rối trong quán của ngươi phải không Giáng Hương?"

Giáng Hương và chàng trai Vampire liền chú mục hướng phát ra tiếng nói đó, nàng tiên nữ nhận ra tiếng nói này bèn cất tiếng hỏi: "Là ngài phải không, Thẩm phán Minos?"

Minos đáp lại: "Là ta."

Lúc này hai người mới nhìn kỹ, không chỉ có một mà ba người, đó là ba chàng trai ở độ tuổi hai mươi lăm, nét đẹp rạng ngời bởi hào quang sáng lòa, thể hiện cốt cách uy nghi của Thần. Người ở giữa mỉm cười thân thiện về phía họ, người kia thì lạnh lùng, người còn lại thì lầm lì. Cả ba đều khoác lên mình bộ giáp màu đen lạnh lẽo của cõi chết.

Giáng Hương ngạc nhiên tột độ vội kéo chàng trai Vampire quỳ xuống hành lễ: "Tha thứ cho tiểu nữ không kịp nghênh đón, tôi tưởng chỉ có một mình ngài đến, không ngờ lại có ngài Aiacos và ngài Rhadamanthys cũng cùng tới đây, thật vinh hạnh cho tôi quá!"

Minos cười nói: "Cũng bởi do ta đến đột ngột, ngươi không biết cũng phải. Ba người bọn ta vừa hoàn thành khảo sát tình trạng thiện ác ở cõi nhân gian này nên tạt ngang ghé quán của ngươi dùng vài ly."

Giáng Hương nói: "Hân hạnh tiếp đón các ngài."

Aiacos nhướng mày lên hỏi: "Dường như chỗ này vừa xảy ra ẩu đả phải không?"

Hương thưa: "Đúng ạ!"

Rhadamanthys cất tiếng: "Hèn chi có hai con ma lạc loài ở đây."

Sau đó Rhadamanthys lệnh cho hai Ma đấu sĩ bắt hồn hai tên vừa bị Gil giết lúc nãy tống chúng xuống Địa phủ.

Aiacos nói: "Hai ngươi đứng lên đi, quỳ mãi không thấy mỏi chân sao, cứ tiếp tục như thế lấy đâu ra ai phục rượu cho bọn ta."

Giáng Hương phì cười: "Tuân lệnh Ngài."

Sau đó, Giáng Hương lấy loại rượu thượng hạng ra mời ba vị Thần Thẩm phán và các Ma đấu sĩ. Khi nghe Giáng Hương kể loại toàn bộ câu chuyện, Minos trầm ngâm giây lát mới nói: "Tên đó sống mấy ngàn năm mà vẫn cao ngạo như ngày nào."

Aiacos nói: "Đúng là sống dai như đỉa."

Rhadamanthys cũng góp lời: "Việc hắn được kẻ nào giải thoát khỏi nơi giam giữ thì quả thật coi thường thần linh chẳng ra gì."

Giáng Hương nêu thắc mắc: "Vậy theo ngài, thì hắn thật sự là ai?"

Minos đáp: "Hắn chính vị vua đầu tiên của nền văn minh Lưỡng Hà cách đây hai ngàn năm trăm năm trước. Tánh khí thất thường, cao ngạo chả coi ai ra gì vì hắn là con của một nữ thần. Dù có nguồn gốc cao quý như thế nhưng hắn không theo khuôn phép hay không biết cách xử sự người khác thế nào cho phải lẽ. Tội nặng nhất của hắn là lạm sát nô lệ vô tội vạ, oán khí ngút trời khiến Đức Ngọc Hoàng Thượng đế Vô Cực Đại Thiên Tôn ra lệnh nhốt hắn vào cõi hư vô để bản thân tự sám hối tội lỗi, qua những lời ngươi kể ban nãy thì tên này thuộc dạng hết thuốc trị rồi."

Aiacos mắt nhắm mắt mở nói: "Tên này xấu xa bao nhiêu thì người bạn thân Enkidu của hắn lại tốt bụng bấy nhiêu."

Rhadamanthys hớp ly rượu rồi gật gù: "Quả là cặp tương phản."

Anh chàng Vampire thưa: "Ơ, cho hỏi các ngài thật ra Enkidu là ai? Lúc sắp ra tay giết đối thủ, hắn có nhắc đến cái tên này. Tôi tưởng là tên của bộ móc xích vàng chuyên dùng trói heo của hắn."

Minos nhìn anh chàng Vampire một lúc rồi nói: "Đó là tên bạn thân của hắn, vốn là một tinh linh trông coi sự sống của rừng do Thần tạo ra. Họ quen biết nhau trong một lần thi đấu vật rồi thành bạn thân với nhau từ đấy luôn."

Đột nhiên Aiacos lên tiếng: "Kẻ giải thoát cho hắn có khi nào có một âm mưu hồi sinh con quái thú ấy không?"

Lời này vừa dứt, hai vị Thẩm phán kia bất ngờ, Rhadamanthys nói: "Anh nói thế nghĩa là sao?"

Minos nói: "Ý của Aiacos là kẻ nào đó dùng Gil để phục vụ âm mưu của hắn."

Giáng Hương hỏi: "Con quái thú đó có phải chăng là Thần Huỷ Diệt chăng?"

Minos trả lời: "Ngươi cũng biết nó à, Giáng Hương? Nếu như con quái thú thần này xuất hiện thì chứng tỏ số kiếp tận diệt đã đến. Tất cả mọi sinh linh cõi đó bị hủy diệt."

Giáng Hương và anh chàng Vampire thoáng giật mình vội nói: "Không lẽ nhân gian sắp bị tai kiếp ?"

Aiacos nói: "Vậy thì chưa chắc, chưa có lệnh của Thượng đế thì con quái thú thần này chưa tỉnh giấc để làm điều đó đâu. Hiện nay các cõi Thần và địa phủ chưa nhận được bất kỳ thông báo nào của Thượng đế về cuộc hủy diệt này cả. Suy ra cõi này chưa đến tai kiếp đâu."

Lúc này Giáng Hương và anh chàng Vampire mới bình tâm trở lại, Minos nói: "Đến giờ bọn ta phải trở về trình diện Chúa tể Hades, cảm ơn sự tiếp đãi của các ngươi."

Giáng Hương thưa: "Không dám ạ!"

Minos nói: "À ta quên nói: phu quân ngươi đã chuyển sinh đâu đó ở Quỷ giới, ngươi hãy đến đó tìm xem."

Tiên nữ Giáng Hương cảm kích: "Đa tạ ngài chỉ điểm."​

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK