Amelia đáp: "Tôi biết, từ giờ trở đi anh ấy sẽ không phải ở với kẻ óc đậu hũ nữa."
Vũ Minh sửng cổ lên: "Cô nói ai là kẻ óc đậu hũ hả?"
Amelia trả lời: "Không phải sao? Ở riết với cậu khiến anh ấy mất khả năng tư duy nhận thức được nữa. Giờ thì tránh ra nào."
Vũ Minh giận run lên: "Cô không nói rõ mọi chuyện thì đừng hòng rời khỏi đây."
Amelia tỉnh bơ: "Vậy sao? Nhưng mà tôi không thích đấy!"
Vũ Minh nghiến răng: "Cô... cô…"
Amelia chẳng thèm khách khí liền động thủ: "Đủ rồi, giờ thì biến đi, Phoenix Tung Cánh!"
Vũ Minh bị hất tung lên rồi rớt xuống cạnh cái giường "bịch". Amelia vác thùng chứa đồ đạc của Tuấn để lên vai và đá cánh cửa sang bên rồi đi ra khỏi phòng.
Long Duy và Ngọc Thanh trông thấy cũng chỉ biết im lặng và lắc đầu.
Trở xuống sảnh, Amelia thông báo với chị quản lý ký túc xá rằng từ nay Trọng Tuấn sẽ chuyển sang chỗ cô ở, chị quản lý cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện bởi Amelia đã mua chuộc chị ta bằng vé đi du lịch châu Âu mấy ngày mấy đêm.
Trở về thấy Trọng Tuấn chưa tỉnh, Amelia bèn lấy khăn thấm nước vắt cho ráo rồi đắp lên trán Trọng Tuấn, ánh mắt cô long lanh nhìn người yêu còn đang mê man và nói: "Anh mau tỉnh lại nhé, người yêu của em."
Nói rồi nàng hôn lên má Tuấn, sau đó nàng về phòng mình ngủ một mạch bỏ luôn buổi học chiều.
Đến chiều tối, Trọng Tuấn mới tỉnh lại làm rớt cái khăn đang chườm trên trán, cầm chiếc khăn màu tím lên Trọng Tuấn biết người đó là ai, lòng cậu đầy cảm xúc cuộn trào yêu thương. Cậu bước ra khỏi phòng nhìn bên ngoài nghĩ: "Sao giống nơi ở của Amelia thế nhỉ?"
Nhìn qua phòng kế bên: "Phòng kế bên trông thật quen chắc chắn là phòng của Amelia, còn phòng mình vừa nằm nghỉ là của Caroline - em gái sinh đôi của nàng."
Mở cửa phòng Amelia không thấy nàng đâu. Nghe thấy tiếng xối nước ở phòng tắm phía sau phòng Amelia, Tuấn nghĩ có thể nàng đang trong đó, Tuấn liền rời khỏi phòng Amelia qua phòng tắm kế bên tìm nàng sợ Amelia sẽ bỏ rơi cậu, giờ cậu đã biết người mình thực sự yêu là ai, Tuấn hớt hải vội vào ôm nàng phía sau khiến Amelia bất ngờ: "Ớ, Trọng Tuấn, anh tỉnh rồi à? Em đang tắm có gì để sau được không?"
Trọng Tuấn mới tỉnh lại nỗi sợ không có nàng bên cạnh biến mất, thay vào đó thực tại trước mắt là mình đang bóp thứ mềm mềm săn chắc quen thuộc của Amelia. Trọng Tuấn vội buông ra quay người lại lắp bắp: "Anh... anh xin lỗi."
Amelia nói: "Anh lại thế nữa rồi."
Thế rồi nàng mỉm cười nhẹ nhàng, mặt hơi đỏ lên nói: "Tuy nhiên kiểu phản ứng đó như mật ngọt khiến em phải say mèm."
Nàng bước tiến tới khẽ ôm chầm Trọng Tuấn từ phía sau nói: "Dù có thế nào, em cũng sẽ không rời khỏi cuộc đời của anh đâu. Em giữ đúng lời hứa của mình cách đây mười hai năm. Không biết anh còn nhớ đến lời hứa của mình hay không?"
Trọng Tuấn nghe nàng nói mà lòng thầm cảm ơn duyên phận đã đưa người con gái này đến với cậu. Amelia nói: "Anh đứng mãi không thấy mỏi chân à?"
Nghe nàng nói thế Trọng Tuấn ngồi xuống, cả hai người ngồi dựa lưng vào nhau. Trọng Tuấn nhận thấy da thịt nàng còn đang ướt át do đang tắm dở chỉ cách lớp áo mình đang mặc. Trọng Tuấn mới nói: "Anh vẫn nhớ!"
Amelia nghe cậu nói xong khẽ mỉm cười vui mừng, Tuấn nói tiếp: "Dù sao nhờ có em mà anh mới là chính mình. Amelia, người anh yêu thực sự không ai khác mà chính là em, giờ anh mới biết rõ tình cảm của mình dành cho ai. Với hội phó chỉ là cảm xúc khi xưa sống lại lúc anh còn ở đảo chưa chuyển đi theo công việc của cha anh. Không hiểu sao bên cạnh em anh cảm thấy là cả là một bầu trời bình an đến vậy. Những ngày qua em luôn bên cạnh lắng nghe, động viên anh cố gắng và không ít lần giúp anh phá các bế tắc cuộc sống ở Học viện này và quan trọng hơn hết anh phải có trách nhiệm với em sau lần say xỉn lúc đó."
Amelia còn đương say men nồng vì lời nói từ đáy lòng của Tuấn thì bỗng cậu xoay người đè Amelia xuống nền nhà tắm. Những ngón tay Trọng Tuấn đan xen các ngón tay nàng, cậu cúi đầu xuống hôn vào đôi môi mềm mại của nàng đang chờ đợi. Lúc này người Tuấn nóng hừng hực, cậu lột bỏ đồ đang mặc trên người ra và chồm lên người Amelia, nàng vòng hai tay ôm lên cổ Trọng Tuấn kéo xuống làm cho môi nàng và môi Tuấn chạm nhau và chuyển động đầy say đắm, tiếp đó cậu hôn khắp cơ thể trắng ngần của nàng, hai tay xoa bóp cặp vú của nàng, những ngón tay Tuấn mân mê hai đầu vú, cậu há miệng mút say sưa hai đầu vú hồng nhạt ấy làm cho nàng rên lên, giây lát sau Trọng Tuấn dạng hai chân nàng ra thấy lỗ thịt âm đạo của nàng đã rỉ dâm dịch, cậu cho hai ngón tay vào cái lỗ thịt của nàng thụt tới thụt lui làm Amelia quằn quại rên ư ử.
Thấy đã đến lúc, Trọng Tuấn cho côn thịt của mình xâm nhập vào lỗ âm đạo đầy ẩm ướt và nhầy nhụa của nàng, cậu đẩy một cú dứt khoát khiến nàng rít lên một tiếng nhỏ: “Ứ”. Cậu để yên một lúc để Amelia quen với sự xâm nhập của cậu. Rồi Tuấn bắt đầu chuyển động nhịp nhàng khiến Amelia bắt đầu rên lên từng tiếng nhỏ, và rồi Tuấn làm nhanh và mạnh hơn khiến tiếng rên của nàng càng lớn và quắp hai chân ghì chặt hông Tuấn cho đến khi cậu bắn vào bên trong nàng chất dịch yêu thương, sau đó Tuấn mới rút côn thịt của mình ra khỏi cái lỗ thịt ướt át nhầy nhụa bên trong nàng, vài giây sau chất dịch của Tuấn chảy ra khỏi lỗ âm đạo từng đợt và đọng lại hai bên mép thịt của Amelia.