• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh quay lại cảm giác ngạc nhiên pha chút sự kinh hãi dâng lên tột độ, người đàn ông đó chính là chú ruột của Minh Khang, ngày xưa lúc diễn ra hôn lễ giữa Đại công tước Minh Đăng và con gái gia tộc Bael, người em trai của chú rể đã lén bỏ thuốc độc vào ly rượu giao bôi của cô dâu và chú rể hòng chiếm lấy địa vị đứng đầu gia tộc Trần, may mắn Minh Đăng phát hiện kịp thời và bắt hắn đày đi nơi xa. Ở một nơi lạnh giá và sống trong sự cô độc nên hắn đã chết.

Minh Khang sở dĩ biết vì đã được nghe cha kể lại và cũng từng xem qua ảnh thời tuổi trẻ của ông chú, nay đối diện trước mặt, Minh Khang tuy phần sợ hãi nhưng vẫn cứng giọng: "Minh Khoa, không phải ông đã chết rồi sao? Hay hồn ông không thể siêu thoát nên quay về đây tìm tôi trả thù thay vì là cha của tôi."

Gã đàn ông hậm hực nói: "Hừ cũng chỉ vì cha ngươi mà ta mới phải mất mạng nên đòi nợ con của hắn có gì là sai?"

Minh Khang: "Hừm, hồn ma bóng quế vất vưởng nay đây mai đó như ông mà cũng có tư cách dạy đời tôi sao?"

Minh Khoa khẽ nhếch mép rồi nói: "Thằng cháu hỗn xược, xem đây Quang Tốc Quyền!"

Minh Khang không kịp phòng bị nên bị trúng đòn ngã lăn xuống, anh loạng choạng đứng lên và nói: "Hắn không phải là hồn ma, đòn vừa rồi được đánh ra bởi xác thân thật sự. Linh hồn thì không thể nào ra đòn được."

Minh Khoa nhắm mắt cười một lúc rồi nói: "Đó là nhờ sức mạnh kỳ diệu của Ngài Thẩm phán Rhadamanthys cả đấy!"

Minh Khang ngạc nhiên lắp bắp nói: "Ông... ông nói sao?"

Minh Khoa nói tiếp: "Sau khi thề tận trung với ngài Rhadamanthys, ta được ngài cho phép tái sinh quay trở về đây để giết ngươi theo lệnh của Ngài. Chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ Ngài giao phó thì ta sẽ có cơ hội trở thành Ma đấu sĩ dưới trướng của Ngài – Một trong ba thẩm phán vĩ đại đứng ngang hàng với Minos và Aiacos."

Khang kinh ngạc: "Thẩm phán địa phủ muốn giết tôi? Tại… tại sao?"

Khoa nói: "Ta không biết, chỉ biết nhiệm vụ Ngài giao quá hợp với ta: muốn kết liễu mạng con của kẻ thù đã đày khổ ải ta."

Minh Khangi: "Hừ, thử xem."

Khoa nghiến răng nói: "Mày tiêu rồi…"

Minh Khang hét lớn: "Chết này, Quang Tốc Quyền."

Bị trúng đòn khiến gã Minh Khoa hét lên: "Á... á... tên khốn…"

Nói xong thì gã dứt hơi, Minh Khang nói: "Đồ ngốc, tại ngươi cứ chậm chạp đó."

Thể xác gã tan biến đi khiến Minh Khang ngẩn ngơ mọi chuyện lúc nãy như giấc chiêm bao, anh lầm bầm: “Người chết báo thù, thật nhảm nhí”.



Dưới địa phủ…

“A, a, a….” linh hồn Minh Khoa bị hút trở lại Địa phủ, một người đàn ông cao lớn trong bộ giáp đen lạnh lẽo của cái chết tiến lại phía hắn, Khoa khẩn cầu: "Ngài Rhadamanthys, xin cho tôi thêm cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ lấy mạng nó, cầu xin ngài."

Thẩm phán Rhadamanthys trừng mắt gã và nói: "Ngươi tưởng ta sẽ ban phát tiếp cơ hội cho kẻ bất tài vô dụng như ngươi à? Mạng sống của ngươi đã kết thúc rồi."

Gã van xin: "Nếu vậy làm ơn cho tôi gặp ngài Chúa tể Hades, tôi xin ngài."

Rhadamanthys nghiêm nghị nói: "Hừm, Ngài Hades chịu gặp kẻ rác rưởi như ngươi sao? Giờ thì ngoan ngoãn xuống ngục Cocytus (than khóc) chịu hình phạt moi tim đi nhé."

Gã vội bỏ chạy la quáng lên: "Làm ơn, tôi sợ chỗ đó lắm."

Rhadamanthys vận thần lực tạo thành vòng gió xoáy quấn quanh người gã và chuyển hắn đến chỗ vị Thẩm phán chòm Thiên Mãnh Tinh đang đứng. Rhadamanthys dùng một tay nhấc bổng gã lên, hắn rên rỉ: "Xin đừng… làm ơn đừng quăng tôi xuống đó."

Rhadamanthys lại gần một cái giếng và quăng Minh Khoa xuống dưới đó khiến hắn la lên trong vô vọng: “A…a…”

Thẩm phán ngó giếng sâu hun hút, nói: "Ngươi sẽ mãi mãi ở dưới ngục đó và không bao giờ có thể thoát ra khỏi nơi đó được. Một kẻ nhỏ nhen, ích kỷ và nham hiểm như ngươi mà đòi vé làm Ma đấu sĩ cơ đấy. Ma đấu sĩ chỉ dành cho những người lúc còn sống làm những điều chính nghĩa, làm điều phi thường vì lợi ích cho chúng sinh hoặc là những vị tận trung báo quốc thì sẽ có đặc ân đó.'

“Hừm, có lẽ ta nên đến gặp hắn một chuyến.” – Rhadamanthys nghĩ như vậy.

Lúc này Phương Uyên diện bộ váy trông thật quyến rũ cùng Minh Khang đi dạo trong vườn hoa của gia tộc Nguyễn Hoàng.

Minh Khang nói: "Hoa ở đây đẹp quá!"

Uyên mỉm cười trả lời: "Một tay em làm đấy."

Chàng Công tước tỏ vẻ thán phục trước người con gái tinh tế và khéo léo này, anh thầm nghĩ nàng và mẹ anh khá giống nhau ở điểm này: cả hai đều yêu thích và chăm sóc hoa. Nếu không có sự đam mê với loại thực vật này thì dù có tỉ mỉ đến mấy ắt cũng không làm được những chậu hoa đẹp như vậy.

Anh khẽ nâng cằm nàng lên và nói: "Em thật sự giống mẹ của ta?"

Phương Uyên khẽ hỏi: "Điểm nào?"

Minh Khang đáp thì thầm: "Cả hai đều yêu thích hoa."

Uyên mỉm cười: "Thật thế à?"

Minh Khang nói: "Anh nói thật, nụ cười của em thật đẹp và thật rạng rỡ như những đóa hoa trong buổi ban mai vậy."

Nghe Minh Khang nói vậy khiến Phương Uyên đỏ mặt, như bị cuốn hút bởi vẻ đẹp kiều diễm đến ngỡ ngàng của Uyên, Minh Khang hạ đôi môi mình chạm vào đôi môi mềm mại của nàng, Cả hai còn đương trong giấc men nồng thì cảm giác được không khí mùi chết chóc lạnh lẽo đang đến gần, Phương Uyên hỏi người yêu: "Anh có cảm nhận thứ mang chết chóc đó tới gần không?"

Sắc mặt ngưng trọng, Minh Khang trả lời: "Anh cảm nhận được, có vẻ chuyện hồi sáng vẫn chưa kết thúc."

Một người đàn ông mặc trên người bộ giáp màu đen lạnh lẽo bước tới chỗ họ, cả hai đều tỏ vẻ phòng bị trước người đàn ông trông vô cùng trẻ trung ở độ tuổi hai mươi mấy.

Minh Khang cất tiếng hỏi: "Ông... ông là ai?"

Gã đàn ông đáp: "Một trong ba thẩm phán ở địa phủ: Rhadamanthys thuộc chòm sao Thiên Mãnh Tinh."

Minh Khang nói: "Thì ra kẻ muốn giết tôi là ông, đỡ này Quang Tốc Quyền!"

Đòn đánh của chàng Công tước chẳng làm gì được vị Thẩm phán khiến Minh Khang ngạc nhiên: "Hắn không hề hấn gì cả."

Rhadamanthys nói: "Quang Tốc Quyền của ngươi như muỗi đốt ấy. À mà mới gặp mặt chưa gì ngươi đã động thủ với ta, phải cho ngươi một bài học. Ngươi đỡ đòn này được không? Nguyên Tử Quang Tốc Quyền!!!"

Bị trúng đòn Minh Khang văng ra phía ra xa, Phương Uyên chạy đến đỡ anh ngồi dậy, anh nói: "Mình hoàn toàn không thấy đòn đánh của ông ta."

Rhadamanthys: "Đã biết sợ chưa, nhóc con!!!"

Minh Khang: "Tại sao ông muốn giết tôi?"

Rhadamanthys ngạc nhiên: "Ta muốn giết ngươi bao giờ?"

Minh Khang quát: "Vậy tại sao gã Minh Khoa lại nói ông hồi sinh cho hắn để hắn tuân theo lệnh của ông là lấy mạng tôi?"

Rhadamanthys: "Chậc, chắc có hiểu lầm, ta sai hắn lên gặp ngươi chỉ để thử võ với ngươi xem ngươi có xứng đáng nhận chiêu thức từ ta không. Ta cũng biết hắn nói dối với ngươi về nhiệm vụ mà ta đã giao phó cho hắn nên đã quăng nó xuống ngục Than Khóc rồi."

Minh Khang: "Ra là vậy, vì sao tôi lại được chọn?"

Rhadamanthys đáp: "Chỉ có ngươi là người được chọn để hạ gục tên á thần Gilgamesh đó."

Lúc này vị Công tước gia tộc Trần hiểu ra và gật đầu.

Rhadamanthys nói tiếp: "Cõi Quỷ giới được định số là suýt bị diệt vong bởi Thần Huỷ Diệt, từ giờ đến đó thời gian không còn nhiều. Các ngươi chuẩn bị luyện tập mới hi vọng ngăn chặn được con Rồng đó."

Minh Khang thắc mắc: "Vậy ai là người triệu hồi nó vậy?"

Rhadamanthys đáp: "Công chúa Charlotte của gia tộc Lucifer đã từng thống trị Quỷ giới trước đây và đừng hỏi nữa bởi "Thiên cơ bất khả lậu", ta chỉ tiết lộ sơ sơ vậy thôi. Giờ thì đón nhận Thần lực của ta nè."

Minh Khang đáp: "Vâng, thưa Ngài."

Mất một lúc sau mới hoàn tất, Rhadamanthys nói: "Chiêu thức này gọi là "Sóng Âm Phủ", cách vận năng lượng ra sao và ra đòn thế nào ta đã chỉ dẫn tường tận rồi đấy."

Minh Khang gật đầu cảm tạ: "Đa tạ ngài, tôi nhất quyết sẽ hạ gục được tên á thần đó và bằng mọi giá ngăn chặn thảm họa sẽ xảy ra ở Quỷ giới."

Rhadamanthys mỉm cười: "Tốt lắm, ta không còn gì để nói nữa, chúc ngươi và bạn ngươi thành công. Bye bye!"

Thẩm phán Minh phủ vừa dứt lời thì biến mất để lại Minh Khang và Phương Uyên những khúc mắc chưa được giải đáp.​

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK