Trọng Tuấn mở mắt khi đã ngủ được một giấc và cơn say đã biến mất. Nghe tiếng thở nhọc của người con gái khiến cậu choàng dậy, thì ra cả đêm mình nằm ngủ đè lên người Amelia Phoenix khiến cô ấy khó thở khi ngủ. Cậu nghĩ: "Vậy mà cũng không đẩy mình qua một bên, cứ để vậy chịu trận".
Cậu nhìn quanh phòng thấy đèn phòng vẫn còn sáng trưng. Lúc này cậu mới có dịp nhìn kỹ lại người con gái không mảnh vải che thân đang say giấc nồng. Nhìn khe trũng ở vùng cấm địa của Amelia còn lưu lại vệt máu và tinh dịch đã khô còn đọng lại, Trọng Tuấn thoáng hơi bối rối về hành động không kiểm soát của mình đã làm với Amelia đêm qua, cậu thấy mình phải có trách nhiệm với nàng.
Quét mắt lên trên cậu thấy hai bầu ngực căng mọng của Amelia đang phập phồng theo hơi thở của nàng...
Trọng Tuấn bèn đưa hai tay bóp cặp vú của Amelia, lưỡi cậu chuyển động quanh núm vú trái của nàng rồi há miệng ra ngậm bầu ngực nàng và mút chùn chụt như khát sữa, tay kia đang xoa bóp bầu vú còn lại. Thấy nhói nhói, Amelia chợt tỉnh giấc thì thấy Tuấn đang ngậm một bên vú của mình. Bốn mắt nhìn nhau, Trọng Tuấn bèn ngưng lại nhanh chóng, mặt đỏ bừng tìm cách lý giải, miệng lắp bắp: "À anh… anh…"
Amelia mỉm cười dịu dàng đáp: "Không sao cả, em biết hành động đó là từ tuổi đang lớn cần tìm hiểu đàn ông các anh mà."
Trọng Tuấn đỏ mặt quay đi, nói: "Dù sao anh cũng xin lỗi vì không kiềm chế dục vọng của mình và đã làm điều không phải với em."
Amelia vẫn dịu dàng đáp: "Anh đừng nên tự dằn vặt như thế, hơn nữa… đây là… điều…"
Thấy nàng bỗng nhiên ngập ngừng, Trọng Tuấn thấy hơi lạ, Amelia đỏ mặt quay đi nói tiếp: "Đây cũng là điều mà… em muốn anh làm với em từ lâu rồi."
Nghe nàng nói thế, Trọng Tuấn không khỏi ngạc nhiên và trong lòng cậu dâng lên một niềm hạnh phúc và tình yêu mãnh liệt dành cho nàng. Tuấn khẽ mỉm cười nói: "Cảm ơn em đã dành trọn cho anh một buổi tối tuyệt vời này, điều đó càng khiến anh yêu em nhiều hơn, Amelia!"
Amelia trong lòng vui mừng khấp khởi sau lời nói của Trọng Tuấn, còn đang ngượng ngùng đỏ mặt, Tuấn lấy tay nhẹ nhàng xoay mặt nàng lại rồi nhìn thẳng vào nàng khiến nàng hơi bối rối, cậu nghiêm túc nói: "Sắp đến lúc khai giảng năm học mới, em có thể đưa anh về ký túc xá nam được không?"
Amelia ngơ ngác một lúc rồi bật cười: "Được, nhưng chúng ta đâu thể ra ngoài với tình trạng này. Mới năm giờ ba mươi sáng mà."
Tuấn nói: "Anh cần phải chuẩn bị tươm tất dự lễ khai giảng nữa."
Amelia che miệng cười: "Được rồi, mặc lại đồ giùm em đi ông tướng."
…
Lễ khai giảng được tổ chức trang trọng với sự tham gia đông đảo Sinh viên của Học viện.
Lớp Khoa Học Máy Tính…
Trọng Tuấn, Phương Uyên, Vũ Minh, Amelia và một học sinh mới chuyển đến...
Thầy chủ nhiệm giới thiệu: "Từ hôm nay, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các em, mong các em học tập tốt và giữ gìn nội quy của lớp và Học viện chúng ta đã bao nay. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác lâu dài."
Cả lớp vỗ tay.
Chủ nhiệm tiếp tục: "À, thầy giới thiệu một học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta sáng nay. Em vô đây, tự giới thiệu về mình đi nào."
Một cô gái xinh đẹp trong bộ trang phục học viện bước vào, mấy bạn nam trong lớp nhao lên: "Bạn đẹp quá, tên gì vậy cho mình kết bạn với."
Phương Uyên, Amelia hơi hãi kinh tỏ ra phòng bị, Trọng Tuấn bất ngờ, Vũ Minh thì xuýt xoa.
Chủ nhiệm lên tiếng: "Các em trật tự nào! Em tự giới thiệu cho cả lớp biết đi."
Cô gái nghe xong, nói: "Vâng, thưa thầy! Chào các bạn, mình là Bùi Thị Hồng Trinh, mới chuyển đến học viện. Mong được giúp đỡ."
Nói xong cô gái cúi xuống gật đầu và mỉm cười thật tươi về phía Trọng Tuấn.
Một tuần sau…
"Môi trường học tập ở đây thế nào?" Một giọng nói phát ra từ sau lưng cô gái đang chăm chăm nhìn các sinh viên của Học viện ra về sau giờ tan học từ trên sân thượng.
Cô gái mỉm cười đầy thâm hiểm, ánh mắt lia về hướng phát ra tiếng nói lúc nãy, nói: "Cũng không đến nỗi tệ! Mà ngươi sao lại lên sân thượng chi vậy? Hỡi Phó chủ tịch Hội sinh viên? Đến giám sát ta theo lệnh anh trai Gia Bảo của ngươi hay là sợ ta hút máu cậu bạn thơ ấu của ngươi?"
Phương Uyên đáp dứt khoát: "Cả hai!"
Với ánh mắt đầy sát khí, Phương Uyên nói với vẻ không nhượng bộ: "Ngươi quay trở về đây sau mười hai năm bị gia tộc ta đuổi đi chắc hẳn là muốn trả thù gia tộc ta, nhưng ngươi đừng có quên hòn đảo này hoàn toàn thuộc quyền kiểm soát của gia tộc Nguyễn Hoàng, vì vậy đừng có làm bậy để rồi dính họa vào thân."
Hồng Trinh nhìn Phương Uyên với vẻ giễu cợt, cô xem lời cảnh báo của Phương Uyên chỉ là lời hù dọa con nít lên ba, ánh mắt cô gái họ Bùi hướng xuống phía dưới sân thượng: "Ngươi xem kìa!"
Phương Uyên đi tới và nhìn xuống phía dưới, ánh mắt cô chú mục xuống đám đông sinh viên đang ra khỏi sân trường và nhận ra một cặp nam nữ sinh viên của học viện, nữ sinh kia đang khoác tay nam sinh và họ cười nói vui vẻ với nhau. Bất chợt lòng cô thấy nhói đau khiến bàn tay trái cô nắm lại như để ghìm bớt cơn đau do chứng kiến cảnh tượng hồi nãy. Nhìn biểu cảm trên gương mặt Hội phó, Hồng Trinh mỉm cười đầy đắc ý, nói: "Sao thế? Đau lòng vì người con trai mình thích bị đứa con gái khác cướp mất à?"
Bị chọc trúng chỗ nhói, Phương Uyên nhìn Hồng Trinh bằng ánh mắt toát ra sát khí: "Ta không quan tâm ngươi nói cái gì, gã đó và ta cũng chẳng có gì gọi là thân thiết cả. Nhưng ta nói cho ngươi biết: mọi chuyện đều có giới hạn của nó và nếu ngươi vượt lằn ranh đỏ thì coi chừng cái mạng chó của ngươi đó."
Phương Uyên nói xong rồi quay lưng cất bước đi khỏi, Hồng Trinh sau khi bị Hội phó đe nẹt khiến chân tay bủn rủn, người toát mồ hôi hột nhưng rồi cô cũng bình tĩnh trở lại, nghĩ: “Hừ, tạm thời thực lực ta chưa mạnh, đến lúc khi thời cơ đến ta sẽ diệt sạch các ngươi và toàn bộ đảo này. Cứ chờ đấy”. Sau đó Hồng Trinh phóng đi mất dạng.
Amelia cảm thấy có chuyện gì, cô nhìn lên hướng sân thượng để dò xét nhưng xem ra không có gì cả, Trọng Tuấn thấy Amelia đang chú tâm điều gì dó nên hỏi: "Có chuyện gì à, em?"
Giây lát, Amelia nói: "Không, không có chuyện gì đâu anh, chắc do em nhạy cảm quá. Mình đi công viên giải trí đi anh."
Trọng Tuấn chỉ kịp à, ừm trong khi tay của mình bị cô người yêu nắm dắt đi với tâm trạng đầy hứng khởi.