Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày này đặc biệt hơn ngày khác nhiều một chút. Có lẽ bởi vì trong lòng tôi hiện tại có cảm giác hoang mang mà trước nay chưa từng có. Con tim tôi nó đập liên hồi, lòng tôi cứ nhộn nhạo từ lúc bước vào cửa lớp đến giờ.
Và tâm trạng đó đã được giải đáp khi cô giáo dạy văn yêu quý của tôi bước vào trong lớp. Cô đặt chiếc túi sách mà hằng ngày cô hay mang theo xuống bàn giáo viên, sau đó cô ngồi xuống ghế.
Mọi hôm những việc này diễn ra nhanh lắm, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay những việc này rơi vào mắt tôi lại như gắn thêm máy quay chậm vậy.
Vì thế, lời cô nói ra cũng khiến cả người tôi phản ứng chậm lại. Cô nói: "Hết giờ các em để vở ra đầu bàn, lớp trưởng đi thu vở, ai không có vở cho không điểm!"
Cả lớp liền nhốn nháo hẳn lên, đứa nào đứa nấy đều xôn xao mượn vở chép bài. Trong lòng tôi bỗng nhiên bừng tỉnh, mọi nghi vấn ban đầu đưa ra đều đã được giải đáp.
À! Thì ra là vậy...
Vậy cái con mịa nó! Từ đầu năm đến giờ tôi chép được có mỗi mấy bài, đã vậy trong quyển vở của tôi còn chứa rất nhiều tuyệt tác mà tôi sáng tạo ra trong lúc rảnh. Vậy thì mang vở lên làm gì, mang lên cho cô thưởng thức tuyệt tác đi vào lòng đất của tôi à? Hay là mang lên để đổi lấy quả trứng?!
Trời ơi! Rối não quá! Vấn đề này có khi đến cả người chơi hệ tâm linh như tôi cũng chẳng giải quyết nổi.
Đám anh em bên cạnh tôi thì đang kêu cha gọi mẹ, than ngắn than dài. Với tình đồng chí cao cả của tôi, kết hợp với tâm linh tương thông của tôi với bọn nó, thì tôi có thể kết luận được một điều: Sự thật chỉ có một, đó là chúng nó chưa chép đủ bài như tôi.
Nhưng mà, sự việc gì cũng có ngoại lệ của nó. Ví dụ như những bộ phim mà mẹ tôi hay xem vào buổi tối, tất cả đều như thế này hay như thế kia, nhưng chỉ riêng nhân vật chính thì khác. Vì thế, trong số đám bạn của tôi cũng có một đứa khác.
Đó là thằng Nam, nó viết đầy đủ từ đầu đến cuối không thiếu một chữ. Nhìn cái mặt của nó sắp vênh váo lên tận trời rồi kìa, trông ngứa mắt vãi chưởng!
Cả lớp hiện tại đang rất ồn ào, tiếng ồn ào ấy còn lấn áp cả tiếng cô giáo giảng bài. Vì thế, cô ngừng nói, đi đến cầm chiếc thước kẻ gõ vào mặt bàn một cái, tiếng gõ ấy to đến nỗi khiến tôi giật mình, các học sinh khác cũng ngừng làm việc riêng lại.
Khi cả lớp đã im lặng hoàn toàn, cô đặt chiếc thước kẻ xuống và nói với giọng hơi khàn khàn: "Các em trật tự nghe giảng, cô đang bị đau họng, mà phải nói cả năm tiết học liền, không nói to được đâu. Vì thế nên là các em chú ý vào bài, không thì sẽ không hiểu bài được đâu!"
Thằng C ở bên kia nghe vậy, bắt đầu dùng giọng điệu thảo mai mà lên tiếng: "Thế hả cô? Vậy cô đi nghỉ ngơi đi, bọn em lo lắng cho cô quá! Sợ cô lại bị bệnh nặng..."
Thằng B cũng bắt đầu nói theo: "Cô nghỉ ngơi một lúc đi cô, cứ để như thế cổ họng cô lại đau thêm, như vậy càng khiến bọn em lo lắng cho cô!"
Cô giáo phì cười, gõ gõ cái thước vào bàn, tay cầm quyển sách giáo khoa, lên tiếng nói: "Không cần các cậu phải lo, tôi giảng bài suốt năm tiết học rồi cơ, các cậu đừng ở đấy mà lươn lẹo, lo học hành đi!"
Thằng Nam ngồi trong góc, đang mải mê ngắm các cụ cũng quay đầu lại về phía cô, mở miệng chém gió: "Ôi cô ơi, bọn em lo lắng cho cô, sốt ruột không học được bài..."
Cô giáo: "Thế thì kiểm tra vở trước nhé, cả lớp để vở ra đầu bàn, lớp trưởng đi thu vở của các bạn đặt nên bàn giáo viên!"
Đám học sinh vẻ mặt đau khổ ngước lên nhìn cô: "Ơ kìa cô, bọn em đang chăm chú nghe giảng, cảm xúc đang dâng trào, tự nhiên cô lại dừng thế, cô cứ giảng bài tiếp đi!"
Cô lắc đầu, lời nói vang lên một cách dứt khoát, khiến cơ hội không cần chấm vở mong manh bé nhỏ trong lòng tôi vừa trỗi dậy bị dập tắt: "Không, tôi nói chấm vở là phải chấm, không phải lằng nhằng, mang hết vở lên đây!"
Thằng Nam mặt mày đắc ý, cằm hất lên, quay sang nói với bọn anh em: "Chúng mày xem cao nhân thể hiện đây này! Nhìn con nhà người ta mà học hỏi!"
Sau đó, nó cầm quyển vở, đi đến chỗ của cô giáo, đặt xuống bàn giáo viên, còn lật luôn từng trang một ra cho cô nhìn. Nó nói: "Vở của em đây thưa cô, đầy đủ một trăm phần trăm luôn, không thiếu một chữ. Em chắc chắn em sẽ được hẳn 11 điểm luôn!"
Cô giáo nhìn vở thằng Nam, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, giọng nói cũng mang theo sự tán thưởng: "Cậu này con trai mà viết chữ đẹp thế nhỉ, trình bày sạch sẽ, gọn gàng, đầy đủ còn hơn cả những bạn con gái nữa! Mười điểm, lên lấy vở về chỗ!"
Thằng Nam đắc ý dạt dào, lên cầm quyển vở, mở trang giấy có điểm 10 giơ ra khoe với cả lớp: "Xời, chuyện nhỏ, em mà lại chẳng thế! Đáng ra cô phải cho em 11 điểm chứ, như vậy mới xứng tầm với thực lực của em!"
Cô giáo nhìn thằng Nam đang diễn trò, bật cười nói: "Trừ một điểm ý thức. Thôi, cậu đi về chỗ đi. Các bạn khác mang vở lên đây."
Tiếp đó, bạn lớp phó học tập Bạch Nguyệt đứng lên một cách đầy ưu nhã, bước đi tinh tế, mang quyển vở đặt lên bàn giáo viên.
Cô giáo lật từng trang giấy một, nét tán thưởng trong mắt tràn luôn hẳn ra ngoài mặt: "Bạn nữ này chữ viết đẹp thật, trình bày khoa học, mạch lạc, logic, còn đẹp hơn cả cái cậu vừa nãy. Mười điểm, lên lấy vở về chỗ!"
Đám con trai bên kia ngước mắt lên nhìn, đứa nào cũng như dán chữ ngạc nhiên lên mặt, cả tôi cũng vậy. Trời ơi, không hổ danh là lớp phó học tập có khác, đỉnh!
Thằng B mồm mép tép nhảy nói: "Bạn của em đấy cô, có giỏi không ạ?"
Tôi cũng góp chung vào nói: "Bạn của bạn em đấy cô! Thiên tài đó!" Cô giáo gật đầu, có lẽ cô định trả lời tôi nhưng giọng nói của tôi bất chợt vang lên: "Còn bạn của em là đứa nào thì em không biết!"
Cả lớp cười ầm ĩ lên: "Hahahahaha!" Tiếp sau đó là tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến.
Ôi, cảm ơn ông trời đã độ con! Lần này không cần phải ăn trứng vịt trứng ngỗng nữa rồi!
_____________________________
Hoàn chương 21
22/04/2022