Cuộc sống chính là đầy rẫy những khó khăn và gian khổ. Tôi cứ nghĩ rằng việc chấm vở buổi học văn đã là điều gian khổ nhất mà tôi mấy mắn thoát nạn. Nhưng, từ xưa, ông cha ta đã có câu "Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa". Và tôi thấy câu nói đó không hề sai một chút nào.
Từ sau buổi chấm vở môn văn ấy, tôi đã bị lời nguyền chấm vở ám. Sở dĩ tôi phát hiện ra điều này là bởi vì từ sau hôm chấm vở, đã có liên tiếp năm thầy cô thu vở của tôi để chấm, và trong số đó có một quả trứng vừa to lại vừa tròn, nét mực đỏ chót hiện lên trong quyển vở của tôi. Thực ra, quyển vở đó tôi chép cũng khá đầy đủ, đáng lẽ sẽ không bị ăn trứng đâu, nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Mọi chuyện là như thế này.
Vào cái ngày thứ Ba, cái ngày mà dự báo thời tiết nói "sáng nắng chiều mưa trưa hâm hấp", tôi dạo bước trên con đường đến trường. Trong quá trình đến trường thì chẳng có gì xảy ra cả, nó vẫn bình thường như mọi ngày, chỉ khác mỗi hôm nay tôi đi học sớm hơn mọi khi.
Đến lớp, tôi mở toang cửa sổ, bật quạt, bật đèn. Giờ phút này trong lớp chỉ có mỗi bàn trực nhật và một số con nhà người ta đi sớm. Ôi! Thật tự hào làm sao! Tôi vậy mà lại có thể đi sớm được như những học sinh chăm chỉ.
Tôi đi đến chỗ ngồi, ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc mà ngày nào tôi cũng ngồi, trừ ngày chủ nhật là không ngồi ấy. Thế nhưng, khi mông tôi vừa chạm vào mặt ghế, tôi cảm thấy cứ có cái gì đó sai sai, mà không biết là nó sai ở chỗ nào.
Tôi kiểm tra lại mọi thứ xung quanh, tất cả đều ổn mà, kể cả các cụ ngoài kia cũng tinh thần phấn chấn chuẩn bị gánh bài kiểm tra cho con cháu. Vậy thì sai chỗ nào nhỉ? Hừm, rõ ràng là nó có sai mà mình lại không biết sai ở chỗ nào?
Mà thôi, kệ vậy. Không cần quan tâm nhiều như vậy cho mệt người, chỉ cần biết là có cái gì đó bị sai là được rồi.
Một lúc sau, thằng Nam đến lớp. Nó ngạc nhiên đi đến chỗ của tôi. Nhìn cái vẻ mặt kinh ngạc của nó kìa, tôi chắc chắn một trăm phần trăm rằng nó đang rất ngạc nhiên trước sự chăm chỉ và chịu khó của tôi, không ngại từ bỏ giấc mơ ngủ nướng của mình để mà theo đuổi sự nghiệp đến trường sớm.
Tôi đang nghĩ tiếp theo nó sẽ dùng câu nói gì để tuyên dương cho sự cần cù này của tôi thì tiếng vả mặt của một thứ có tên là hiện thực vang lên.
Thằng Nam đến chỗ của tôi, vẻ mặt nó kinh ngạc, thốt ra từng câu từng chữ khiến cả người tôi chết lặng: "Này, Nguyên, cặp sách của mày đâu? Mày không mang à?" Sau đó, nó dừng lại và nở nụ cười trên nỗi đau của người khác: "Mày chết, hôm nay thầy bảo mang vở để thầy kiểm tra đấy! Chuẩn bị tinh thần ăn trứng ngỗng đi! Chúc mày bình an trước sóng gió, con trai!"
Nó nói xong, vỗ vào vai tôi vài cái, như thông cảm, như khích lệ, động viên, và càng nhiều hơn vài phần trêu tức.
Mẹ nó! Chẳng trách vừa nãy tôi cứ thấy sai sai, mà không biết sai ở chỗ nào, hoá ra là do quên mang cặp sách! Thế là tôi phải dùng tốc độ bàn thờ chạy từ trường về nhà để lấy cặp sách sao cho vừa đủ mười phút cuối.
Cuối cùng, tôi vẫn bị muộn học. Thầy giáo đã vào lớp, và lớp tôi cũng đã học được một phần bài học. Cái đậu xanh rau má! Tôi đây đã dùng hẳn tốc độ bàn thờ tích cóp được từ lúc còn trong bụng mẹ đến tận bây giờ, vậy mà vẫn bị muộn!
Vãi shit!
Tôi rón rén từng bước một đi tới cửa lớp, đang định đi từ cửa sau đi vào thì bất chợt nghe thấy tiếng của thầy dạy Vật lý vang lên: "Này, cậu kia, đi học muộn hả?"
Tôi liền lập tức biện minh cho bản thân: "Dạ, không phải đâu thưa thầy, em đi lấy cặp sách!"
"Thế hả?" Thầy hỏi lại với giọng điệu nghi ngờ, tiếp đó, thầy thấy tôi chắc như đinh đóng cột trả lời đúng, thầy lại nói tiếp: "Vậy thì chốc nữa mang vở lên tôi kiểm tra xem!"
Tôi lấy ngay quyển vở từ trong cặp sách ra ngoài, mở ra đưa cho thầy: "Đây, thầy, thầy kiểm tra luôn bây giờ cũng được ạ!"
Thầy lắc đầu cười cười: "Không, tôi cứ thích để chốc nữa kiểm tra cơ! Đi về chỗ học bài đi!"
Thế là tôi cầm quyển vở yêu quý của tôi về chỗ, còn thầy giáo thì tiếp tục giảng bài. Tuy nhiên, khi về chỗ ngồi của tôi, tôi lại không thể nào tập trung vào bài được, mà tôi cứ ngoảnh đi ngoảnh lại nhìn xung quanh.
Hành động của tôi bị rơi vào trong mắt thầy. Thầy ném cục phấn đang cầm trong tay vào thẳng tôi. Tôi giật mình trước khả năng ném chính xác của thầy, đang định mở miệng khen thầy vài câu thì thầy lại bảo: "Cậu kia, mang vở lên đây!"
Tôi cầm quyển vở, nhìn cái bảng chi chít những hàng chữ, lại nhìn vào trong quyển vở của mình, tôi mới phát hiện ra một sự thật: Tôi chưa chép bài!
Vì thế, tôi mang vẻ mặt đau khổ đi từng bước đến chỗ bàn giáo viên, dặt quyển vở đến trước mặt thầy. Thầy giáo cầm quyển vở lên, lật từng trang một, khi lật đến bài học ngày hôm nay, lông mày thầy nhíu lại, hỏi: "Bài hôm nay đâu? Sao không chép bài vào? Không nhìn trên bảng thầy ghi được bao nhiêu kia rồi, mà trong vở mới ghi được cái đề bài thế hả?!"
Tôi cúi đầu nhìn mặt đất, chậm rãi mở miệng nói: "Em quên chưa ghi ạ!" Sau đó, tôi ngước lên nhìn gương mặt của thầy, thấy thầy cười nhạt, cùng với đó là giọng nói dõng dạc của thầy vang lên: "Ăn có quên không?"
Lần này, tôi nhìn thẳng vào mắt thầy, nói ra câu nói hùng hồn nhất mà tôi mới học được từ một vị anh hùng thời xưa: “... Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối; ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ căm tức chưa xả thịt lột da, nuốt gan uống máu quân thù. Dẫu cho trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này gói trong da ngựa, ta cũng vui lòng...”(*)
(*) Trích trong tác phẩm Hịch tướng sĩ của Trần Quốc Tuấn.
Cả lớp cười ầm lên. Thầy giáo đưa tay lên ra hiệu cả lớp trật tự, sau đó ngắt lời tôi: "Thôi, cậu đừng ở đấy mà chém gió nữa. Có ai có bút đỏ không nhỉ? Cho thầy mượn cái, để cho con không vào vở cho nó nhớ nhỉ?"
Tôi giật mình, mở to mắt, vội ôm lấy quyển vở, cố gắng dùng hết lý lẽ tích cóp được từ lúc sinh ra đến giờ để biện hộ cho bản thân: "Không thầy ơi, thầy để em về viết đủ rồi chấm, thầy đừng có như thế, thầy phải tốt bụng bao dung để còn tích đức cho con cháu đời sau chứ!"
Thầy giáo: "Tôi cho cậu con không trước rồi cậu về chỗ viết gì thì viết."
Thế là sau tất cả mọi chuyện, cuối cùng tôi đã thất bại thảm hại mà cầm thành quả duy nhất đạt được là con điểm không về chỗ ngồi.
_____________________________
Hoàn chương 22
23/04/2022