Vạn vật trên thế gian này đều cần có sự tin tưởng. Và để có được sự tin tưởng, giữa các cá thể đều phải có một mối liên kết đặc biệt, một điều chứng minh, đó chính là sự uy tín. Với tôi cũng vậy, để người khác tin tưởng được, tôi cũng cần có uy tín.
Đương nhiên, một con người chưa bao giờ để mất lòng tin của người khác, chưa bao giờ phụ sự kì vọng của bạn bè như tôi thì không thể nghi ngờ là sự uy tín của tôi có thừa. Việc này chẳng cần phải chứng minh sâu xa gì cả, bời vì, chỉ cần nhìn vào cái bản mặt này của tôi chữ uy tín nó hiện ngay trên đó rồi.
Như hôm thứ bảy tuần trước, cô giáo dạy văn gọi tôi lên kiểm tra bài cũ. Vì nhà tiên tri tài ba là Phong Nguyên tôi đây vào buổi tối của ngày ôm trước đã tiên tri được rằng sẽ có sóng gió vào ngày hôm sau nên đã không màng lời khuyên ngăn của gia đình mà thức xuyên đêm để học bài.
Tôi vô cùng nể phục bản thân khi đã học từ bảy giờ đến tận mười giờ. Trong quá trình học tập, vì không để bản thân bị học tập quá nhiều mà căng thẳng đầu óc nên tôi đã kết hợp một cách hợp lí giữa học tập và nghỉ ngơi. Tôi học từ bảy giờ tối đến bảy rưỡi, sau đó tôi nghỉ một chút đến chín rưỡi, lại học đến mười giờ.
Thật bội phục chị Google, làm việc không ngừng nghỉ, kể cả khi tôi đang nghỉ ngơi chị vẫn có thể làm việc được. Mà quay lại hiện tại, nhờ có sự tài ba thiên bẩm của tôi, tôi đã lấy được con mười của cô về chỗ mình.
Cô gật đầu, vẻ mặt hài lòng với tôi: "Lớp này thế mà chăm chỉ học tập nhỉ, hơn lớp tôi chủ nhiệm, gọi mười bạn thì cả mười đều không học bài!"
Thằng C mồm mép nhanh nhảu nói: "Xời, lớp em toàn chuyên Văn mà, thế lúc trước cô nghĩ lớp bọn em thế nào?"
Cô giáo hơi dựa người vào ghế một chút, tay cầm quyển sổ điểm, cô nói khá nhanh: "Chả nghĩ thế nào cả! Tôi nhìn mấy cậu trong giờ lúc nào cũng làm việc riêng, bài tập không làm, vở cũng không chép..."
Thằng Nam thấy cô nói vậy liền ngoảnh mặt ra hóng hớt: "Có mỗi chúng nó thế thôi cô, chứ em là cháu ngoan bác Hồ mà, cô nhìn mặt em uy tín thế này, chưa bao giờ nói dối!"
Tôi thấy thằng Nam nó xàm từ nãy đến giờ, mở miệng phản bác lại: "Có cứt ý, mày chém gió vừa thôi. Cô ơi, đừng tin nó. Bình thường nhìn qua bọn em thế thôi chứ thực ra..."
Tôi còn đang nói thì thằng C chen mồm vào: "Thế thôi là thế nào? Mày không phải nói vớ vẩn, nhìn mặt bọn tao uy tín chất lượng cao như này, trong giờ lúc nào cũng tập trung vào bài, chưa bao giờ làm việc riêng đâu nhé!"
Cô giáo ở trên nhìn chúng tôi cãi nhau, gõ cái thước kẻ vào bàn, tiếng gõ vang lên, nhưng lớp học ồn ào đến nỗi lấn áp cả tiếng gõ ấy. Tuy nhiên, cô có vẻ đã chuẩn bị trước tình hình này. Cô chậm rãi thốt ra một câu khiến cả lớp lập tức im lặng.
Cô nói: "Câu hỏi tiếp theo, mời một bạn lên kiểm tra bài cũ lấy điểm miệng, tôi sẽ gọi theo sổ điểm."
Tiếng nói của cô vừa dứt, cả lớp lập tức im lặng. Học sinh trong lớp đứa nào đứa nấy đều cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình đến thấp nhất.
Có vài đứa còn nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi nhìn toàn bộ hành động của bọn nó, không cần đoán cũng biết chúng nó đang cầu các cụ độ. Nhưng mà, tôi biết chắc rằng chúng nó sẽ không thành công.
Tôi quay sang nói với bọn nó: "Chúng mày không cần nhìn ra ngoài đấy đâu, nhìn lắm cũng chẳng được cái gì. Các cụ không độ cho nữa đâu, trời nóng này các cụ chẳng quên hết mặt của chúng mày rồi! Thôi, chuẩn bị tinh thần mà chịu trận trước đi!"
Đám bạn: "..." Mẹ nó! Mày có điểm rồi nên mày không lo! Bọn tao mà bị gọi thì cuộc đời coi như xong! Lúc đấy chỉ có xuống âm phủ uống chè với Diêm Vương.
Trên bàn giáo viên, cô giáo đang lật từng trang sổ điểm, mở đến danh sách lớp của chúng tôi. Cô nhìn tổng thể toàn bộ danh sách lớp, chậm rãi suy xét kỹ nên chọn ai trước. Hành động này của cô khiến cả lớp rơi vào tình trạng căng thẳng, tiếng hít thở dồn dập của cả đống đứa vang lên. Có lẽ tìm chúng nó cũng sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.
Cô gấp quyển sổ vào, đúng lúc cả lớp cho rằng cô đã chọn được người, thì lời cô nói khiến cả lớp thấy bất ngờ: "Thôi, tôi lại không muốn gọi sổ nữa. Hôm nay là ngày 14 tháng 2 nhỉ? Bạn số thứ tự 16 lên bảng, kiểm tra bài cũ."
Dưới lớp, tiếng thở phào may mắn của nhiều đứa vang lên, cả lớp đều tập trung tầm mắt vào thằng có số 16, là giáo sư Nguyễn Văn B.
Thằng B vẻ mặt đau khổ, cúi đầu, quay xuống nói với đám anh em: "Chúng mày, cứu bố, bố chưa học bài!
Đám anh em: "Chúc chú mày bình an." Sau đó, có đứa còn vỗ vào vai đẩy nó lên trước lớp.
Thằng B chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì đã đứng trước lớp rồi. Cô giáo đi đến gần chỗ nó, lấy quyển vở, nhìn qua và nói: "Cậu này chữ viết cũng sạch sẽ, trình bày gọn gàng đầy đủ phết nhỉ!"
Thằng B còn chưa nói được cái gì thì đám bạn phía dưới đã hò hét: "Nó có bạn gái rồi đấy cô!"
Cô giáo không hiểu câu này lắm, hỏi lại: "Có bạn gái thì viết đẹp hả?"
Tôi thấy cô vẫn chưa hiểu nên tinh thần hứng khởi bừng bừng mà giải đáp cho cô: "Cô không biết à? Có bạn gái thì nó ăn mặc chỉnh chu, cái gì cũng gọn gàng, ngăn nắp nên chữ nó cũng phải đẹp chứ cô!"
Cô giáo cười nói: "À, thì ra là thế. Vậy còn cậu chắc chưa có bạn gái nên chữ mới xấu thế kia nhỉ? Mà thôi, không nói vấn đề này nữa, tôi thấy cậu ngồi dưới đấy cứ quay đầu xuống bàn dưới suốt làm gì không biết!"
Tôi đang định đáp lại cô thì cô lại tiếp tục nói: "Cậu trả lời câu hỏi thay cậu kia luôn, cho chừa cái tội suốt ngày nói chuyện hóng hớt đi!"
"Ơ kìa cô, em có làm gì đâu..." Tôi định dùng lí lẽ chính đáng cùng lập luận chặt chẽ để biện minh cho bản thân thì vô tình va chạm phải ánh mắt của cô. Tôi lập tức sửa lại lời nói: "Dạ, em thưa cô, bài thơ này đem đến cho em cảm giác rất buồn, thương tiếc và..."
Cô giáo cũng tiếp lời: "Và cảm thông, thương cảm đúng không?"
Tôi gật gật đầu đáp lại: "Dạ đúng cô ạ!"
Cô giáo liếc nhìn tôi một cái, nói ra một câu khiến tôi nhột nhột: "Mồm thì cười rộng đến tận mang tai thế kia, cậu buồn cái gì mà buồn!"
Tôi cũng nhìn về phía cô giáo trong tiếng cười của cả lớp: "..." Cô à, sao cô lại nói thẳng ra như thế!
_______________________________
Hoàn chương 27
28/04/2022