• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


" Đệ đệ, tỷ cần có người giúp mình tháo sợi dây xích này.

Đệ hiểu không?"
Noãn Vy nhìn hắn với ánh mắt đầy tự tin.
Long Ngâm cũng hiểu được điều đó nhưng hắn định làm gì đó thì dừng lại.

Có vẻ như hắn không thể mở sợi dây xích cho cô như người bình thường được.

Điều này sẽ khiến cô nghi ngờ về hắn.

Cho nên hắn phải tìm cách khác.

Long Ngâm tỏ vẻ lúng túng nhìn Noãn Vy.
" Tỷ tỷ, sợi dây này phải tháo như thế nào?"
" Ờ.."
Noãn Vy chớp mắt mấy cái, hình như cô vừa mới quên một điều rất quan trọng.

Với cái đầu óc không được bình thường thì hắn sao có thể tháo sợi dây xích trên tay cô được.

Noãn Vy cúi mặt như thể hiện sự ấy náy trong mình.
" Có vẻ như tỷ tỷ tự ra tay thì hơn."
Chỉ với một lực vừa đủ, Noãn Vy dùng sức từ cơ bắp.

Một tiếng la "gra" sợi dây xích nhanh chóng vỡ thành từng miếng vụn nát.

Long Ngâm đứng bên cạnh cũng nể vài phần.

Nữ nhân trước mặt hắn lúc nào cũng làm người khác bất ngờ.


Đi bên cạnh cô ta chỉ có thể chuẩn bị tâm lý cho vững.
" Xong rồi.

Chúng ta đi thôi."
Noãn Vy vừa mới trình diễn một màn kịch xong.

Vẻ mặt cô như không có chuyện gì xảy ra, nắm lấy tay Long Ngâm đi ra bên ngoài.

Nhưng vừa mới chui đầu ra thì hai tên lính canh lúc nãy lại quay trở vào.

Những ánh mắt không hẹn mà cùng chạm vào nhau.

Giây phút đó như có một tia sấm đánh ngang qua người họ.

Noãn Vy không để cho hai tên đó kịp phản ứng, cô đã nhanh tay đi trước một bước.

Chỉ thấy Noãn Vy vòng ra sau họ rồi cho một đòn chí mạng vào sau gáy.

Với kĩ năng điêu luyện của cô, hai tên kia rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Giải quyết xong xuôi, cô và hắn rời đi.
Bên ngoài, bữa tiệc ăn mừng của tên thủ lĩnh vẫn đang diễn ra sôi nổi.

Rượu được rót đầy vào chén mỗi người.

Tiếng cười nói, cạn chén vang văng vẳng bên tai.

Lúc này, Noãn Vy và Long Ngâm đã thành công ra được bên ngoài.

Nhưng với tình hình hiện tại thì cô vẫn chưa biết lối ra ở chỗ nào.

Xung quanh là các lều trại dựng theo hàng.

Vừa đi hết dãy này lại có dãy khác xuất hiện.
" Gì kì vậy?"
Noãn Vy nhìn mấy cái lều trại trước mặt mình.

Cô không tin cái mê cung nhỏ này lại làm khó được bản thân mình.

Một bên suy nghĩ, một bên vẫn nắm chặt tay hắn không buông.

Trong lúc đang dự tính bước đi tiếp, cô lại nghe thấy tiếng động bên trong lều.

Hình như ai đó sắp đi ra.

Cô dẫn Long Ngâm luồng ra phía sau lều, lợi dụng bóng tối để ẩn nấp.
Từ trong lều, một đôi nam nữ bước ra.

Nữ nhân kia lấy tay chỉnh lại y phục trên người nam nhân đó.

Trong cứ như vợ chồng của nhau.

" Phó thủ lĩnh, ngài nói xem.

Nếu như tên thủ lĩnh kia mỗi ngày đều uống rượu đã bỏ thuốc độc.

Thiếp tin chắc, không bao lâu nữa thì hắn cũng bị trúng độc mà chết."
" Chuyện đó là được nhiên.

Loại thuốc này không màu, không mùi, chất độc tuy có phát tác chậm nhưng sử dụng trong thời gian dài thì nó sẽ ngấm vào da thịt của con người.

Cho đến khi trúng độc mà chết cũng không ai tìm ra được nguyên nhân."
Nữ nhân đó nở một nụ cười thỏa mãn nhìn nam nhân kia.

Hai người ôm nhau rời khỏi lều.
Noãn Vy thấy bản thân đã an toàn nên cô mới dẫn Long Ngâm đi ra bên ngoài.

Nhìn ngó xung quanh để đảm bảo không ai nhìn thấy cô.

Lúc này, cô mới buông lỏng cảnh giác.
" Phù, may mà không ai phát hiện ra chúng ta."
Nhìn thấy hắn đứng im lặng như đang suy ngẫm điều gì.

Noãn Vy đánh nhẹ vào người hắn một cái.
" Này, đang nghĩ gì mà suy tư thế?"
Nghe thấy câu hỏi của cô, hắn liền lắc đầu từ chối.

Nhưng Noãn Vy không tin, cô nghe thấy được hai người kia nói chuyện với nhau.

Vậy tại sao hắn lại không nghe được gì.

Thấy bản thân hắn không chịu thành thật với cô.

Noãn Vy liền hỏi mấy câu mập mờ khiến hắn cứng họng.

Long Ngâm muốn giả điên để lấp liếm chuyện này nhưng ánh mắt của cô nhìn hắn như biết được hắn muốn làm gì.

Không cần phải để hắn nói, cô đã vô thẳng vấn đề.
" Tỷ nói cho đệ biết, chuyện vừa rồi đệ nghe được tuyệt đối không để cho người khác biết.


Nếu không đệ sẽ bị..."
Noãn Vy cũng rất nhiệt tình mà diễn tả hành động cho hắn xem.
Lời đe dọa của Noãn Vy, hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Dù sao thì người lúc nãy cũng là phó thủ lĩnh nếu như chuyện này bị phát hiện chắc chắn tên kia sẽ cho người thủ tiêu họ.  Vì vậy, chuyện này nhất định phải giữ bí mật.
" Đệ biết rồi."
Nhìn thấy Long Ngâm chịu nghe lời như vậy cô cũng an tâm.

Nhưng có điều, thái độ của tiểu đệ này làm cô có chút khó hiểu.

Chẳng hiểu sao trực giác của cô lại cho thấy tên tiểu đệ này không bị bệnh điên dại gì cả.

Và hắn lại là một người cực kì thông minh và hiểu chuyện.

Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ từ một phía của cô thôi.

Còn tính xác thực thì cô cần thời gian để xác minh lại.
Trong khi đang lơ là, cô không ngờ rằng tên thủ lĩnh kia lại xuất hiện phía sau mình.

Gã ta hình như đang định đi giải quyết nhưng lại gặp phải hai người bọn cô.

Cứ tưởng rằng bản thân đã được tự do nhưng lại bị phát hiện một cách dễ dàng.

Nhưng thật may mắn, vì say rượu nên gã vẫn chưa nhận ra hai người bọn cô là ai.

Từ đằng sau gã cất giọng hỏi:
" Hai người đang làm gì vậy?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK