• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


" Không được.

Nàng sắp sinh rồi, sao ta có thể bỏ nàng mà đi chứ."
Oản Oản hôn vào má Kỷ Lưu.
" Thiếp không sao.

Dân làng sẽ không bỏ rơi thiếp đâu.

Ngược lại là tỷ ấy chẳng có ai đi cùng.

Chàng nể mặt thiếp mà đi cùng với tỷ ấy đi.

Được không?"
Quân tử khó qua ải mỹ nhân.

Oản Oản chỉ cần làm nũng một chút kỷ Lưu đã xiêu lòng.

Hắn ta châp nhận đi cùng với cô.
Trong khi đó, Noãn Vy phải ngồi ở đây xem họ rắc cẩu lương.

Riết rồi mấy người yêu nhau chẳng thèm quan tâm đến người độc thân luôn sao.

Thật là quá đáng mà.

Nhưng không sao.

Vì Oản Oản đã giúp cô tham gia cuộc thi nên cô sẽ chọn cách tha thứu cho hai người họ.
Thời gian từ đây đến kinh thành cũng phải mất mấy ngày liền.

Để đến kịp cuộc thi, họ phải lên đường sớm nhất có thể.

Kỷ Lưu quyết định ngày mai sẽ lên đường.


Tối đó, Noãn Vy phải thức trắng đêm để chuẩn bị mọi thứ cần dùng.

Để khi lên đó có cái mà dùng.
Sáng ngày hôm sau, Kỷ Lưu chỉ mang theo một chiếc tay nải nhỏ gọn.

Hắn ta đứng ở trước cửa đợi Noãn Vy.

Lúc này, cô kéo đống đồ mình đã chuẩn bị đi ra.

Kỷ Lưu đợi mãi mới thấy cô đi ra cùng với tay nải của mình.

Hắn ta muốn xỉu ngay tại chỗ, miệng không thể nói nên lời.

Oản Oản khẽ cười tủm tỉm nhưng không để cô phát hiện.
" Bà cô của tôi ơi! Cô đem cả nhà đi luôn ư! Chúng ta đi thi không phải dọn nhà đi chỗ khác.

Cô có hiểu không?"
" Thì tôi đem đồ  đi thi mà.

Sao lại mắng người ta chứ!"
Cô làm ra vẻ mặt đáng thương nhìn hắn ta.
" Ôi trời! Nếu cô không bỏ đống đồ này ở lại thì chúng ta nên trở vào trong cho mát trời."
Kỷ Lưu tức tối trong lòng hận không thể đánh cô.

Vì cô quá mạnh nên hắn không dám đụng.
" Không đem theo thì không đem.làm gì mà căng."
Noãn Vy luyến tiếc bỏ hết ở lại.

Oản Oản tinh tế đưa cho cô một tay nải nhỏ bỏ những thứ cần thiết.

Cầm lấy tay nải của Oản oản đưa cho cô cảm kích sắp khóc.

Thì ra tay nải phải nhỏ như vậy.
" Cảm ơn muội nha, Oản Oản."
" Không có gì.

tỷ tỷ đi thi nhớ đem chiến thắng về cho làng."
Cô gật đầu đồng ý với cô ta.

Đột nhiên con chó từ trong nhà chạy ra sủa mấy tiếng làm cô giật bắn mình.

Tuy bây giờ cô không còn sợ nó như lúc trước nữa nhưng lâu lâu cũng xem nó như thiên địch của mình.
Kỷ Lưu hôn nhẹ lên trán Oản Oản.
" Nàng ở nhà thấy không khỏe thì nhớ gọi đại phu đấy."
" Thiếp biết rồi."
Lại là tình tiết cẩu lương.

Noãn Vy xem mấy cảnh này riết rồi cũng quen.

Hai người này không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cô gì hết.
Dặn dò nhau đã xong.

Noãn VY và Kỷ Lưu tạm biệt Oản Oản.

Hai người họ bắt đầu lên đường.

Một hành trình mới được mở ra.
***
Một thời gian sau, Noãn Vy và Kỷ Lưu cuối cùng cũng đến được kinh thành.


Nơi đây rất nhộn nhịp.

Có nhiều thứ mới mẻ và quán ăn bên đường lan tỏ hương thơm khắp nơi.

Noãn Vy hít lấy hít để, cô chạy qua hết gian hàng này rồi chạy qua gian hàng khác xem.

Đồ ở đây có vẻ chất lượng hơn ở làng của cô nhưng về ngoại hình thì không đẹp bằng ở làng.

Suy cho cùng, bọn họ làm sao có đầu óc của thời hiện đại giống cô được chứ.

Noãn Vy lại chạy qua các gian hàng khác.

Sự rong chơi của cô lại khiến người nào đó mệt mỏi.

Kỷ Lưu phải chạy theo cô, hắn ta thở hổn hển.

Mấy ngày nay nhảy nhót không hay sao mà bây giờ cô vẫn còn sức để nhảy hết chỗ này đến chỗ khác.

Đi với cô, Kỷ Lưu cảm thấy bản thân như đang bóc lột sức lao động.

Nhìn hắn ta chẳng khác nào người hầu của cô.
" Noãn Vy, cô mà chạy nữa thì ta bỏ về đấy."
Hết nổi rồi, hắn ta không thể đuổi kịp tốc độ của cô.

Ngay cả con chim nhảy nhót trên cây còn phải nghỉ ngơi vì mệt còn cô có uống nhầm thuốc nào không, mà nhảy hoài không chịu ngừng.
" Nhưng mà ở đây vẫn còn nhiều chỗ lắm."
Cô vẫn muốn đi xem tiếp.

Đột nhiên mọi người lại ùa đi hết làm họ bất ngờ.

Cứ tưởng con mồi chạy chốn thợ săn.

Kỷ Lưu vội vàng nép qua một bên để không bị đạp lên.
" Kỷ Lưu, bọn họ đi đâu vậy?"
Hắn ta lắc đầu, bản thân cũng giống như cô thôi.
" Muốn biết không?"
" Muốn."
" Vậy thì đi theo."
Hai người lon ton chạy theo mọi người.

Khi đến nơi mới biết rằng nơi mà họ đến là nơi tổ chức cuộc thi.


Noãn Vy và Kỷ Lưu chen vào trong đám người để xem khán đài rõ hơn.
" Kỷ Lưu, cuộc thi sắp bắt đầu rồi kìa!"
Cô hào hứng nói với hắn ta.

Kỷ Lưu chỉ " Ừm" cho có lệ.

Hắn ta nhìn người đang ngồi ở trên không biết là chức vụ gì.

Nhìn thấy vị huynh đài đứng bên cạnh ăn mặc sang trọng.

Chắc là người ở kinh thành, hắn ta vỗ nhẹ vào vai vị huynh đài đó hỏi:
" Chào huynh.

Huynh có biết những người ngồi trên kia là ai không?"
" Nhìn ngươi chắc là người từ nơi khác đến nên không biết.

Ở giữa là hoàng thượng, bên phải là đại hoàng tử và tam hoàng tư, bên trái là nhị công chúa.  Còn ở dãy bên kia chính là thái hậu và hoàng hậu cùng các vị nương tần khác."
" Trời! Toàn những người bề trên thôi."
Kỷ Lưu hú hồn một phen.

Không ngờ cuộc thi này lại có nhiều thành phần cao quý tham dự.

Hắn ta phải nói chuyện này cho Noãn Vy biết mới được.  Nếu không cô ta lại hành động tùy ý.
" Noãn Vy???"
Chẳng thấy người đâu? Noãn Vy lại chạy đi đâu mất tiêu rồi.

Hắn ta gãi đầu cảm thán.

Mới không nhìn một cái lại chạy mất.

Cô gái này không thể để người khác yên được à!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK