• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


" Hơi, lúc đó ta tình cờ đi ngang qua thì thấy hai người đứng ở đó, ta tưởng là có cặp đôi nào đang làm chuyện không đúng đắn trong đêm nên mới đứng lại xem tình hình."
Kể ra lúc đó hắn ta cũng thật xui xẻo.

Gặp ai không gặp lại gặp đúng hai tên này.

Một nữ nhân hung dữ, một nam nhân tùy hứng cùng nữ nhân hung dữ.

Bọn họ đúng là khắc tinh của hắn.
" Này, ngươi đang nghĩ gì đó?"
Noãn Vy hỏi.
" Không phải chuyện của cô."
Hức, Noãn Vy bĩu môi.

Làm như cô muốn quan tâm hắn ta lắm vậy.

Chỉ là một tên đạo sĩ chiêu trò thôi mà kiêu ngạo với ai.

Cô khoanh tay trước ngực làm ra vẻ cảnh sát hỏi tội phạm.
" Ngươi thành thật khai báo cho ta biết, ngươi dùng mấy chiêu trò để lừa người khác đó.

Ngươi đã học ở đâu?"
Vẻ mặt nghi ngờ của Kỷ Lưu hiện rõ trên mặt.

Làm sao cô biết được việc này.

Hắn ta nhớ rằng không có lần nào gặp cô trong bọn dạng là đạo sĩ.

Thế thì cô biết hắn ta là đạo sĩ khi nào.


Nếu biết từ miệng của người dân thì không đúng.

Mỗi khi đi đến làng khác hắn ta đều hoá trang để tránh bị phát hiện.

Với cả, sao cô biết được hắn ta dùng chiêu trò để lừa mọi người.

Rốt cuộc cô gái này là ai?
" Ta không hiểu cô đang nói gì cả.

Nếu không còn chuyện gì nữa, hai người rời đi."
Kỷ Lưu quay người định chùn đi nhưng Noãn Vy lại nhanh tay tóm lấy chiếc túi của hắn ta.
" Không được đi."
" Cô bỏ tay ra!"
Chiếc túi vô cớ lại trở thành món đồ cho hai người họ giành giật.

Con chó đứng nhìn cũng góp vui theo.

Nó sửa "gâu gâu" làm Noãn Vy giật bắn người.

Cô kéo mạnh một phát, chiếc túi liền nằm trong tay của cô.

Còn Kỷ Lưu thì ngã lăn ra đất.
" Ui da..."
Cái mông của hắn ta ê ẩm.

Kỷ Lưu đứng dậy xoa xoa.

Hắn ta mắng cô là một nữ nhân bạo lực.
" Ngươi nói cái gì?"
Bị bảo là bạo lực, cô có chút không vui.

Trực tiếp đạp cho hắn ta thêm một phát nữa.
" Au..."
Với sự đột ngột này, Kỷ Lưu bị văng ra xa.

Long Ngâm đứng bên cạnh cũng xanh mặt với nữ nhân này.
" Không nên chọc ghẹo cô ta thì hơn."
Con chó nhìn thấy chủ nhân bị đánh đến không thể đứng lên nổi.

Nó gầm gừ nhìn về phía Noãn Vy.

Mặt nó lúc này trong rất đáng sợ.

Noãn Vy nhanh chân chạy ra sau Long Ngâm nhưng miệng vẫn còn hung hăng.
" Đệ đệ mau giải quyết con chó đó cho ta."
"..."
Long Ngâm đứng đờ ra như tảng đá.

Hắn không hiểu, nữ nhân này sợ chó mà sao lúc nào gặp nó, cô cũng gây hấn.

Cuối cùng là hắn phải đi dọn dẹp giúp cô.


Nữ nhân này khôn vậy ai mà chơi lại.
" Lùi lại đi A Hổ."
Kỷ Lưu đứng dậy, hắn ta ôm lấy bụng mình.

Trên gương mặt hiện rõ sự tức giận.

Trừng mắt nhìn Noãn Vy.
" Cô rốt cuộc muốn cái gì hả!!!!"
Đối mặt với cơn thịnh nộ của Kỷ Lưu.

Noãn Vy núp hẳn dưới sau lưng Long Ngâm.

Để hắn một mình hứng chịu cơn bão.

Sau khi cơn bão qua đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
" Không ngờ có ngày ta phải hứng chịu tình cảnh như này."
Lời vừa dứt, Long Ngâm quay ra phía sau nhìn cô không khỏi cảm thán.
" Tỷ tỷ hứng chịu cái gì?"
Chỉ thấy mặt hắn tối sầm lại, sát khí xung quanh lan tỏ trông rất đáng sợ.

Noãn Vy nuốt nước bọt.
" Đệ cứ coi như ta chưa nói gì đi."
Quay trở lại với Kỷ Lưu.

Noãn Vy lấy trong túi của hắn ta ra rất nhiều bùa và dụng cụ.

Cô đưa nó ra trước mặt Kỷ Lưu hỏi những thứ này là gì.

Hắn ta lúc này tự thừa nhận bản thân chính là đạo sĩ.

Đó đều là bùa phép của hắn ta.
" Ngươi làm đạo sĩ để lừa tiền người khác đúng không ?"
Noãn Vy hỏi.
Hắn ta gật đầu ngầm đồng ý nhưng lại nói thêm.

Tuy là lừa người nhưng cũng có một số là thật.

Bùa chú mà hắn làm đều là thật, còn mấy loại gọi hồn, nhìn thấy ma quỷ mới là chiêu trò để lấy tiền người khác.

" Cô đừng nghĩ ai cũng thích làm chuyện xấu."
Trong lời nói của hắn ta pha lẫn một chút cảm xúc mãnh liệt.
" Ta đến đây chỉ muốn biết ai đã chỉ ngươi cách làm mấy chiêu trò đó hoặc là ngươi tìm ra."
Mục đích cuối cùng của cô cũng chỉ có vậy thôi.

Biết đâu ở thời cổ đại này sẽ có một nhà khoa học tiên tiến, đi trước thời đại.

Như vậy cô có thể nhờ sự giúp đỡ để được trở về nhà.

Trời ơi, sao cô lại thông minh như vậy.

Noãn Vy tự khen chính bản thân mình.
" Mấy cái đó ta chỉ vô tình phát hiện rồi lấy nó làm dụng cụ để diễn."
Đầu óc hơi ngẩn ra một chút.
" Sao lại như vậy được ! Thanh kiếm phát sáng, ngọn lửa bay lơ lửng.

Ngươi giải thích đi."
Noãn Vy không tin những cái đó chỉ là tình cờ.
" Có gì khó đâu.

Trên bìa rừng có một loại hoa khi vào ban đêm nó sẽ phát ra ánh sáng.

Ta dùng nó làm thành một thanh kiếm phát sáng.

Lửa bay thì ta phát hiện nó khi đi chôn cất người chết.

Nó chỉ là tình cờ gặp được nên tiện tay lấy dùng thôi."
" Hửm!!?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK