Nhan Tích Ninh nghe nói qua thịt nai ôn bổ, nhưng không nghĩ tới có thể ôn bổ thành như vậy. Vừa tỉnh lại khoé miệng hắn nổi lên mấy cục hồng hồng, miệng nhiều thêm hai cục lỡ, nói chuyện đều cảm thấy đau.
Cái gì kêu vui quá hóa buồn, chính là đây! Sinh thời hắn vậy mà bổ đến bị nóng trong miệng!
Nhan Tích Ninh u buồn nhìn trời, chẳng lẽ hắn là thể chất hư không thể bổ trong truyền thuyết? Ngày hôm qua cũng ăn không nhiều thịt nai a, như thế nào sẽ thành như vậy?
Bạch Đào cũng chạy không thoát, cả đêm không ngủ ngon, một đêm đều đứng dậy vài lần tìm nước uống. Buổi sáng nay lợi của cậu có chút đau, uống nước ấm cũng bị đau rát.
Tại trù phòng còn dư một cái cổ nai, Nhan Tích Ninh vốn định hôm nay hầm nó. Hiện tại xem ra hay là thôi đi, hai ngày này phải ăn chút đồ ăn thanh nhiệt trừ hoả.
Bạch Đào cũng đồng ý tưởng, cậu đề nghị nói: "Thiếu gia, chúng ta giữa trưa có thể ăn thứ dễ tiêu một chút? Nếu không ăn cơm đậu đi?"
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "Cơm đậu?" Là cái cơm đậu mà nhóm đầu bếp Vương phủ thường xuyên làm sao?
Người Sở Liêu thích đem các loại đậu nấu cùng gạo, tuy rằng không phải rất ngon, nhưng Nhan Tích Ninh cũng rất thích. Đậu không trải qua xử lý vẫn giữ được hương vị, ngẫu nhiên ăn một lần còn được, nhưng không chịu nổi ăn mỗi ngày đi. Có đôi khi gặp được đậu không dễ dàng nấu nhừ, cắn lên đặc biệt đau răng.
Nhan Tích Ninh sờ sờ vết lỡ ở khóe miệng lắc đầu: "Đổi một món khác đi."
Hắn tình nguyện uống cháo cũng không muốn ăn cơm đậu. Bất quá Bạch Đào nhắc tới đậu, thật ra lại làm cho hắn nhớ tới một loại đồ ngon. Hắn trong nhà có sẵn đậu nành, vừa vặn hai ngày trước hắn nói Lãnh quản gia muốn một cái cối đá, không bằng làm đậu hủ đi?
Đậu hủ dễ tiêu hóa còn có rất nhiều phương thức nấu nướng, quan trọng nhất là, giai đoạn đậu hủ không giống nhau đều có phong vị khác biệt. Sữa đậu nành, đậu hoa(*), đậu hủ, đậu khô...... Mỗi một loại đều ăn ngon.
(*) đậu hoa: tào phớ.
Nói là làm, Nhan Tích Ninh múc hai chén đậu nành ngâm trong nước. Bạch Đào thấy Nhan Tích Ninh còn đổ nước vào chậu, cậu tò mò hỏi: "Thiếu gia, ngài muốn làm cái gì a?"
Nhan Tích Ninh muốn cười nhưng miệng đau: "Ngâm chút đậu làm đậu hủ ăn."
Bạch Đào hai mắt sáng long lanh: "Đậu hủ là cái gì?!"
Nhan Tích Ninh lúc này mới nhớ tới một chuyện, ở trong trí nhớ nguyên chủ, tựa hồ chưa bao giờ nếm qua loại đồ ăn tên đậu hủ này. Người Sở Liêu sẽ dùng đậu làm bột đậu, sẽ ép dầu nành, nhưng bọn họ còn chưa có tìm ra biện pháp làm cho đậu bay hơi.
Nhan Tích Ninh rất muốn lộ ra tươi cười, nhưng mà hắn mới vừa nhếch môi lên là đau đến hít một ngụm khí lạnh. Vì thế hắn chỉ có thể vẻ mặt thâm trầm nói: "Chờ một lát sẽ biết."
Bạch Đào đối với đậu hủ chờ mong tột cùng. Trải qua quan sát trong khoảng thời gian này, thiếu gia làm gì đều ăn ngon lắm. Nhất là mấy thứ chính mình chưa thấy qua, thiếu gia làm lại thuận buồm xuôi gió.
Vì thế cách mỗi một cái canh giờ, cậu đều phải đi xem chậu ngâm đậu rồi thuận tiện hỏi một câu: "Thiếu gia, chúng ta có thể làm đậu hủ chưa?"
Thẳng đến khi Bạch Đào hỏi ba lần, Nhan Tích Ninh mới gật đầu: "Có thể làm đậu hủ." Hạt đậu rốt cuộc cũng ngâm tốt, mà lúc này thái dương đã sắp lặn sau núi.
Bạch Đào cảm khái vạn ngàn lần: "Thiếu gia, muốn ăn đậu hủ thật không dễ dàng a......"
Nhan Tích Ninh xấu hổ gãi gãi hai má: "Chủ yếu là thời gian ngâm đậu dài."
Nếu sớm biết rằng hôm nay sẽ bị nóng trong thành như vậy, tối hôm qua đã đem đậu đi ngâm, sáng sớm là có thể xay đậu nấu sữa đậu nành. Bất quá hiện tại xay cũng không chậm, vừa lúc có thể uống hai chén đậu hoa rồi ngủ.
Đợi lúc Nghiêm Kha xách theo một bao điểm tâm lớn đi vào Văn Chương Uyển, chỉ thấy chủ tớ Nhan Tích Ninh ghé vào bên cạnh cối đá bận việc. Bạch Đào đem đậu ngâm xong dùng thìa múc cả nước bỏ vào trong cối, Nhan Tích Ninh cầm lấy tay xoay bên cạnh bắt đầu xoay một vòng thúc đẩy cối đá nhỏ.
Theo cối không nhanh không chậm chuyển động, sữa đậu nành trắng ngà chậm rãi theo khe hở giữa cối đá chảy ra, tụ đến chỗ lõm dưới cối. Cuối chỗ lõm để một cái chậu gỗ, trong chậu đã chứa hơn nửa chậu sữa đậu nành, nồng đậm mùi đậu đập vào mặt mà đến.
Nghiêm Kha buông điểm tâm: "Vương phi đang làm bã đậu sao?"
Ở Sở Liêu, mọi người sẽ đem đậu ngâm nở rồi mài nhỏ, sữa đậu nành mài ra trộn vào bột mì hoặc là cháo, có thể làm thành bã đậu. Đầu bếp Vương phủ thường xuyên làm bã đậu, về phần bã đậu là vị ngọt hay là mặn, phải xem tâm tình các đầu bếp.
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "A? Nghiêm thị vệ ngươi tại sao lại đây giờ này vậy?"
Nghiêm Kha buồn bực nói: "Đừng nói nữa, hôm nay bận việc cả một ngày, lúc này mới có thời gian rảnh. Đúng rồi, các huynh đệ mua điểm tâm mua hơi nhiều, bọn họ bảo thuộc hạ mang một ít cho ngài."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Thay ta cám ơn bọn họ." Khóe miệng kéo lên làm Nhan Tích Ninh đau đến tê một tiếng.
Nghiêm Kha chế nhạo nói: "Vương phi như thế nào thượng hoả thành như vậy? Ngày hôm qua ăn nhiều thịt nai rồi?"
Nhan Tích Ninh buồn bực hạ mi mắt, hắn không muốn nói chuyện.
Nghiêm Kha nhớ lại nói: "Bất quá Vương phi ướp thịt nai ăn ngon thật, nhất là bột ớt ngài điều chế, rất thơm! Các huynh đệ ngay cả cái đĩa đều liếm sạch sẽ."
Đêm qua các huynh đệ ở bên trong nhà ăn nướng thịt nai ăn cá, mọi người quên ưu sầu, giống như lại trở về Sí Linh quân. Các huynh đệ tinh thần buộc chặt mấy tháng rốt cuộc cũng được thả lỏng, chẳng sợ chỉ là một lát, bọn họ cảm thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái hơn.
Vì cảm tạ Nhan Tích Ninh, bọn họ góp vốn đi tửu lâu tốt nhất trong kinh mua điểm tâm đắt nhất. Đây là lý do Nghiêm Kha mang bao điểm tâm này tới.
Nghe được có người khen đồ ăn mình làm ăn ngon, Nhan Tích Ninh lại vui vẻ lên: "Nếu các thị vệ đại ca thích, chốc nữa ta lại làm một ít. Chờ ớt mới mẻ được đưa đến, ta còn sẽ làm tương ớt, làm tương đậu cay......"
Nghiêm Kha đối với mấy món Nhan Tích Ninh nói không hiểu biết quá nhiều, bất quá hắn rất cổ vũ: "Vương phi làm nhất định ăn ngon."
Nhìn Nhan Tích Ninh còn đang chăm chỉ xay đậu, Nghiêm Kha vén tay áo: "Vương phi, để cho ta tới đi, ta cũng biết xay đậu nành."
Nhan Tích Ninh nhẹ giọng nói: "Chúng ta đã sắp xay tốt rồi, ngươi đừng để dơ tay."
Khi nói chuyện muỗng đậu cuối cùng cũng đã thành sữa, Nhan Tích Ninh lưu loát đem sữa đậu nành trên cối vét vào chậu gỗ.
Lúc này Nghiêm Kha mới chú ý tới xà nhà phòng bếp đang treo cái gì đó, nó hé ra vải thưa hình vuông, bốn góc của miếng vải bị buộc tại nhánh cây hình chữ thập bên cạnh.
Nghiêm Kha nhíu mày: "Vương phi, đây là......"
Nhan Tích Ninh giải thích nói: "Lọc bã đậu."
Nghiêm Kha không quá hiểu rõ: "Làm bã đậu còn muốn lọc bã đậu?"
Bạch Đào hắc hắc nở nụ cười: "Này ngài sẽ không hiểu lầm đi? Thiếu gia làm không phải bã đậu, là đậu hủ nga!"
Nghiêm Kha liếc về phía Bạch Đào, tươi cười trên mặt Bạch Đào nhất thời cứng lại, cậu ngượng ngùng hướng thẳng về phía sau Nhan Tích Ninh như là một con chim cút.
Nhan Tích Ninh đem sữa đậu trong chậu đổ vào nồi: "Ngươi cũng đừng hù dọa Bạch Đào, hắn lá gan vốn nhỏ, bị ngươi làm cho sợ hãi sao bây giờ? Bạch Đào, nhóm lửa."
Bạch Đào thở phào nhẹ nhõm, cậu ngồi xuống mặt sau bếp thuần thục nhóm lửa. Nhan Tích Ninh đứng ở bên cạnh bếp lẳng lặng chờ sữa đậu nành tăng nhiệt, hắn thuận tiện giải thích nói: "Sữa đậu nành nấu sôi rồi lọc lại, hơn nữa thêm một chút giấm trắng sẽ ngưng kết thành khối. Đem đậu hoa ngưng kết thu thập lại đè lên là có thể đạt được đậu hủ, đậu hủ so với đậu nành dễ nấu nướng, cách ăn cũng rất nhiều."
Đậu hủ có rất nhiều bước thực hiện, tổng kết xuống dưới đơn giản chỉ có vài bước kia. Trong đó quá trình lọc sữa đậu nành này có thể ở trước khi đun sôi hoàn thành, cũng có thể làm sau khi đun sữa.
Lúc mẹ Nhan Tích Ninh làm đậu hủ, thông thường là trước lọc sau nấu. Nhưng mà chất lượng nước ở Văn Chương Uyển không tốt lắm, nước đun sôi cũng sẽ có tạp chất. Nhan Tích Ninh liền quyết định trước đun sữa đậu nành, sau đó lọc qua, như vậy sữa đậu nành lọc ra càng tinh thuần cũng càng nhẵn mịn.
Hơn nữa làm đậu hủ, có người thích dùng thạch cao, có người thích dùng lactone(*). Nhưng ở Sở Liêu, hắn rất khó tìm thấy mấy thứ này, vì thế hắn nhớ tới phương pháp của một bà cụ trong thôn —— dùng giấm trắng làm đậu hủ.
(*)lactone: tên gọi khác là Đường nho, có tác dụng tạo đông cho thực phẩm, là dạng bột mịn màu trắng làm từ nho, mật ong.
Nghiêm Kha nghe được sửng sốt: "Hảo phức tạp."
Nhan Tích Ninh bình tĩnh nói: "Không phức tạp, ngươi xem sẽ biết."
Theo sữa đậu nành độ ấm tăng lên, mặt trên sữa toát ra lớp bọt biển thật dày. Bọt biển thế tiến rào rạt, chúng nó theo bên cạnh nồi dâng lên, phát ra âm thanh riêng biệt "Thử thử".
Bạch Đào từ sau bếp nhô đầu ra: "Thiếu gia! Sữa đậu nành sắp tràn ra rồi!"
Nhan Tích Ninh tay cầm thìa lớn, hắn đem bọt biển múc tới thùng nước rửa chén: "Không có việc gì, ngươi tiếp tục đốt."
Theo bọt biển bị múc đi, sữa trong nồi bắt đầu sôi sùng sục. Trong sữa màu trắng ngà xen lẫn bã đậu thật dày, vị đậu nồng đậm cùng hơi nước tràn ngập cả gian bếp.
Sữa sôi sùng sục một lúc liền có thể lọc qua, Nhan Tích Ninh phía trước chỉ từng lọc qua sữa đậu nành sống, đây là lần đầu tiên hắn lọc sữa đậu nành chín. Nhìn nồi sữa sôi ùng ục, hắn có chút lo lắng.
Này cũng quá nóng! Thất sách, không nên nhất thời xúc động nghĩ chắc như vậy.
Lúc này Nghiêm Kha tiến lên: "Vương phi, giao cho thuộc hạ đi."
Nhan Tích Ninh chần chờ nhìn về phía Nghiêm Kha: "Ngươi có biết nên lọc như thế nào không?"
Nghiêm Kha vỗ vỗ ngực: "Biết!"
Nói xong hắn tiếp nhận gáo múc sữa đậu nành một gáo một gáo bỏ vào vải thưa, hơi nước màu trắng bốc lên, sữa đậu nành tinh thuần màu trắng ngà từ giữa vải cuồn cuộn chảy xuống bồn gỗ phía dưới.
Nghiêm Kha một bên múc sữa một bên cẩn thận đích lắc lư gậy trên vải, sữa đậu nành trong miếng vải chậm rãi chảy xuôi, không lâu sau bã đậu trầm đã bị lọc thành một cái bóng bã đậu!
Nhan Tích Ninh bội phục giơ ngón tay cái lên: "Nghiêm thị vệ lợi hại a! Nhìn không ra a!"
Nghiêm Kha kiêu ngạo nói: "Mới vừa rồi nhìn đến vải thưa, thuộc hạ liền biết Vương phi muốn lọc đồ vật này nọ. Thật không dám giấu giếm, thuộc hạ làm khác không được, lọc đồ vật này nọ thật ra lại lành nghề."
Nhan Tích Ninh liên tục gật đầu: "Đã nhìn ra! Tài nghệ thuần thục a! Xem ra trước kia làm không ít chuyện cùng loại."
Tiếng nói vừa dứt, thần thái trên mặt Nghiêm Kha ảm đạm xuống: "Chủ tử mỗi ngày đều phải uống một chén thuốc nóng, thuốc cần phải thừa dịp nóng lọc đi bả thuốc, rồi sau đó tăng thêm dược liệu mới. Thời gian dài rồi, thuộc hạ cũng học được."
Cơ Tùng thương tới hai chân, ngự y khai đơn thuốc uống và thoa ngoài da, nhưng là hiệu quả cũng không tốt lắm.
Nhan Tích Ninh hít một tiếng: "Vất vả ngươi."
Nghiêm Kha cười khổ: "Thuộc hạ không vất vả, chân chính vất vả chính là chủ tử."
Chén thuốc nóng hổi, chủ tử mỗi ngày đều cần đem hai chân đặt ở trong hơi nóng hun đốt. Bọn họ làm thuộc hạ xem ở trong mắt đau ở trong lòng, nhưng trừ bỏ nhìn chủ tử chịu tội, bọn họ cái gì cũng làm không được.
_______________
Editor nói nhỏ cho nghe:
Thật ra còn có một đoạn lời tác giả nhưng mà mình thấy hơi không cần thiết nên ngoại từ edit tiểu kịch trường A Ninh với Tùng Tùng ra mình sẽ không edit lời tác giả. Cám ơn mọi người đã đọc truyện.