Mục lục
Sau Khi Cá Mặn Thế Gả
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yang1002

Chờ đám người Cơ Tùng từ trong huyệt đi ra, đã là một lúc lâu sau. Vừa ra mộ thất, Diệp Lâm Phong liền đi về hướng Thạch Đại Đảm, ông nắm lấy cằm Thạch Đại Đảm, nhanh tay lẹ mắt nhét một viên đan dược vào miệng hắn. Thạch Đại Đảm chỉ cảm thấy trong miệng chợt lạnh, có cái gì từ yết hầu trượt xuống.

Đang lúc Thạch Đại Đảm ôm cổ ho khan, Diệp Lâm Phong âm trầm nói: "Thứ ngươi mới ăn chính là bí dược độc môn của ta, một năm sau không chiếm được giải dược, ngươi sẽ thủng ruột nát bụng mà chết. Muốn sống sót, phải nghe ta."

Sắc mặt Thạch Đại Đảm xanh mét, nơm nớp lo sợ không biết chính mình đã làm sai cái gì: "Cao, cao nhân......"

Diệp Lâm Phong hạ giọng: "Từ nay về sau nếu có người hỏi ngươi việc hôm nay, ngươi chỉ cần nói cho bọn họ, Dung Vương điện hạ tới hoàng lăng dâng hương cho Mai Quý phi. Một câu nào khác cũng không được lộ ra, ngươi hiểu chưa?"

Thạch Đại Đảm run rẩy toàn thân, hắn nuốt nuốt nước miếng: "Vâng, vâng"

Diệp Lâm Phong nhếch miệng cười nói: "Nếu ngươi nghe lời, hàng năm vào mùa này, ta đều sẽ cho ngươi giải dược. Nếu ngươi không nghe...... Ha hả." Hai tiếng ha hả đi xuống, tâm Thạch Đại Đảm cũng lạnh theo, hắn liên tục dập đầu: "Tiểu nhân nhất định nghe lời, nhất định nghe lời!"

Chuyện bọn Cơ Tùng đến đây không thể bị Bình Viễn Đế biết, kỳ thật để chắc chắn, hẳn nên loại bỏ Thạch Đại Đảm tuyệt hậu hoạn. Nhưng Thạch Đại Đảm làm gì nên tội? Nếu bọn họ làm như vậy, có khác gì Bình Viễn Đế sát hại người vô tội diệt khẩu? Hơn nữa, nếu trong lúc bọn họ tới hoàng lăng dâng hương đột nhiên chết mất một người, chẳng phải càng khiến kẻ khác nghi kỵ?

Sau khi từ mộ thất đi ra, Cơ Tùng không nói được một lời, y như bị câu mất thần hồn, cả người chỉ còn lại thể xác. Dâng hương cho Mai Quý phi xong, mọi người liền rời hoàng lăng. Lúc này trăng lên giữa trời, muốn chạy về thôn trấn hội hợp với những người khác có chút khó khăn. Vì thế bọn Nghiêm Kha ở trên trấn phụ cận vương lăng tìm một khách điếm nghỉ lại, chỉ có nghỉ ngơi tốt, mới có thể chạy được tốt hơn.

Vào khách điếm không bao lâu, điếm tiểu nhị liền bưng bữa tối đơn giản tới. Nhan Tích Ninh nhìn Cơ Tùng ngồi bên cửa sổ hai mắt trống rỗng trong lòng vạn phần không thể tiếp thu, một bên là mẫu thân của mình, một bên là phụ thân của mình, nếu thái độ của Bình Viễn Đế đối với Cơ Tùng không tốt cũng liền thôi, cố tình mấy năm nay ông đối xử với Cơ Tùng rất tốt. Nếu hắn là Cơ Tùng, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Tuy trong lòng khó chịu, nhưng cơm vẫn cần phải ăn. Nếu Cơ Tùng vì việc này mà suy sụp thân thể, vậy không đáng. Hôm nay vì chạy đi, bọn họ chưa ăn cơm trưa lẫn cơm chiều, Nhan Tích Ninh đã sớm đói đến kêu vang. Chỉ là chân tướng mà bọn hắn tra được ở hoàng lăng quá mức trầm trọng, áp lực tinh thần che lấp sự mệt mỏi của cơ thể.

Nhan Tích Ninh chậm rãi đi đến trước mặt Cơ Tùng, hắn nhẹ giọng, e sợ quấy nhiễu Cơ Tùng: "Dung Xuyên, ăn chút cơm trước đi. Người là sắt cơm là thép, để bụng đói không tốt cho thân thể."

Đáy mắt Cơ Tùng tràn ngập sương mù, miệng y nổi một tầng da khô, ngực bị đè nặng đến lợi hại. Thanh âm Nhan Tích Ninh mơ mơ hồ hồ truyền đến, y ngẩng đầu lên rất lâu mới nhìn rõ được mặt A Ninh.

Thấy Cơ Tùng không kháng cự mình, Nhan Tích Ninh cẩn thận đẩy Cơ Tùng tới bên cạnh bàn. Bữa tối mà khách điếm đưa tới có một phần canh trứng, Nhan Tích Ninh bưng canh lên đặt ở trước mặt Cơ Tùng: "Uống chút canh đi."

Nhìn thấy phần trứng đánh vàng rực rỡ ngâm trong nước canh, Cơ Tùng mấp máy môi. Nhan Tích Ninh cúi đầu mới nghe rõ được Cơ Tùng đang nói gì, Cơ Tùng nói: "Ông ấy đối với ta thật sự rất tốt."

Nghe nói như thế, trong lòng Nhan Tích Ninh đau xót. Đúng vậy, từ khi hắn đến Vương phủ, quan ái của Bình Viễn Đế đối với Cơ Tùng liền bày hết ra ngoài. Chỉ cần Nội vụ phủ có được thứ gì tốt, bên phía các hoàng tử khác không có, Dung Vương phủ nhất định sẽ có một phần. Nếu Cơ Tùng cùng những người khác có tranh chấp, Bình Viễn Đế cũng nhất định sẽ đứng ở bên phía Cơ Tùng.

Ngoại trừ Cơ Đàn, Cơ Tùng là hoàng tử thứ hai hưởng thụ tình thương của cha từ Bình Viễn Đế.

Hiện tại y nên đối mặt Bình Viễn Đế như thế nào? Bình Viễn Đế giết mẫu thân mình là thật, đối xử với mình rất tốt cũng không phải giả. Cơ Tùng lâm vào thống khổ vô tận, giọng y khàn khàn đến đáng sợ: "Nếu ông không phải phụ thân ta thì thật tốt......"

Y có thể giơ đao với địch nhân, nhưng đối với Bình Viễn Đế, y không hạ thủ được.

Nhan Tích Ninh mím môi, cảm xúc cũng nặng nề theo. Hắn cong thắt lưng ôm lấy Cơ Tùng, lúc này hắn cực kỳ hi vọng Cơ Tùng có thể thống khoái khóc một trận, có thể phá tiết hết ủy khuất và thống khổ trong lòng ra ngoài: "Tùng Tùng, muốn khóc liền khóc đi."

Cơ Tùng nghiêng thân ôm lấy eo Nhan Tích Ninh, mặt y dán trên lưng Nhan Tích Ninh, thanh âm rầu rĩ: "Khi còn bé ta sinh bệnh, phụ hoàng sẽ thu xếp canh giữ cả đêm ở bên người ta. Chỉ cần ta mở mắt, là có thể thấy ông. Ở trong lòng ta, tuy ông không phải hoàng đế tốt, nhưng là một phụ thân tốt. Vô luận hai chân ta có phải tàn phế hay không, ông chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ ta......"

Nhan Tích Ninh cảm thấy bên hông mình vừa nóng vừa ẩm, hắn đau lòng vuốt sau lưng Cơ Tùng, cảm thụ sự run rẩy từ cơ thể Cơ Tùng truyền đến. Thanh âm Cơ Tùng nghẹn ngào, toàn thân tựa như sắp tan vỡ: "Khi ta bị hại ở Sí Linh quân, trong lúc hỗn loạn nghe được ông ôm ta khóc, người chưa bao giờ tin thần phật như ông lại cầu nguyện đầy trời thần phật, nguyện ý tổn hại tuổi thọ để ta được sống sót."

"Sau khi ta tỉnh lại, chỉ cần ông rảnh rỗi liền chạy đến Vương phủ. Sợ ta buồn, sợ ta khó chịu, ông cẩn thận như vậy......"



"Vì sao là ông? Ông đối tốt với ta như vậy, đều là giả vờ sao?"

Cơ Tùng cúi đầu nức nở, y nghẹn ngào nói không ra lời. Nghe được tiếng Cơ Tùng khóc, mũi Nhan Tích Ninh đau xót, cúi đầu rơi nước mắt.

Diệp Lâm Phong đứng ngoài cửa, nghe tiếng nức nở nho nhỏ từ trong phòng truyền ra, hốc mắt ông đỏ lên một chút. Ông nhìn thấu bản chất Cơ Đạc, cùng hắn nháo tới nông nỗi không chết không ngừng. Nhưng Dung Xuyên thì sao? Dù sao trong người Dung Xuyên vẫn chảy máu Cơ Đạc, đó là phụ thân của y, trước khi mình xuất hiện, Cơ Đạc yêu thương y nhiều năm như vậy.

Đổi chỗ mà nói, ông chỉ biết càng đau lòng hơn Dung Xuyên, càng khó lựa chọn hơn.

Ttong mắt Diệp Lâm Phong xuất hiện sự mê mang, ông thu hồi cánh tay chậm rãi xoay người. Trên hành lang truyền đến một tiếng thở dài, nhưng vừa nghe kỹ lại, thì cái gì cũng không nghe thấy.

Cơ Tùng khóc một hồi sau, cảm giác nặng nề ở ngực tán đi rất nhiều. Y mê mang ngẩng đầu nhìn Nhan Tích Ninh, đuôi mắt phiếm hồng: "A Ninh, sau này ta nên đối mặt ông như thế nào đây?"

Nhan Tích Ninh không biết nên trả lời thế nào, hắn thấp giọng nói: "Ta cũng không biết......" Tuy rằng Bình Viễn Đế không phải chủ mưu sát hại Mai Quý phi, nhưng cũng là đồng lõa, quan hệ phụ tử giữa Cơ Tùng và Bình Viễn Đế bởi vì cái chết của Mai Quý phi mà có vết rách, muốn hòa hảo như lúc ban đầu e là không có khả năng.

Nhan Tích Ninh thấp giọng nói: "Ta cảm thấy, nếu là ta, không thể lấy thân phận phụ tử ở chung, vậy lấy thân phận quân thần mà đối đãi. Hắn đối tốt với ta, ta ghi tạc trong lòng, vết thương mà hắn đã gây ra, trong lòng mình đều biết là được." Hắn có chút sợ hãi, đây là biện pháp tốt nhất hắn có thể nghĩ đến.

Cơ Tùng lặp lại lời Nhan Tích Ninh, qua mấy lần, ánh mắt y dần dần thanh minh: "Ngươi nói đúng. Chúng ta không chỉ là phụ tử, mà còn là quân thần."

Bình Viễn Đế trộn lẫn ích lợi và mưu tính trong tình nghĩa phụ tử của bọn họ trước, y không biết cũng liền thôi, nếu đã hiểu rõ sẽ có chỗ phòng bị.

Cơ Tùng hít sâu mấy hơi áp chế cảm xúc còn lưu lại, y bưng bát canh trước mặt lên, ngửa đầu uống hết nửa bát canh trứng. Việc đã đến nước này, cho dù y thống khổ như thế nào cũng không còn cách cứu vớt. Quan trọng là tương lai, y sẽ trở nên lớn mạnh hơn, mạnh đến mức có thể bảo hộ mọi người bên cạnh.

Chờ lúc Cơ Tùng buông bát canh, Nhan Tích Ninh cảm giác Cơ Tùng không giống xưa. Cơ Tùng liếm liếm da khô ở khóe môi, y sâu sắc nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "A Ninh, cám ơn ngươi."

Nhan Tích Ninh mỉm cười: "Không cần cảm tạ." Hắn tin tưởng nếu là hắn gặp được loại sự tình này, Cơ Tùng cũng sẽ nghĩ hết mọi biện pháp an ủi hắn.

Nguyên tưởng rằng tối nay chắc sẽ là một đêm mất ngủ, nhưng mà chờ khi Cơ Tùng và Nhan Tích Ninh dính vào giường, hai người bọn họ rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Này cũng không kỳ quái, hôm nay một mực chạy đi, hơn nữa cảm xúc lên lên xuống xuống, cảm xúc của hai người cùng thân thể sớm buộc chặt tới cực điểm.

Nghiêm Kha dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng, hắn làm một động tác nghỉ ngơi với các thị vệ khác, bọn họ đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nghe được tiếng Vương gia khóc, tim bọn họ như bị dao nhỏ đâm mấy chục cái, đau đến muốn chảy nước mắt.

Bất quá chủ tử có thể khóc ra đã rất tốt, chỉ sợ y không rên một tiếng một mình chịu đựng. Vẫn là Vương phi tốt, có Vương phi ở bên cạnh chủ tử, chủ tử cuối cùng cũng không cần gánh trách nhiệm một mình.

Nghiêm Kha rón ra rón rén đi lên hành lanh, kết quả vừa nhấc đầu liền thấy Diệp Lâm Phong trên hành lang ăn đậu rang. Tròng mắt Nghiêm Kha xoay chuyển, hắn cọ tới bên người Diệp Lâm Phong: "Hắc hắc ~"

Trong lòng Diệp Lâm Phong đang khó chịu, ông trợn mắt xem thường: "Có chuyện nói thẳng."

Nghiêm Kha xoa xoa tay: "Thần y, loại độc dược mạn tính mà ngài cho Thạch Đại Đảm ăn hôm nay cũng cho thuộc hạ một lọ đi? Thứ này rất tốt, về sau nếu nhìn thấy người nào không vừa mắt, liền cho hắn biết tay."

Sắc mặt Diệp Lâm Phong ngưng trọng, ông hạ giọng quát: "Ngươi là Tả tướng tiên phong Sí Linh quân! Ngươi cần thi triển mưu kế cùng võ nghệ với địch nhân, ngươi cần quanh minh chính đại mà không phải dùng loại thủ đoạn âm hiểm bỉ ổi này! Khí tiết và kiêu ngạo của quân nhân trên người ngươi đâu? Sao có thể giống với giang hồ tiểu tặc?"

Nghiêm Kha có chút không phục: "Nhưng Diệp thần y, trước đó không phải chúng ta cũng......"

Bọn họ từng dùng độc dược với sứ đoàn nghị hoà của Liêu Hạ, cũng từng dùng bí dược thẩm vấn Mạc Lặc, có chút dược còn làm cho bọn họ mở rộng nhãn giới. Hơn nữa trong khoảng thời gian này gặp được thủ đoạn của hoàng thất, cái gì "Túy hoa gian", "Thập nhật túy"...... Các loại thủ đoạn nham hiểm liên tiếp xuất hiện. Này không phải càng đơn giản hơn so với một đám bọn họ giơ đao giơ kiếm phục vụ quên mình sao?

Diệp Lâm Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Trước đó là tình huống đặc thù. Hạ độc đánh ngất sứ đoàn Liêu Hạ là bởi vì bọn họ quá đông, các ngươi phải bắt người từ trong đó, mạo hiểm quá lớn. Lấy ít đánh nhiều có dũng có mưu, dược của ta chỉ là phụ trợ, các ngươi không đánh mất khí tiết quân nhân. Thẩm vấn Mạc Lặc, cũng là dược do ta đưa, các ngươi phụ trách hỏi thôi. Mà hiện tại ngươi nhìn được lợi ích mà chiêu số nham hiểm mang đến, về sau muốn dùng loại thủ đoạn này, vậy ngươi cùng tiểu nhân có cái gì khác nhau?"

"Các ngươi là tướng quân của Sí Linh quân, các ngươi cần phải quang minh lỗi lạc, đừng để mấy thứ này làm ô uế tay các ngươi, bẩn linh hồn các ngươi. Quân nhân là đọ sức đổi mệnh với địch ở trên chiến trường, đối thủ của các ngươi đích đối thủ là thiên quân vạn mã của kẻ địch, trên người các ngươi có sức mạnh dũng cảm tiến lên. Không cần ham món lợi nhỏ mà mất đi khí tiết."

Nghe Diệp Lâm Phong nói vậy, Nghiêm Kha áy náy cúi đầu: "Ta biết sai rồi."

Diệp Lâm Phong nói đúng, bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày còn có thể trở lại Sí Linh quân. Bọn họ là quân nhân đường đường chính chính, không phải thích khách, không phải kẻ trộm giang hồ. Bọn họ có thể dùng binh pháp liều mạng vung đao trên chiến trường với địch nhân, nhưng không thể đánh mất thiết huyết cùng quân hồn của quân nhân.

*

Diệp Lâm Phong than nhẹ: "Ta biết ngươi nghĩ như thế nào, nghĩ muốn giữ vài thứ phòng thân, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Nhưng làm người phải nắm chắc giới hạn và lương tri, có chút điểm mấu chốt nhất định không thể vượt qua. Nếu chỉ nhìn người khác không vừa mắt liền hạ sát thủ với đối phương, hoặc là vì đạt được mục đích của chính mình mà xuống tay với vô tội người, vậy có khác gì cầm thú đâu?"

Nghiêm Kha có chút nghi hoặc: "Nhưng Diệp thần y, không phải ngài cũng......" Cơ Tùng không phải có hai vị hoàng bá chết trong tay Diệp Lâm Phong sao? Khi đó Nghiêm Kha đang đánh xe, hắn nghe được một chút.

Diệp Lâm Phong cười khổ nói: "Bọn họ là chết do dược mà ta phối trí, nhưng không phải ta hạ dược bọn họ. Cơ Đạc lấy đi dược của ta, sau đó dùng dược này đối phó với đối thủ của mình."

Ánh mắt ông xa xôi: "Thần Sách Môn hành y tế thế y giả nhân tâm, người Thần Sách Môn chỉ biết cứu sống, sao có thể bởi vì tư dục của bản thân đi sát hại người khác? Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta không thể cho ngươi dược, y độc cùng nguồn, đồng dạng là một loại dược, ở trong tay ta có thể trở thành lương dược cứu người, ở trong tay người khác sẽ trở thành độc dược kiến huyết phong hầu."

"Ta vẫn rất hối hận khi giao dược của mình cho Cơ Đạc, tạo thành cái sai khó có thể vãn hồi. Người khác dùng độc như thế nào không quan hệ gì tới ta, nhưng ta không thể để cho dược mình phối trí lưu lạc ra ngoài hại người nữa."

Nghiêm Kha có chút kinh ngạc: "Vậy thứ ngài vừa mới cho Thạch Đại Đảm ăn đó là?"

Diệp Lâm Phong khẽ cười nói: "Lượng lớn bổ thận hoàn, ăn một viên liền tràn đầy tinh lực, ăn hai viên tinh lực lớn đến vô cùng. Ngươi muốn lấy một chút không?"



Sắc mặt Nghiêm Kha cứng đờ, hắn liên tục xua tay mặt đỏ tai hồng: "Không cần không cần."

Diệp Lâm Phong lấy mấy hạt đậu muối từ trong túi ra, ông nhai đậu rôm rốp: "Giữa thời đại hỗn loạn đen tối muốn nước chảy bèo trôi rất dễ dàng, khó chính là thủ vững bản tâm. Ta hy vọng khi các ngươi tới tuổi của ta hồi tưởng lại quá khứ, trong lòng không hối hận."

Nghiêm Kha lui về phía sau vài bước, hắn hành đại lễ với Diệp Lâm Phong: "Ta đã biết."

Ngày hôm sau sắc trời mới vừa sáng, bọn Nhan Tích Ninh liền xuất phát, bọn họ phải hội hợp với mọi người trước chính ngọ, nếu có thể, buổi chiều còn phải đi hai mươi dặm về hướng tây để tới thành trấn kế tiếp.

Lúc xuất phát mọi người đều bảo trì trầm mặc với chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, tựa hồ bọn họ thật sự chỉ vội tới thắp một nén nhang cho Mai Quý phi mà thôi. Nhất là Cơ Tùng và Nhan Tích Ninh, sau khi ngủ cả một đêm, đã nhìn không ra loại cảm xúc nôn nóng áp lực trên người bọn họ.

Nhìn thấy bọn thị vệ cưỡi trên con ngựa cao to, đáy mắt Cơ Tùng ẩn ẩn chút chờ mong, y nhìn về phía Diệp Lâm Phong: "Cữu phụ, ta cảm thấy gần đây chân của ta đã có lực hơn rất nhiều, khi nào thì ta mới có thể thử đứng lên?"

Diệp Lâm Phong sờ sờ trên đùi Cơ Tùng, lại dùng ngân châm đâm mấy huyệt vị. Ông vui vẻ nói: "Nhanh nhanh, ngươi không nên gấp gáp, chỉ là chuyện mấy ngày này."

Nhan Tích Ninh mừng rỡ đến sắp nhảy dựng lên: "Thật vậy chăng?"

Diệp Lâm Phong cười nhạo nhìn về phía hắn: "Có phải sự thật hay không, chẳng lẽ ngươi không rõ?"

Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút, sắc mặt lập tức bắt đầu phiếm hồng, hắn lẩm bẩm lắp bắp nói: "Ta, ta không rõ ràng lắm a......" Mặc dù nói như vậy, mặt hắn lại càng đỏ, cả tai cũng phiếm hồng. Liếc mắt một cái liền biết hắn có tật giật mình.

Diệp Lâm Phong tùy tay khoát lên mạch đập của Nhan Tích Ninh: "Không vội a, qua hai ngày nữa các ngươi có thể chậm rãi hưởng thụ. Tích Ninh thân thể này của ngươi vẫn có điểm hư nhược, lão phu sợ đến lúc đó ngươi không đến được mấy lần, nếu không ta kê cho ngươi hai phần dược bổ bổ một chút trước?"

Mặt Nhan Tích Ninh đỏ thành cà chua, nếu trên mặt đất có một cái lỗ, hắn lập tức chui xuống. Thần y thật sự là không giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng dám nói. Rõ ràng hắn cùng Cơ Tùng không có gì, bị ông nói như vật, giống như thực sự có cái gì vậy.

Cơ Tùng cũng có chút ngượng ngùng, y nắm tay che trên môi, đồng dạng sắc mặt ửng đỏ, nhưng vẫn thấp giọng nói: "Làm phiền thần y lo lắng nhiều hơn."

Trong lúc nói giỡn, xe ngựa lao nhanh về phía trấn nhỏ phương Bắc mà đi. Không tới chính ngọ,đám người Nhan Tích Ninh liền hội hợp với đoàn xe. Chỉnh đốn đội ngũ ở trấn nhỏ một chút, bọn họ chính thức lên đường về phía Tây.

Từ Lương Châu đến đô thành có ba con đường có thể lựa chọn. Một cái là quan đạo, cách mỗi năm mươi dặm sẽ có trạm dịch. Một cái là đường tắt, nhưng cần trèo đèo lội suối. Còn có một cái là đường bình thường, ven đường này đi qua vô số thành trấn, là đường mà dân chúng và thương đội thường đi.

Trước kia khi Cơ Tùng tới Lương Châu, đều sẽ lựa chọn đường tắt, chỉ cần ba ngày là có thể từ Lương Châu đến đô thành. Nhưng hiện tại hai chân y còn chưa tốt lên không thể cưỡi ngựa, hơn nữa bên người y còn có A Ninh cùng các tùy tùng, bởi vậy vì an toàn, y bỏ qua đường tắt.

Trước khi tiến vào Lương Châu, đi quan đạo hay đườnh bình thường cũng không khác biệt mấy, Cơ Tùng đã sớm quyết định mang theo A Ninh ngắm nhìn phong cảnh Sở Liêu dọc đường, bởi vậy y mở địa đồ, sau khi đến một thành trấn du ngoạn xong, lại cùng A Ninh thương lượng tiếp theo nên đi như thế nào.

Trấn nhỏ mà bọn họ muốn tới đêm nay tên là trấn Đồng Phúc, ra khỏi trấn Đồng Phúc sẽ ra khỏi phạm vi đô thành. Trong dự tính ban đầu của Cơ Tùng, bọn họ sẽ nghỉ ngơi một đêm ở trấn Đồng Phúc. Kết quả đi trong núi một lúc lâu, bọn họ liền gặp vấn đề đầu tiên: có xe ngựa tụt lại phía sau.

Tụt lại phía sau chính là hai chiếc xe ngựa chở hạ nhân của Vương Văn Việt, cũng không biết ai đánh xe, hai chiếc đi nhầm lối rẽ đi tới một con đường khác. Chờ khi bọn Nghiêm Kha tìn được hai chiếc xe ngựa này, sắc trời đã tối sầm xuống.

Bởi vì vấn đề xe ngựa tụt lại phía sau, làm cho bọn Nhan Tích Ninh dừng ở nửa đường, trước không thôn sau không điếm, xem ra hôm nay chỉ có thể ăn ngủ dã ngoại.

Cũng may đoàn xe bọn họ có quy mô không nhỏ, bây giờ vẫn còn trong phạm vị kinh thành, nghỉ tạm ở ven đường cũng không có vấn đề lớn. Bọn Nghiêm Kha tìm một gò đất gần nguồn nước ở ven đường: "Chủ tử, Vương phi, tối nay nghỉ tạm ở chỗ này một đêm đi."

Nhan Tích Ninh lần đầu tiên đóng quân dã ngoại, hắn kích động đến không chịu được: "Không nghĩ tới chúng ta lại có thể cắm trại ở dã ngoại."

Đời trước hắn cũng muốn giống như các đồng sự vậy ngày nghỉ mang theo lều trại cùng bằng hữu cắm trại dã ngoại, cảm thụ thời tiết, hưởng thụ tự do. Nhưng mà vừa đến ngày nghỉ, thân thể hắn bị đào rỗng, đừng nói cắm trại, tới cửa phòng trọ hắn cũng lười ra.

Nhìn thấy bọn Nghiêm Kha thuần thục nhóm lửa, Nhan Tích Ninh tràn đầy chờ mong: "Cắm trại dã ngoại không thể thiếu đồ nướng, nếu không Tùng Tùng, buổi tối chúng ta ăn thịt nướng đi?"

Nhưng mà đang nói Nhan Tích Ninh đã nghĩ tới một chuyện quan trọng: bọn họ không phải ở Vương phủ, cũng không phải ở trong thôn trang Vương phủ. Vì tinh giản hành lý, bọn họ tính rằng đến mỗi một thôn trấn liền mua chút vật tư. Kết quả ngày hôm qua lẫn hôm nay đều vội vàng lên đường, hắn không có cơ hội mua thịt.

Nhan Tích Ninh có chút thất vọng: "Quên, chúng ta không có thịt."

Lúc này Bạch Đào kinh ngạc nói: "Thiếu gia ngài nói cái gì? Sao chúng ta lại không có thịt? Chúng ta có đến vài xe thịt."

Nhan Tích Ninh:???

Bọn họ quả thật tinh giản hành lý, nhưng Thái tử Cơ Nam vung tay tặng cho bọn hắn mười tám xe vật tư. Trên xe ngựa không chỉ chứa lương thực hoa quả, còn có vật còn sống.

Nhan Tích Ninh vén rèm lên nhìn thử, hắn khiếp sợ mở to hai mắt: "Có phải Thái tử cảm thấy chúng ta đang chạy nạn không?"

Hắn nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, trên xe ngựa xe hoa lại nuôi dưỡng gia súc, gia cầm. Nhan Tích Ninh thống kê một chút, bọn họ có hai đầu heo bốn đầu dê cùng vô số gà vịt ngỗng. Sợ đám tiểu động vật nàh đói bụng, Cơ Nam thậm chí còn tri kỷ chuẩn bị lương thực và hạ nhân chiếu cố chúng nó.

Cơ Tùng nhìn thấy động vậy trong xe ngựa không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói Thái tử chưa từng xa nhà, toàn dựa vào ý mình làm việc. Đám động vật này đi theo bọn họ, không chỉ chiếm chỗ, có thể tưởng tượng ra mùi hương của chúng lúc trời nóng lên. Thay vì nuôi mấy thứ này, không bằng đến thôn trấn ven đường mua đồ có sẵn.

Nhưng mà tâm ý Thái tử không thể cự tuyệt, Cơ Tùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói với bọn Nghiêm Kha: "Làm thịt mấy cái có thể giết trước đi."



Trong chỗ cắm trại vang lên tiếng gà vịt kêu thảm thiết, năng lực động thủ của thị vệ và phủ đinh của Dung Vương phủ nhanh đến kinh người, không bao lâu bọn họ liền thừa ra vài chiếc xe ngựa. Bạch Đào vui vẻ xách hai con gà trống lớn đã được xử lý tốt đi tới: "Thiếu gia, đây là hai con gà trống lớn nhất mập nhất."

Nhan Tích Ninh lấy nồi niêu xoong chảo cùng gia vị liêu của hắn ra, cười nói: "Đặt ở một bên trước đi, đúng rồi, ngươi tới ven đường đào chút đất sét đến đây."

Không chỉ Bạch Đào ngơ ngác, ngay cả Cơ Tùng cũng khó hiểu: "Đất sét?" Đất sét có thể làm ra món ngon gì? Chẳng lẽ A Ninh cần dùng đất sét dựng bếp sao?

Nhan Tích Ninh giải thích: "Một lát sẽ làm gà ăn mày, trước đây ta đã đáp ứng thần y sẽ mời ông ăn gà ăn mày."

Diệp Lâm Phong từ trong xe ngựa bên cạnh ló đầu ra: "Gà gì cơ?"

Không khí trong chỗ cắm trại phiêu đãng hương vị canh gà, đầu bếp Lão Trương hầm một bát thịt gà kho tàu, mùi hương mê người khiến cho đám hạ nhân thèm ăn chảy nước miếng ròng ròng. Cơ Tùng không phải người keo kiệt, y cũng không khắt khe việc ăn uống của hạ nhân. Không chỉ như vậy, liền ngay cả đám người Vương Văn Việt cũng có thể ăn được gà kho tàu mà Lão Trương làm.

Nhưng mà Vương Văn Việt cũng không để ý ăn cái gì, con mắt hắn gắn chặt về phía Nhan Tích Ninh, ánh mắt xuyên qua khe hở xe ngựa, nhìn gương mặt phản chiếu ánh lửa của Tức Ninh. Tức Ninh cười đến sáng lạn, lúc hắn và Dung Vương ở cùng một chỗ rất hạnh phúc.

Giờ khắc này Vương Văn Việt cảm thấy chính mình là kẻ ngấp nghé đáng xấu hổ, hắn hiểu chính mình không nên si tâm vọng tưởng về Tức Ninh, lại càng không nên không quan tâm tiền đồ mà đi theo Tức Ninh toi Lương Châu. Nhưng hắn không có cách nào khống chế bản thân, hắn không cam lòng, hắn sợ tách Tức Ninh một lần nữa, càng sợ về sau sẽ không còn được gặp lại Tức Ninh.

Hắn nghĩ gần Tức Ninh nhiều hơn một chút, nghe hắn nói chuyện a......

Vừa nghĩ, Vương Văn Việt như bị mê hoặc. Chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại, hắn đã ngồi xổm bên cạnh Nhan Tích Ninh: "Tích Ninh, ngươi, ta......"

Nhan Tích Ninh ngẩng đầu vừa thấy hắn liền vui vẻ: "Tới vừa lúc, người thấy cũng có phần, chốc lát cùng nhau ăn gà a?"

Vương Văn Việt đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hắn tới bên cạnh A Ninh khi nào a? Trong nhất thời

sắc mặt hắn đỏ lên nói chuyện một cách trúc trắc: "Ngươi, ngươi đang chơi bùn sao?"

Nhan Tích Ninh đang dùng một cái bồn gỗ lớn trộn bùn, đất sét sau khi cho thêm nước và rượu vào sẽ đặc sệt dị thường. Hắn dùng đất sét gói kín lá sen đã được cắt gân lá, trong lá sen là gà trống lớn đã được ướp đẫm gia vị. Nghe được câu hỏi của Vương Văn Việt, Nhan Tích Ninh có chút bất đắc dĩ: "Ngươi không phải người đầu tiên hỏi vấn đề này."

Vừa nãy Cơ Tùng, Diệp Lâm Phong còn có bọn Nghiêm Kha nhìn thấy hắn trộn bùn đều tới hỏi một lần. Nhan Tích Ninh cà phẳng phần đất sét, hắn không nề hà giải thích: "Ta đang làm gà ăn mày, dùng đất sét cùng lá sen bọc lấy gà đã ướp kỹ, chốc lát đặt ở dưới lửa trại nướng chính là được."

Đôi mắt Vương Văn Việt tràn đầy kinh ngạc, ngữ khí sùng bái: "Tức Ninh ngươi biết thật nhiều thứ. Ta chơi bùn với ngươi...... Không, làm gà ăn mày, đi?"

Cơ Tùng nâng mi mắt lên xem xét Vương Văn Việt, quả nhiên, chỉ cần y nhìn thấy Vương Văn Việt và Vương phi nhà y ở chung một chỗ, tâm tình sẽ không thoải mái.

______________________

Tác giả có chuyện nói:

Cơ Nam: Cùng là huynh đệ, ca ca thương ngươi.

Tùng Nhung: lần đầu tiên nhìn thấy có người nuôi heo trên xe ngựa, có lẽ Thái tử Sở Liêu là tên nhược trí......

A Ninh: Nói gà không nói tục, văn minh ngươi ta hắn.

Tiểu Vương: Cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK