Dưới sự cố gắng của các thị vệ và hạ nhân, Nhan Tích Ninh đã có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp mở mắt ra là nhìn thấy khối băng. Băng mà bọn họ tạo ra vừa lớn lại chắc chắn, thời gian lưu trữ cũng lâu hơn, đặt trong bồn gỗ là có thể chống đỡ vào ban ngày. Có thùng băng rồi, người cũng không còn phiền não, hành trình cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Sở Liêu sở hữu tám phủ sáu châu, Sau khi rời kinh thành đi về hướng Tây chính là Kinh phủ. Kinh phủ có tảng lớn bình nguyên, nơi này giống Tô phủ sản xuất gạo nổi tiếng cả Sở Liêu. Sau khi bọn họ đi vào Kinh phủi, phóng mắt nhìn lại liền có thể nhìn thấy thảm lúa xanh mượt, trong không khí tràn đầy mùi lúa thơm ngát.
Từ Kinh phủ đến Lương Châu có hai con đường có thể đi. Một cái đi về hướng Tây tới Ích phủ, còn có một cái là hướng Bắc tới Ti Châu. Vô luận đi con đường nào, đều cần phải đi đường vòng. Bởi vì Cơ Tùng muốn dẫn Nhan Tích Ninh tới Ti Châu bái phỏng một vị Sở Vương khác họ, cho nên bọn họ bước lên lãnh địa Ti Châu.
Rời Kinh phủ tiến vào địa giới Ti Châu, Nhan Tích Ninh liền cảm giác được chỗ khác biệt giữa hai châu này. Ti Châu ở Đông Nam bộ địa thế bằng phẳng, hơn phân nửa thành trấn cùng ruộng đất đều tụ tập ở trong này. Lúa trong ruộng đát ở Ti Châu không nhiều lắm, chủ yếu trồng ngô cùng các loại ngũ cốc khác. Phía Tây Ti Châu có núi non cao lớn cách trở, chỉ cần xuyên qua núi non trùng điệp là có thể đến Lương Châu.
Sở Vương nhiệt tình hiếu khách, bọn họ nán lại ở phủ Sở Vương ba ngày, cuối cùng bọn họ thu hoạch một lượng lớn vật tư mà Sở Vương tặng vào núi. Bởi vì bọn họ có một cả đoàn người, không có biện pháp đi đường nhỏ, cho nên bọn họ chỉ có thể chậm rãi hành tẩu trong núi ba bốn ngày.
Mà thế núi hiểm trở, sau khi vào núi liền giống như bị cách ly, đừng nói ruộng đất, dọc theo đường đi bọn họ cũng không gặp được mấy người sống. Hôm nay là ngày thứ hai bọn họ vào trong núi, bọn Cơ Tùng cảnh giác tới một trăm hai mươi vạn phần, sợ không cẩn thận đi nhầm sẽ bị lạc ở trong núi.
Cơ Tùng khép lại địa đồ gọi: "Nghiêm Kha."
Nghiêm Kha vén rèm lên tiến vào, hắn chùi chùi mồ hôi trên mặt: "Chủ tử."
Cơ Tùng chậm rãi nói: "Trước khi mặt trời lặn có thể đuổi tới trạm dịch không?"
Hành tẩu trên đường luôn sẽ có chuyện xảy ra, liền tỷ như hôm nay, không bao lâu sau khi đoàn xe chạy lên sơn đạo, bánh xe của một chiếc xe ngựa liền bị lỏng ra. Đoàn xe không thể không dừng lại chỉnh sửa, một khi tu sửa liền trì hoãn thời gian. Nếu là ở trên bình nguyên, trì hoãn một lát là có thể đẩy nhanh hành trình, nhưng một khi trì hoãn trên sơn đạo, đi lại trong đêm chỉ càng mạo hiểm hơn.
Sắc mặt Nghiêm Kha có chút ngưng trọng: "Chủ tử, chúng ta có thể phải ngủ ngoài trời."
Cơ Tùng hơi hơi gật nhẹ: "Được, tìm một chỗ trống trải, tối nay ngủ dã ngoại." Ngủ dã ngoại trong núi là một sự phiêu lưu rất lớn, trong núi có độc xà mãnh thú, hơi vô ý sẽ gặp nguy hiểm.
Nghiêm Kha ôm quyền: "Vâng" Sơn đạo này bọn họ không đi nhiều mấy, nhưng dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, tìm được chỗ đóng quân dã ngoại cũng không khó.
Mắt thấy Nghiêm Kha sắp rời khỏi, Cơ Tùng gọi hắn lại: "Nghiêm Kha, Vương phi hắn...... đang làm cái gì?"
Không biết có phải do ngày hôm qua chính mình có chút quá phận hay không, sáng sớm hôm nay A Ninh liền đi tới xe ngựa phía sau, cho tới bây giờ cũng chưa trở về. Cơ Tùng có chút không yên: "Ngươi thay ta đi xem xem." Dừng một chút y lại xấu hổ rút mệnh lệnh của mình về: "Không cần, tìm địa phương để dừng chân trước."
Người do chính mình chọc tức bỏ đi phải do tự mình dỗ trở về, để thủ hạ đi dỗ thì tính là cái gì?
Nghiêm Kha có chút hồ nghi, nhưng hắn vẫn nghe theo lời Cơ Tùng: "Vâng"
Không bao lâu sau bọn Nghiêm Kha tìm một chỗ khe núi, đoàn xe chậm rãi dừng lại bên cạnh dòng suối nông trong khe núi. Tuy rằng lúc này còn chưa tới thời gian mặt trời lặn, nhưng phía trên khe núi bị tán cây dày đặc che đậy, bốn phía liền u ám hơn nơi khác. Cơ Tùng vén rèm lên nhìn nhìn, y liếc mắt một cái liền thấy được suối nước dưới chân núi.
Xe ngựa đứng ở trên chỗ nước cạn tràn đầy đá cuội, xe mới vừa dừng ổn, nhóm hạ nhân liền từ trên xe xuống chuẩn bị đóng quân dã ngoại. Một bộ phận hạ nhân kết bạn đi lên núi phụ cận tìm kiếm củi để tối nay đốt lửa trại, còn có một bộ phận mang theo dược của Diệp Lâm Phong cẩn thận rải xung quanh chỗ cắm trại.
Trong núi có rất nhiều rắn rết côn trùng, sau khi vào núi nếu không phải có Diệp Lâm Phong, trong đoàn xe đã có vài người muốn trúng chiêu. Đang lúc Cơ Tùng tỉ mĩ nhìn về phía ngoài xe, rèm cửa lay động một cái, Diệp Lâm Phong nhảy lên tiến vào.
Diệp Lâm Phong vừa vào cửa liền mang theo thần tình tươi cười: "Hôm nay cảm giác thế nào?"
Cơ Tùng sờ sờ hai chân thành thật nói: "Có chút sưng đau."
Hơn mười ngày trước y thử đứng lên đi lại một chút, dù sao ngây người trên xe lăn hơn nửa năm, hai chân y có chút không nghe theo sai khiến, đi không được vài bước liền cảm thấy cơ thể sưng đau. Hơn nữa dọc theo đường đi nhiều người mắt tạp, Cơ Tùng không dám xuống xe đi lại, chỉ có thể cong thắt lưng đi đi lại lại trong thùng xe. Thùng xe bao lớn? Bên trong vừa có tháp thấp lại có thùng băng, này không thể nghi ngờ là gia tăng sự khó khăn khi đi lại.
Diệp Lâm Phong cũng không dám để cho Cơ Tùng quá liều lĩnh, ông dùng khăn ướt lau tay, tiếp theo liền lấy một bó ngân châm từ trong hòm thuốc ra: "Sưng đau là bình thường, trong khoảng thời gian này một mực đi đứng sẽ bất lợi cho việc khôi phục của ngươi. Đợi khi đến Lương Châu cữu phụ sẽ làm cho ngươi một bộ quải trượng, có quải trượng, ngươi sẽ càng thuận tiện đứng lên."
Diệp Lâm Phong thi châm xong, Cơ Tùng một tay chống tay vịn một tay đỡ thùng xe thử đứng lên. Mỗi một lần đứng thẳng đối với y mà nói đều là một lần khiêu chiến, y cắn chặt răng chỗ Thái Dương toát ra gân xanh.
Hai chân gấp khúc chậm rãi kéo thẳng, thân hình cao hơn từng chút. Chờ sau khi hai chân y rốt cuộc cũng đứng thẳng, Cơ Tùng không thể không cong lưng xuống, chỉ có như vậy y mới có thể không đụng vào đỉnh xe.
Sau khi đứng vững thân thể, y chậm rãi buông cánh tay đang chống thùng xe ra, lập tức mở chân trái hướng về phía màn xe. Cơ bắp ở chân kéo căng đến sinh đau, điều này làm cho bước chân y có vẻ có chút cứng ngắc. Bất quá không cần để ý đến chuyện này, so với việc chỉ có thể bất lực ngồi trên xe lăn, có thể đứng lên đi lại đã làm cho lòng y tràn đầy vui mừng.
"Đông" một tiếng, chân trái Cơ Tùng vững vàng dừng trên đáy thùng xe. Y như một đứa trẻ mới bắt đầu học đi đứng, tư thế có chút cổ quái lại không được tự nhiên, đi chưa được mấy bước đã ra mồ hôi đầy thân.
Nhưng nụ cười trên khóe môi còn sâu hơn ngày hôm qua, cảm giác hôm nay còn tốt hơn cả mấy ngày trước đây, cữu phụ nói rất đúng, y sẽ tốt lên từng ngày. Đi được vài bước, y đã sắp tới trước mành, vì thế y chậm rãi xoay người hướng vào bên trong xe.
Đang lúc Cơ Tùng ở trong thùng xe chậm rãi hành tẩu mồ hôi như mưa, Diệp Lâm Phong chế nhạo: "Cãi nhau với A Ninh rồi?"
Thân hình Cơ Tùng nhoáng lên một cái thiếu chút nữa quăng ngã, may mắn y phản ứng nhanh vội vàng đỡ thùng xe ổn định thân hình. Sau đó y liếc Diệp Lâm Phong một cái, trong mắt có uỷ khuất cùng ai oán mà chính mình cũng chưa ý thức được.
Diệp Lâm Phong cười đến vui vẻ: "Không có việc gì, vợ chồng son cãi nhau là rất bình thường. Chốc lát cữu phụ giúp ngươi khuyên nhủ hắn, nói không chừng hắn lập tức sẽ trở lại."
Cơ Tùng lau mồ hôi trên đầu: "Không cần, một lát ta đi tìm hắn."
Diệp Lâm Phong vui tươi hớn hở: "Được, vậy cữu phụ sẽ không nháo cùng các ngươi. Ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng quá mệt nhọc." Nói xong lời này, Diệp Lâm Phong vén rèm lên lại nhảy ra ngoài.
Sau khi Diệp Lâm Phong ra ngoài không bao lâu, đột nhiên Cơ Tùng cảm thấy không thích hợp. Bốn phía đột nhiên im lặng xuống, y không nghe thấy thanh âm của bọn thị vệ, cũng không nghe được tiếng bước chân của đám hạ nhân đi qua đi lại. Vén rèm lên nhìn, cả doanh địa im lặng, như trong nháy mắt tất cả mọi người đều biến mất.
Tâm Cơ Tùng run lên, hay là bọn họ gặp đối thủ phục kích? Bọn Nghiêm Kha thân kinh bách chiến, là dạng đối thủ nào mới có thể lặng yên không một tiếng động đánh ngã bọn họ?
Cơ Tùng giương giọng kêu: "Nghiêm Kha? A Ninh? Bên ngoài có người không?"
Hô vài cái liên tiếp, bên ngoài chỉ có tiếng ve sầu huyên náo truyền đến. Tâm Cơ Tùng trầm xuống một chút, chẳng lẽ trong đối thủ có người thiện dụng độc dược, hắn giống như Diệp Lâm Phong dùng dược hạ gục sứ đoàn Liêu Hạ?
Đột nhiên y nghe được bên ngoài có tiếng bước chân chậm chạp truyền đến, nghe thanh âm số lượng còn không ít. Cơ Tùng vén một góc rèm lên, lại không thấy được bóng dáng địch nhân. Lúc này thân xe nhoáng lên một cái rất nhỏ, trên nóc xe có người!
Cơ Tùng rất nhanh liền ngồi lên xe lăn, lập tức duỗi cánh tay gỡ trường cung và bao đựng tên vắt trên vách xe. Trường cung trong tay y chậm rãi biến thành hình trăng tròn, mũi tên trên dây cung lóe hàn quang.
Cơ Tùng phân biệt phương hướng người tới, mũi tên sắc bén chậm rãi di động theo. Y tính toán, thu thập hai tên trên nóc xe trước, hay là thu thập tên bên ngoài xe trước?
Đột nhiên một hương vị chua ngọt từ từ truyền vào chóp mũi, đây không phải mùi việt quất sao? Ngày hôm qua A Ninh ăn vài bát việt quất, Cơ Tùng cực kỳ quen thuộc với hương vị này. (Còn phương thức quen thuộc thì mọi người tự tưởng tượng hệ hệ)
Trong đầu Cơ Tùng toát ra một ý tưởng cổ quái, chắc không phải là A Ninh đang tức giận y, cho nên muốn đùa giỡn y một phen? Vì thế y thăm dò hỏi thử: "A Ninh, là ngươi sao? Nếu là ngươi phải trả lời ta một tiếng, bằng không mũi tên trong tay ta không có mắt."
Tiếng nói vừa dứt, thanh âm bất đắc dĩ của Nghiêm Kha truyền đến: "Vương phi ngài cũng đừng hù dọa chủ tử, đã sớm nói với ngài chiêu này không thể thực hiện được. Uy lực mũi tên của chủ tử ngài cũng đã kiến thức qua."
Tâm Cơ Tùng bỗng chốc buông lỏng, y chậm rãi nới dây cung, mũi tên lại một lần nữa trở về bao đựng tên.
Nhan Tích Ninh ảo não than một tiếng: "Đúng nga, ta thiếu chút nữa quên mất." Sớm biết vậy nên lấy trường cung của Cơ Tùng trước, Cơ Tùng cũng không phải là quý công tử mặc người xâm lược. Một tên của y bắn về phía mình, thân thể yếu đuối này của hắn sẽ không chịu được mà bay ra đi?
Tuy rằng không có đạt được hiệu quả trong dự đoán, nhưng có thể khiến cho Cơ Tùng khẩn trương một chút cũng là tốt. Nhan Tích Ninh mở thực hạp ra bưng bánh mousse việt quất bên trong ra, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Dung Xuyên, ta có kinh hỉ cho ngươi. Ngươi mau ra đây!"
Cơ Tùng dở khóc dở cười, y thao tác xe lăn hướng về phía màn xe. Đương xe lăn mới tới cửa xe ngựa, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một vài đoá hoa nhỏ. Đây là hoa dại mà sáng hôm nay nhìn thấy ở ven đường, có đỏ có hồng. Cơ Tùng không biết tên của chúng, chỉ biết là chúng nó tản ra mùi hương ngọt ngào.
Hoa nhỏ rơi vãi trên đầu Cơ Tùng, dính lên đầu tóc cùng quần áo của y, rơi xuống mặt đất phía trước xe ngựa. Trên nóc xe Hàn Tiến và Vương Xuân Phát một tay bưng rổ, một tay đang vui vẻ tung hoa: "Chủ tử, sinh thần vui vẻ!"
Trong đám hoa bay tán loạn, thị vệ cùng hạ nhân Dung Vương phủ đồng loạt hô: "Chúc mừng chủ tử sinh thần vui vẻ ~"
Tiếng cười nói vang triệt cả khe núi, trong nhất thời tiếng ve sầu huyên náo đều bị che lấp.
Một phút kinh ngạc qua đi, tim Cơ Tùng như bị cái gì hung hăng đụng phải một chút vừa chua xót lại căng đầy, nguyên lai hôm nay là sinh nhật y a, chính y cũng không nhớ rõ. Lồng ngực y tựa như bị một cái gì mềm mại bao vây, vừa mềm vừa ấm, nhất thời hốc mắt y đã ươn ướt.
Cơ Tùng sinh vào ngày lễ quỷ lễ, nghe nói ngày này cửa hoàng tuyền mở rộng, người sinh ra là lệ quỷ đầu thai. Bởi vậy sinh nhật y ở trong cung bị những người khác coi là điềm xấu, đừng nói chúc thọ vì y, có chút người thậm chí sẽ tránh y đi. Sinh nhật các Hoàng tử khác đều có người nhà cùng bằng hữu chúc mừng, mà sinh nhật y, vĩnh viễn chỉ có phụ hoàng lén ban thưởng.
Sau khi vào Sí Linh quân, liền càng không có người chú ý sinh nhật y. Y chưa từng nếm qua mì trường thọ, không có cùng bằng hữu và thân nhân chúc mừng sinh nhật với nhau. Cũng không nghĩ đến hôm nay y sẽ nhận được nhiều lời chúc phúc như vậy, đây là có chuyện gì?
Cơ Tùng quay đầu nhìn về phía Nhan Tích Ninh, y dám khẳng định, đây nhất định là chủ ý của A Ninh. Bởi vì y chỉ từng đề cập qua trước mặt A Ninh một lần.
Giữa những đoá hoa, trong tay Nhan Tích Ninh đang cầm một cái điểm tâm lớn màu tím nhạt, trong mắt hắn đều là ý cười: "Dung Xuyên, sinh nhật vui vẻ ~ chúc ngươi hàng năm có hôm nay, tuổi tuổi có ngày này!"
*
Nhan Tích Ninh vốn muốn nướng một cái bánh kem lớn cho cơ Tùng, nhưng mà hắn không có lò nướng, thử vài cái đều thất bại. May mắn hắn có khối băng, vì thế hắn quyết định làm bánh mousse, bánh mousse không cần nướng, chỉ cần ướp lạnh là được.
Làm bánh mousse bước khó nhất chính là làm cho bánh đông lại nhưng vẫn có vị mềm mại, từng bước này đều cần dùng gelatin để thực hiện. Ở hiện đại hắn có thể đi siêu thị mua gelatin, nhưng mà ở Sở Liêu, hắn không tìm thấy gelatin.
May mắn hắn có Lão Trương ở bên cạnh hỗ trợ, Lão Trương luôn mang hoa giao đã được ngâm tốt tuỳ thân, hoa giao sau khi nấu một chút mới có được chất dính có thể thay thế gelatin. Giải quyết vấn đề gelatin xong, các vấn đề nhỏ khác liền được giải quyết dễ dàng.
Nhan Tích Ninh cẩn thận đặt bánh ngọt lên trên tháp, hắn khẩn trương chà xát chà xát tay: "Đây là bánh kem sinh nhật."
Cơ Tùng nhìn nhìn bánh kem lớn bằng cả cái bông, bánh mousse màu tím nhạt bên trên được trang trí bằng việt quất, hương vị chua ngọt không ngừng nhẹ nhàng tản ra. Đây là điểm tâm đẹp nhất mà Cơ Tùng từng thấy, không phải là một trong. Vô luận là kích thước hay là thị giác, đều hơn xa điểm tâm bình thường trong kinh thành.
Khó trách A Ninh gây sức ép suốt một ngày, nguyên lai là vì hắn chuẩn bị điểm tâm mỹ vị như vậy đi, nghĩ đến đây trong lòng Cơ Tùng ấm áp.
Nhan Tích Ninh còn chưa vội xong, đặt bánh kem xuống xong, hắn lấy ra hai ngọn nến đỏ thô bằng ngón tay cái từ trong tay áo ra. Sau khi châm nến đỏ lên, hắn đỏ mặt cắm ngọn nến lên trên bánh kem.
Trên bánh sinh nhật của người hiện đại không thể thiếu nến, hắn thật sự không có biện pháp làm ra ngọn nến có tạo hình đẹp đẽ lại đáng yêu, vì thế chỉ có thể dùng nến đỏ thay thế.
Cơ Tùng kinh ngạc nhìn về phía ánh nến: "Đây là?"
Nhan Tích Ninh nghiêm mặt nói: "Trước khi ăn bánh phải nhắm mắt lại ước nguyện thổi ngọn nến, như vậy tâm nguyện đã ước vào năm nay, về sau mới có thể trở thành sự thật." Nói xong hắn còn nhắm mắt lại hai tay tạo thành chữ thập làm mẫu cho Cơ Tùng: "Giống như vậy."
Khoé môi Cơ Tùng gợi lên, y lên tiếng học theo bộ dạng của A Ninh nhắm hai mắt lại: "Ta hy vọng......"
Nói còn chưa nói hết, Nhan Tích Ninh liền đánh gãy hắn: "Nguyện vọng niệm ở trong lòng là được, không thể nói ra, nói ra sẽ không linh!"
Ý cười của Cơ Tùng càng sâu, quy củ của A Ninh thật đúng là kỳ quái. Nhắm hai mắt lại, thế giới trở nên hắc ám, t chỉ có thể nghe được tiếng hít thở cùng tiếng tim đập xung quanh. Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, bên người y có nhiều thân nhân bằng hữu như vậy, bọn họ vây quanh chính mình, chúc mừng sinh nhật mình.
Trong lòng Cơ Tùng nóng hổi, mặt y hướng về nến đỏ ước nguyện điều ước sinh nhật thứ nhất. Thanh âm Nhan Tích Ninh từ bên cạnh truyền đến: "Chuyện quan trọng phải nói ba lần nga, ba lần."
Cơ Tùng ứng tiếng, trong lòng mặc niệm: nguyện hàng năm có hôm nay, tuổi tuổi có ngày này.
Mặc niệm trong lòng ba lần xong, Cơ Tùng mở hai mắt ra. Lúc này trước mắt y sáng ngời, một con dao sáng như tuyết đặt ngang ở trước mặt y.
Cơ Tùng:......
Này có ý tứ gì?
Hai mắt Nhan Tích Ninh tràn ngập chờ mong: "Đến, thọ tinh cắt bánh kem đi!"
Cũng không biết bánh mousse hắn làm có thành công hay không, hy vọng có thể ăn ngon. Hắn vì cái bánh kem này mà lăn lộn suốt một ngày, nếu không thể ăn, hắn sẽ rất khó chịu.
Bánh kem xinh đẹp như vậy thế nhưng lại dùng dao nấu ăn để cắt, Cơ Tùng luôn cảm thấy có điểm đáng tiếc. Nhưng nhìn đến ánh sáng trong mắt Nhan Tích Ninh, y không chút do dự hạ dao. Dao nhỏ vừa chạm vào bánh kem, Cơ Tùng liền cảm giác được sự mềm xốp trước nay chưa từng có, y cảm thấy như đang cắt một loại trái cây chín mềm nào đó, dao nhỏ chỉ tốn một chút lực liền cắt qua bánh kem.
Bánh kem việt quất lấy bánh quy nghiền nát trộn với mỡ bò làm đế, mặt trên là một lớp mousse đay hơn một tấc. Bên trên có thể thấy rõ những miếng việt quất nhỏ, ngửi thấy hương sữa cùng mùi việt xông vào mũi, ăn một ngụm chua ngọt lạnh lẽo nhẵn nhụi trơn trượt. Bánh mousse được ướp lạnh nửa ngày được đông lạnh đến vừa đúng, hương vị còn ngon miệng hơn cả băng lạc.
Cơ Tùng đưa ra đánh giá cao nhất: "Rất ngon."
Nhan Tích Ninh lúc này mới yên tâm hơn, hắn cười nhắc nhở: "Bánh sinh nhật cần phải chia sẻ cùng người khác nga."
Cơ Tùng nhìn về phía cửa xe, chỉ thấy bọn Nghiêm Kha cầm bát ăn cơm trong tay giương mắt mong chờ. Nhìn thế trận này, y còn có thể nói cái gì? Vì thế y cười giao bánh ngọt cho Nhan Tích Ninh: "Vậy làm phiền Vương phi chia bánh ngọt thay ta."
Hôm nay không chỉ có bánh ngọt, còn có tiệc tối xa hoa. Đầu bếp Lão Trương xuất ra công phu toàn thân, đồ ăn làm ra vừa mỹ vị vừa ngon miệng. Mọi người ngồi vây quanh lửa trại nói nói cười cười, thị vệ cùng hạ nhân còn chuẩn bị một ít tiết mục trợ hứng, không khí phi thường náo nhiệt.
Cơ Tùng ngồi ở sau lửa trại nhìn bọn thị vệ đang thi triển tài nghệ, ánh mắt xa xưa khóe môi lộ nụ cười ôn nhu. Thật tốt, chưa từng nghĩ tới có một ngày cũng sẽ có người đặt sinh nhật của y ở trong lòng, càng không nghĩ tới sẽ có người vì y chuẩn bị kinh hỉ lớn như vậy.
Ánh mắt y dừng trên người Nhan Tích Ninh, Vương phi của y đang lắc lắc đầu xem tiết mục của bọn thị vệ. Ánh lửa chiếu sáng sườn mặt A Ninh, Cơ Tùng cảm thấy trên đời không còn phong cảnh nào đẹp hơn cảnh này.
Đang lúc Nhan Tích Ninh xem đến nhập tâm, bọn thị vệ biểu diễn xong rồi. Bọn họ ồn ào nói: "Vương phi tới một bài!" "Đúng vậy, sinh nhật chủ tử, sao có thể thiếu Vương phi?"
Sắc mặt Nhan Tích Ninh đỏ lên một chút, hắn không có một thân bản lĩnh giống bọn thị vệ, trước đây nói học võ, hắn cũng chỉ là học làm sao đứng trung bình tấn. Chung quy không thể để cho hắn biểu diễn một cái trung bình tấn cho mọi người đi? Trong nhất thời, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Cơ Tùng xin giúp đỡ, cũng không nghĩ đến vừa quay đầu, hắn liền cùng Cơ Tùng bốn mắt nhìn nhau.
Cách đống lửa, ánh mắt Cơ Tùng nhu hòa, y tựa vào xe lăn, cả người như bị ánh lửa độ thêm một tầng ánh sáng nhu hòa. Nhan Tích Ninh vẫn biết bộ dạng của Cơ Tùng tốt, nhưng khí thế quanh thân Cơ Tùng thường xuyên làm cho người ta bỏ qua giá trị nhan sắc của y. Giờ khắc này Cơ Tùng ôn nhu như muốn tan ra, tim Nhan Tích Ninh đột nhiên chệch nửa nhịp, trong lòng như có cái gì chui từ dưới đất lên.
Ai có thể chịu được mỹ nam kế a? Trong đầu Nhan Tích Ninh bỗng hiện ra một câu thơ: chỉ mong người trường cửu ngàn dặm cộng thiền quyên.
Mấy ngày nay, tình cảm giữa hắn và Cơ Tùng càng ngày càng tốt. Đúng vậy, hắn hy vọng hắn có thể tiếp tục hạnh phúc cùng Cơ Tùng.
Trong tiếng ồn ào của bọn thị vệ, Nhan Tích Ninh cũng không quẫn bách. Hắn mỉm cười đứng dậy, sau đó khoát tay áo khiến mọi người an tĩnh lại: "Hôm nay sinh nhật Vương gia, ta có một bài muốn hát cho y nghe, tên bài là《 chỉ mong người trường cửu 》."
Không có tiếng sáo trúc đàn tấu, chỉ có Nhan Tích Ninh cúi đầu ca xướng: "Trăng sáng bao lâu có, nâng cốc hỏi thanh thiên...... Nhân có thăng trầm, nguyệt có âm tình tròn khuyết, việc này cổ nan toàn bộ...... Chỉ mong người trường cửu, ngàn dặm cộng thiền quyên."
Tuy giọng Nhan Tích Ninh không uyển chuyển động lòng người như ca cơ, mà giống như dòng suối chảy róc rách xuôi qua tai mọi người. Ca từ tinh diệu, giai điệu tuyệt đẹp, làm cho mọi người thầm nghĩ im lặng xuống, lẳng lặng nghe.
Bọn thị vệ không nói được đạo lý lớn, bọn họ chỉ cảm thấy Vương phi hát rất hay, ca từ tốt, điệu hay. Mà Vương Văn Việt xen lẫn trong trong đám người đã đỏ hốc mắt sắp rơi lệ, lời Tức Ninh hát chọt đúng tâm hắn. Hay cho một câu nhân có thăng trầm, nếu hắn không xảy ra việc gì thì thật tốt, nếu Tức Ninh không bị Nhan gia gả thay thì thật tốt.
Cơ Tùng nghe càng cẩn thận hơn, ca khúc mà A Ninh hát này y chưa từng nghe qua. Đến khi y nghe được hai câu cuối cùng, tim y như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. A Ninh là đang nói cho y, hắn hy vọng trở thành thân nhân với mình sao?
Một khúc hát xong, mọi người đều vỗ đến đỏ tay: "Vương phi hát rất hay!" "Lại đến một khúc!"
Điều này sao có thể? Cho dù A Ninh có hát cũng là hát cho mình nghe. Cơ Tùng khụ thanh giọng cười giải vây thay Nhan Tích Ninh: "Tốt lắm, canh giờ không còn sớm, ngày mai còn phải lên đường, hôm nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt đi."
Bọn Nghiêm Kha ý do vị tẫn, nhưng cũng biết Cơ Tùng nói đúng. Nếu không được nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ không có tinh thần. Tuy bọn thị vệ tiếc nuối nhưng biết chính mình nên làm cái gì, bọn họ đứng lên an bài người phải canh gác tối nay.
Ban đêm trong núi độ ấm giảm xuống rất nhanh, Nhan Tích Ninh ở trong thùng xe trải một lớp đệm để tránh bị cảm lạnh. Cơ Tùng hôm nay đặc biệt Cơ Tùng, hắn mới vừa trải chăn đệm xong, đã bị Cơ Tùng đặt lên trên đệm hôn môi triền miên.
Vừa hôn xong Cơ Tùng cúi đầu ở bên tai Nhan Tích Ninh ngâm nga: "Chỉ mong người trường cửu ngàn dặm cộng thiền quyên ~"
Hôm nay khi bốn mặt nhìn nhau với Cơ Tùng cách lửa trại, hắn có thể cảm giác được có cái gì từ đáy lòng hắn chui lên rồi bay theo gió. Giờ phút này khi ở chung với Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh rốt cuộc cũng không nhịn được. Hai tay hắn ôm lấy cổ Cơ Tùng: "Dung Xuyên, ta có một chuyện muốn nói cho ngươi."
Cơ Tùng cúi đầu hôn lên cổ Vương phi nhà y: "Ân. Ngươi nói."
Nhan Tích Ninh nói từng chữ một: "Ta thích ngươi."
Dộng tác Cơ Tùng khựng lại, một lát sau những nụ hôn cực nóng như mưa gió bão táp dừng ở trên mặt Nhan Tích Ninh. Cơ Tùng ôm A Ninh, tựa như ôm trân bảo hi thế: "Ta cũng thích ngươi, Vương phi của ta." ( Áaaaaaaaaa)
Nghỉ ngơi đơn giản trong khe núi một ngày, sáng sớm hôm sau bọn họ tiếp tục bước trên đường về phía Tây. Sau ba ngày đi trong núi, tới buổi sáng ngày thứ tư, bọn họ rốt cuộc vượt qua núi. Lúc này trước mắt rộng mở, từng tảng lớn màu vàng đập vào mắt, tập trung nhìn lại, đây đều là đất sét.
Cơ Tùng nghiêm chỉnh giới thiệu với Nhan Tích Ninh: "A Ninh, chúng ta đến Lương Châu."
Rõ ràng chỉ qua một cái núi non, Nhan Tích Ninh lại cảm thấy được chính mình giống như tiến nhập vào thế giới khác. Khí hậu Lương Châu khô ráo vượt qua tưởng tượng của hắn, hắn vén rèm lên nhìn về mảnh đất vàng lớn phía trước mắt, nhưng nhìn lướt qua, hắn liền cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Lúc này đất vàng trên sơn đạo phía trước cuồn cuộn, tựa hồ có một trận cuồng phong cuốn theo bão cát bay nhanh về phía bọn họ. Nghiêm Kha đứng ở trước xe ngựa dõi mắt trông về phía xa, sau dó hắn hưng phấn mà hô về phía xe ngựa: "Chủ tử! Các huynh đệ Sí Linh quân tới đón chúng ta!"
___________________________
Tác giả có chuyện nói:
Được, đến Lương Châu.