Diệp Lâm Phong cư nhiên là cữu cữu Cơ Tùng! Bất quá này rất bình thường. Hắn đều có thể từ hiện đại xuyên đến Sở Liêu, so sánh ra thì chuyện thần y xuất quỷ nhập thần là cữu cữu của Cơ Tùng này cũng không khó tiếp nhận như vậy.
Hơn nữa thời điểm Diệp Lâm Phong xuất hiện cũng rất xảo diệu, dáng vẻ ông và Cơ Tùng lại giống nhau. Nếu ông không phải vì Cơ Tùng mà đến, ngược lại không thể nói nổi.
Nhưng vì sao ông không thừa nhận quan hệ của mình và Cơ Tùng? Nếu không phải hôm nay Bình Viễn Đế đến Vương phủ, Cơ Tùng cũng không biết tới khi nào mới xác định được việc này.
Còn hơn cả quan hệ của Diệp Lâm Phong cùng Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh càng để ý một sự kiện khác hơn. Hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến vị phi tử táng thân biển lửa ở Phẩm Mai Viên kia dĩ nhiên là mẫu thân Cơ Tùng - Mai Quý phi, nếu hắn sớm biết, sẽ không dựa theo tâm tình của mình mà cải tạo tứ phía Phẩm Mai Viên, lại càng sẽ không đem phế tích cung điện thu thập sạch sẽ như vậy.
Tuy nói người không biết không có tội, nhưng là nghĩ đến hắn một mực đi dạo trên chỗ Mai Quý phi chết thảm, hắn liền cảm thấy đặc biệt xin lỗi Cơ Tùng. Nếu đổi chỗ mà nói, hắn khẳng định không có biện pháp tha thứ tên nhãi đụng chạm phần mộ cha mẹ mình.
Nhan Tích Ninh đẩy Cơ Tùng đến Phẩm Mai Viên, trên đùi Cơ Tùng đặt hương nến tiền giấy. Trước khi hai người tới chỗ phế tích, áy náy trong lòng Nhan Tích Ninh liền tới đỉnh núi.
Cơ Tùng giống như nhìn ra sự áy náy của Nhan Tích Ninh, y ôn thanh nói: "Khi ta vẫn là một đứa trẻ con, mẫu phi cũng đã táng thân trong biển lửa. Ta không biết giọng nói, dáng điệu, nụ cười của nàng, chỉ biết rằng đây là chỗ nàng từng ở, cũng là nơi nàng chết."
Khi y nhìn đến Phẩm Mai Viên một mảnh hoang vu, trong lòng không hề dao động, y không thể đem phiến thổ địa này liên hệ cũng một chỗ với mẫu thân mình. Nhưng khi y lần đầu tiên vào Phẩm Mai Viên, nhìn thấy tế phẩm Nhan Tích Ninh đặt trên quảng trường, một khắc kia y mới có nỗi xúc động thật sâu.
Nơi này từng là chỗ mẫu thân ở, nàng dựng dục y, nhưng không thể chờ y lớn lên, nàng đã ngã xuống. Nàng giống như phù dung sớm nở tối tàn, người có thể nhớ kỹ nàng đã không còn nhiều lắm.
"Theo Nội vụ phủ ghi lại, mộ phần của mẫu phi được đặt trong vương lăng."
Ở trong vương lăng, mẫu thân có hương khói cung phụng, y cũng từng mấy lần đi vương lăng dâng hương cho mẫu thân. Ở trong lòng y, y vẫn cảm thấy vương lăng là chỗ xuống mồ vi an. Nhưng hiện tại nghĩ đến, mẫu thân chưa hẳn nguyện ý ở lại vương lăng.
"Nếu nàng dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ thích Phẩm Mai Viên hiện tại."
Ở Phẩm Mai Viên, mẫu thân không cô đơn, nàng có thể nhìn thấy mình cùng A Ninh. Mỗi ngày mở mắt ra, nàng có thể thấy trái cây cùng đám gia cầm bay nhảy khắp nơi. Ở nơi này thanh thanh tĩnh tĩnh, không ai quấy rầy nàng.
Nhìn thấy ngọn lửa màu vàng cam cháy lên, trong mắt Cơ Tùng sáng lên hai ánh lửa: "Kỳ thật ta từng rất hâm mộ đám người Cơ Nam Cơ Lương, ta thậm chí hâm mộ cả Cơ Du, bên cạnh bọn họ có mẫu phi, có ngoại tộc. Chỉ có ta cái gì cũng không có, tra bản ghi chép của Nội vụ phủ vô số lần, cũng chỉ biết ta là hài tử do Mai Quý phi sinh. Cả trong cung cũng không tìm thấy một bức hoạ về mẫu phi, ta chỉ có thể từ trong vài câu nói của phụ hoàng đoán ra dáng vẻ tính tình của mẫu phi."
"Hôm nay sau khi xác nhận Diệp thần y là cữu phụ của ta, ta thực sự rất vui vẻ. Không chỉ là bởi vì cữu phụ có thể chữa chân cho ta, càng bởi vì ta cảm giác chính mình...... không cô đơn."
Gió đêm thổi đi tro giấy, Nhan Tích Ninh ngẩng đầu nhìn hướng tro tàn lóe ánh sáng. Lúc nghe Cơ Tùng nói y không cô đơn, tâm hắn như bị kim đâm vậy, gây đau đớn dai dẳng.
Đời trước sau khi gia đình gặp được biến cố, Nhan Tích Ninh hiểu được nhân gian ấm lạnh. Hắn bị thân thích đâm sau lưng, cũng nhận được ý tốt từ người xa lạ. Tuy một mực ương ngạnh lạc quan sống sót, nhưng hắn biết, khoảng trống trong lòng hắn, rốt cuộc cũng không được đầy đủ.
"A Ninh, nếu mẫu phi của ta còn sống, nàng nhất định sẽ cực kỳ thích ngươi." Cơ Tùng phủ tay lên tay Nhan Tích Ninh.
Cơ Tùng nắm chặt lấy tay Nhan Tích Ninh, hắn nhìn ánh tro tàn loé ra trong trời đêm thấp giọng nói: "Mẫu phi, đây là A Ninh, là Vương phi của ta. Mẫu phi, cữu phụ còn sống, sau này ta sẽ chiếu cố ông thật tốt. Ta cũng sẽ chiếu cố bản thân mình, cho nên mẫu phi, ngài yên tâm đi, chúng ta đều sẽ tốt hơn."
*
Từ lúc Cơ Tùng vạch trần thân phận của Diệp Lâm Phong, Diệp Lâm Phong liền nằm im trong Phù Liễu Viện. Ông nhốt mình trong phòng, Nhan Tích Ninh và Cơ Tùng cố ý đi tìm ông, nhưng dù thế nào ông cũng không nguyện ý xuất môn. Liền ngay cả Nhan Tích Ninh làm đồ ăn ngon, ông cũng không nguyện ý đến phòng bếp.
Tuy Diệp Lâm Phong không ra cửa, nhưng lại viết một tờ giấy đưa ra ngoài, bên trên viết những đồ ông cần. Đồ bên trên có chút hiếm lạ cổ quái, có chút đồ vật Nhan Tích Ninh căn bản chưa thấy qua. Bất quá tất cả mọi người đều rõ, những trên giấy hẳn là đồ khi trị chân cho Cơ Tùng cần dùng, hình như cũng không ít.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực của đám thị vệ Vương phủ, mọi thứ được viết đều tìm đủ. Mọi người đang bố trí mật thất ở Thính Tùng Lâu, đem mọi thứ chuẩn bị tốt đều nâng vào mật thất.
Kji tất cả mọi thứ đều mua đầy đủ hết cũng sắp đặt đúng chỗ, mùa mưa dầm liên miên hơn nửa tháng cũng qua. Thời tiết bắt đầu nong lên, Nhan Tích Ninh lại bắt đầu uể oải, hắn không nhấc nổi tinh thần. Cũng may thời tiết nóng lên, Lãnh quản gia sẽ đưa một thùng băng lớn đến đây, hắn đã ngồi xổm bên cạnh thùng băng một canh giờ không hoạt động gì.
Cơ Tùng dở khóc dở cười: "A Ninh thân thể ngươi không tốt, cách xa thùng băng một chút."
Nhan Tích Ninh hận không thể ôm băng không buông tay: "Không được a, ta nóng."
Ngoài cửa truyền đến giọng Diệp Lâm Phong: "Hai người các ngươi đều cách xa thùng băng một chút, đừng tham lạnh. Nhất là Tích Ninh, ngươi thể hư càng nên đổ mồ hôi."
Nhan Tích Ninh cùng Cơ Tùng liếc nhau, hai người kinh hỉ nhìn về phía ngoài cửa. Lúc này đang là chạng vạng, trời đầy rặng mây đỏ. Diệp Lâm Phong trong một mảnh ánh sáng lờ mờ bước vào cửa.
Diệp Lâm Phong gầy, râu ria xồm xàm hai mắt đều là tơ máu, nhưng mà tinh thần không tồi. Ông chắp tay nhếch môi cười: "May mắn không làm nhục mệnh, Hắc Quỷ Tán bào chế tốt rồi, sáng mai chúng ta có thể bắt đầu trị chân."
Cơ Tùng áp chế nỗi vui mừng như điên trong lòng hành lễ với Diệp Lâm Phong: "Cám ơn cữu phụ."
Diệp Lâm Phong hít sâu một hơi: "Dung Xuyên, kỳ thật cảm xúc của ta với ngươi rất phức tạp. Ngươi là cốt nhục duy nhất của muội muội ta, cũng là hậu bối duy nhất của Diệp gia chúng ta. Theo lý thuyết, cữu phụ cho dù bỏ cả tính mạng, cũng nên bảo hộ ngươi dưới cánh chim. Nhưng mà thân phận ngươi đặc thù, chỉ cần ta tưởng tượng đến ngươi có một nửa huyết mạch đến từ Cơ Đạc, ta liền không nén được nỗi hận trong lòng."
"Mấy năm nay ta trốn tránh không gặp ngươi, là bởi vì ta không qua được một cửa kia trong lòng ta. Ta vẫn đắm chìm trong oán hận, hận Cơ Đạc, hận của một nửa huyết mạch của ngươi. Hiện giờ ta nghĩ thông, người chết cũng đã chết người sống vẫn phải sống tiếp. Ngươi là hài tử của Hồng Mai, là cháu ngoại trai của ta, từ hôm nay trở đây, chỉ cần Diệp Thanh Trúc ta còn sống, bọn tiểu tặc đừng nghĩ tới gần ngươi nửa bước."
"Chúng ta chẳng những phải trị chân, còn muốn trị đến không có di chứng gì. Cữu phụ muốn cho ngươi đường đường chính chính đứng ở trước mặt mọi người, cữu phụ muốn cho những người từng khi nhục mẫu tử các ngươi nhìn thấy, huyết mạch Diệp gia ta không thể nhục."
Cơ Tùng bình tĩnh nhìn mặt Diệp Lâm Phong, đang lúc y muốn nói chuyện, Diệp Lâm Phong nghiêm mặt nói: "Về nghiệt duyên của ta và Hồng Mai cùng Cơ Đạc đích nghiệt duyên, chờ ngươi có thể đứng lên lại nói sau. Hiện tại quan trọng nhất là..... cữu phụ đói bụng, Tích Ninh a, mau làm chút đồ ăn ngon, cữu phụ sắp chết đói."
Nhan Tích Ninh sửng sốt một lát nở nụ cười: "Được a, cữu phụ ngài muốn ăn cái gì? Ta đi làm cho ngài."
Diệp Lâm Phong thoải mái ngồi ở bên cạnh thùng băng: "Cái gì cũng được, càng nhanh càng tốt."
Ngày hôm sau đầu giờ Mẹo, mọi người đã tới sân Thính Tùng Lâu. Nhan Tích Ninh cảm thấy tim đập có chút nhanh, hắn hít sâu điều chỉnh nhịp tim mình. Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng người phẫu thuật là Cơ Tùng, vì sao hắn còn khẩn trương hơn Cơ Tùng?
Cơ Tùng cười nói: "Ngươi đừng khẩn trương, cữu phụ nói ông nắm chắc mấy phần."
Nhan Tích Ninh vẫn có chút khẩn trương: "Ân...... Ta thật sự không thể vào sao?"
Vừa nãy hắn mới biết được, lần giải phẫu này còn cần có người hỗ trợ, Diệp Lâm Phong lựa chọn Nghiêm Kha. Vì có thể giúp đỡ chủ tử, đêm qua Nghiêm Kha vừa ngâm nước thuốc vừa xông thuốc, lúc này đã được tẩm ướp ngon miệng.
Kỳ thật hắn rất muốn đi vào, không chỉ là bởi vì hắn tò mò, còn bởi vì hắn không muốn ở bên ngoài chờ không. Chờ đợi luôn là giày vò, nhìn thấy Cơ Tùng như vậy, hắn liền nhịn không được nhớ tới lúc tiễn ba ba đi trị bệnh bằng hoá chất.
Nghiêm Kha tiếp nhận xe lăn trong tay Nhan Tích Ninh, hắn vỗ bộ ngực cam đoan: "Vương phi ngài yên tâm đi, có thuộc hạ, nhất định có thể giúp thần y chữa khỏi cho chủ tử."
Lúc này cửa mật thất bị gõ ba cái, Nghiêm Kha nghiêm mặt nói: "Thần y gọi chúng ta, chủ tử chúng ta vào thôi."
Đang lúc xe lăn phải động, Cơ Tùng đột nhiên lẻm tiếng: "Chờ một chút." Nghiêm Kha dừng xe lăn, Cơ Tùng vẫy tay với Nhan Tích Ninh: "A Ninh, ngươi tới một chút."
Nhan Tích Ninh bước nhanh tiến lên: "Ân, ta đến đây."
Cơ Tùng mặt mày mỉm cười: "Ngươi xoay đầu lại đây một chút."
Nhan Tích Ninh làm theo, hắn nghĩ Cơ Tùng nhất định có lời muốn lặng lẽ nói với hắn. Khuôn mặt Cơ Tùng phóng đại trong mắt hắn, ngay sau đó hắn cảm giác hai tay Cơ Tùng đang nâng hai bên mặt mình. Hơi ấm trong lòng bàn tay Cơ Tùng truyền đến cuồn cuộn không ngừng, hai mắt y đang nhìn mình chăm chú.
Hai người cách nhau không tới một nắm tay, Nhan Tích Ninh có thể cảm giác được hơi thở cùng tiếng tim đập của Cơ Tùng, tim hắn cũng đập nhanh hơn. Hắn cảm giác lời tiếp theo của Cơ Tùng cực kỳ quan trọng.
Hai tay Cơ Tùng nhẹ nhàng dùng sức kéo Nhan Tích Ninh qua, y hơi hơi ngẩng đầu đặt lên trên môi Nhan Tích Ninh một nụ hôn mềm nhẹ: "Chờ ta trở ra." ( Hôn rồiiiiiiiiiii😭😭😭😭😭😭)
Nhan Tích Ninh cảm giác trên môi mình mềm nhũn, đồng tử mạnh mẽ phóng đại.
Hắn...... Là bị Cơ Tùng hôn sao?
______________________
Tác giả có chuyện nói:
Tùng Nhung: chờ ta trở ra, yêu ngươi thật tốt.
A Ninh: Lão tử coi ngươi là áo cơm cha mẹ, vậy mà ngươi lại hôn ta?!!
______________________
Lời thì thầm của Editor:
Hơn 70 chương mới hun thì phải đăng vào giờ đặc biệt như này chứ!!!!!!!!
Nghiêm Kha: ta không nghĩ nói chuyện, ta phải đi đỉnh đứng chổng ngược.