Tuy rằng hương vị của tùng nhung làm cho hắn tạm thời có chút thất vọng, bất quá không quan hệ, nghe nói tùng nhung dùng mỡ bò rán qua mới có thể kích phát đầy đủ vị ngon. Buổi tối hắn chuẩn bị làm một món tùng nhung áp chảo, hy vọng không cô phụ vị ngon của tùng nhung đi.
Lúc này Nghiêm Kha vớt túi phúc đã bỏ vào từ trước trong nồi lẩu cay lên: "Vương phi, thứ này có thể ăn chưa?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Có thể." Nói xong hắn từ trong canh gà vớt ra một cái túi phúc đặt vào trong chén Cơ Tùng: "Đến, nếm thử túi phúc tự tay ngươi làm nào."
Tuy rằng chính mắt thấy cách làm túi phúc, hơn nữa cũng biết nguyên liệu bên trong, nhưng chờ Cơ Tùng tự mình thưởng thức túi phúc, y vẫn rất kinh ngạc: "Đây là túi phúc?"
Bánh tổ trong túi phúc bị hầm nhừ đến không nhìn ra hình dạng ban đầu, bánh tổ mềm mại hoà quyện với các loại nguyên liệu khác trong tàu hủ ky, cắn một ngụm nước canh ngập tràn bánh tổ cũng có kéo dài ra thành sợi. Trong túi phúc có đậu đỏ có thịt bằm còn có tôm viên, mùi vị phong phú thơm ngon.
Mỗi một chiếc túi phúc trong nồi đều có phân lượng bất đồng, túi phúc hút no nước canh, mỗi một ngụm đều rất thỏa mãn. Cơ Tùng ý do vị tẫn: "Ăn rất ngon."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Nếu thích thì sau này lại làm là được."
Nhan Tích Ninh chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, cuối cùng đều bị bọn thị vệ ăn sạch. Đây là một bữa lẩu thành công, tất cả mọi người đều rất vừa lòng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt một ngày cũng sắp hết. Buổi tối bọn họ ở lại mã tràng, tới nửa đêm Nhan Tích Ninh đang ngủ đột nhiên nghe được tiếng mưa rơi tí tách tí tách. Hắn mơ mơ màng màng trở mình: "Trời mưa......"
Cơ Tùng ôm Nhan Tích Ninh, y thuận miệng nói: "Đúng vậy, tiến vào mùa mưa dầm."
Hàng năm tầm giữa tháng sáu đến đầu tháng bảy, gần đô thành sẽ có mưa rơi liên miên không ngừng. Trong mùa mưa dài đến nửa tháng, mực nước tăng vọt, mọi nơi mọc rêu, dân chúng liền gọi khoảng thời gian này là mùa mưa dầm.
Cơ Tùng nói xong lời này đột nhiên tỉnh: "Mùa mưa dầm?!"
Trước đây y hỏi Diệp Lâm Phong, khi nào mới có thể trị liệu hai chân, Diệp Lâm Phong nói đợi mưa tạnh. Lúc ấy Cơ Tùng không rõ, hiện tại xem ra, Diệp Lâm Phong rất có thể là đang chờ mùa mưa dầm qua.
Nghĩ tới khả năng này, tim Cơ Tùng đập như trống vỗ, y cưỡng chế cảm xúc trong lòng. Y không dám cho bản thân hy vọng quá lớn, hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều, vẫn nên thuận theo tự nhiên đi.
Mưa lộp độp một ngày một đêm, thế mưa như không muốn ngừng, ngược lại còn càng rơi càng lớn. Tới ngày thứ ba, bầu trời tựa như rách ra một lỗ, mưa tầm tả như trút nước. Không đến nửa ngày, chỗ trũng ở mã tràng liền đọng nước. Nhìn thế mưa lớn như vậy, Cơ Tùng quyết định bất chấp màn mưa quay về Vương phủ.
Nhan Tích Ninh nhìn mưa trắng xoá ngoài cửa sổ xe có chút lo lắng: "Mưa thật lớn a......"
Cơ Tùng lên tiếng: "Đúng vậy, mùa mưa dầm vừa mới bắt đầu đã hạ một trận mưa lớn như vậy, chỉ sợ châu huyện chung quanh sẽ ngập. Một lát ngươi về Vương phủ trước, ta đi Công bộ thương nghị cùng bọn họ một chút."
Trong lòng y thấp thoáng chút bất an, lượng mưa của mùa mưa năm nay quá nhiều, nếu loại tình huống này tiếp tục kéo dài chắc hẳn phòng ốc cũ trong thành sẽ bị ngấm mưa đến sụp đổ, châu huyện xung quanh chắc chắn xuất hiện tình trạng ngập úng. Cơ Tùng làm Công bộ Thị lang, thời điểm này phải đi xem một cái mới an tâm.
Làm người hiện đại, trong hai mươi năm đời trước của Nhan Tích Ninh chưa từng trải qua thiên tai. Chỗ hắn ở tuy rằng mạng lưới sông ngòi chằng chịt, nhưng từ khi hắn có trí nhớ chưa từng gặp tình huống lũ lụt.
Nhưng hắn từng ở trong sách và trên TV nhìn thấy thảm trạng của dân chúng khi lũ lụt tới, phòng ốc bị phá hủy, ngũ cốc bị nhấn chìm. Sở Liêu không thể so với hiện đại, nơi này không có công trình thuỷ lợi và tình huống giao thông tốt, một khi phát sinh tai hoạ, tỷ lệ thương vong của dân chúng chắc chắn nhiều đến vô kể.
Trong nhất thời tâm tình của Nhan Tích Ninh có chút trầm trọng: "Nếu...... ta nói là nếu thật sự có thủy tai, ta có thể giúp đỡ cái gì không?"
Cơ Tùng ngây ngẩn cả người, y gặp qua rất nhiều kẻ thượng vị xem mạng người là chuyện vặt. Y biết Vương phi của mình thiện tâm, nhưng tới lúc này, y chỉ hy vọng A Ninh có thể ngoan ngoãn ở trong Vương phủ. Vì thế y nâng tay lên nhu nhu mái tóc của Nhan Tích Ninh tóc: "Ngươi ngoan ngoãn ngốc ở nhà, trong khoảng thời gian này thời tiết rất ác liệt, ngươi không cần chạy loạn."
Xe ngựa vừa mới dừng trước cửa nha môn Công bộ, quan viên Công bộ liền vội vàng chạy tới nghênh đón Cơ Tùng: "Thị lang ngài cuối cùng cũng trở lại, lần này lượng mưa lớn đến kinh người, lượng nua của nửa ngày hôm nay còn nhiều hơn so với cả mùa mưa dầm năm rồi!"
Cơ Tùng cũng chưa kịp quay đầu đã bị mọi người đẩy mạnh vào Công bộ, Nhan Tích Ninh nhìn thấy mọi người bước đi vội vã, trong lòng càng thêm trầm trọng.
Chờ hắn trở lại Văn Chương Uyển, hắn phát hiện nước trong hồ Lãm Nguyệt dâng lên một mảng lớn, đám cẩm lí đều sắp bơi lên bờ. Mưa to hạ xuống trên mặt nước nổi lên một tầng hơi nước, Nhan Tích Ninh ngẩng đầu nhìn không trung, bầy trời mây đen chồng chất, xem ra trong thời gian ngắn thế mưa sẽ không giảm bớt.
Mưa to vẫn rơi cả ngày, thẳng đến khi Cơ Tùng trở về, mưa vẫn không có xu thế sẽ ngừng. Quần áo Cơ Tùng ướt đẫm sắc mặt ngưng trọng: "Đống phòng ốc cũ ở thành Bắc đã sụp, may mắn chính là không có thương vong. Nhưng nếu mưa còn không ngừng, sớm hay muộn sẽ có thương vong. A Ninh, sắp tới ta sẽ bề bộn nhiều việc, ngươi phải biết chiếu cố chính mình."
Trong thành còn như thế, ngoài thành liền càng không cần nói nữa. Hai chân Cơ Tùng hành tẩu bất lợi, vì thế y phái ra thị vệ trong phủ làm mắt của y đi châu huyện chung quanh nhìn thử, sau khi bọn thị vệ trở về sắc mặt cũng không tốt mấy.
Nhan Tích Ninh bưng trà gừng qua: "Ta đã biết."
Cơ Tùng ở nhà uống hết một chén trà gừng đổi xiêm y, không đợi y nghỉ ngơi một lát, Lãnh quản gia liền mang theo quan viên Công bộ dầm mưa tới Văn Chương Uyển. Quan viên kia cả người ướt đẫm: "Vương gia không tốt, đại đê Mẫn Giang phá, ba huyện Văn Hưng, Long Bình, Trường Lộc chìm!"
Mẫn Giang là dòng sông mẹ mà người Sở Liêu phụ thuộc để sinh tồn, hai bên bờ sông tụ tập vô số thành thị cùng thôn xóm, một khi vỡ đê hậu quả liền khó có thể tưởng tượng. Ánh mắt Cơ Tùng ngưng lại: "Đi."
Nói xong Cơ Tùng khoác áo tơi liền khống chế xe lăn vào trong màn mưa, Nhan Tích Ninh vốn định đuổi theo lại bị Cơ Tùng ngăn trở: "Ở yên trong nhà!"
Trong mắt Cơ Tùng có nghiêm khắc có tức giận, càng nhiều chính là sự quan tâm không lời. Ánh mắt y rất phức tạp, trong nhất thời liền khiến cho Nhan Tích Ninh sững sờ tại chỗ. Chờ Nhan Tích Ninh phục hồi tinh thần lại, thân ảnh Cơ Tùng đã không thể thấy.
Mưa ào ào cọ rửa dù giấy dầu, mưa to giội rửa qua tán cây lớn khiến cho dưới cây chỉ xuất hiện mưa nhỏ. Mưa tí tách dừng trên đỉnh đầu Nhan Tích Ninh, tâm của hắn cũng bị vặn xoắn căng chặt. Người bình thường ở trong mưa đều sẽ bị táp vào mặt đến không thể mở mắt nổi, hai chân Cơ Tùng không thể đi đứng, như vậy y làm sao đi dò xét đê vỡ?
Cơ Tùng đi đứng bất lợi đều có thể vì dân chúng Sở Liêu làm được đến tình trạng này, tứ chi kiện toàn như hắn lại dựa vào cái gì mà lui ở trong nhà chuyện gì cũng không làm?
Bạch Đào che một chiếc dù chạy đến bên cạnh Nhan Tích Ninh: "Thiếu gia, mưa quá lớn, ngươi đi về trước đi. Vương gia nhất định sẽ không có việc gì."
Nhan Tích Ninh nghiêm túc nhìn về phía Bạch Đào: "Bạch Đào, ngươi có biết Đường Lặc cùng Ngọc Nương đang ở nơi nào không? Tìm bọn họ đến đây." Kỳ thật hắn còn muốn gọi cả Lý Lập Hằng và Tề Trọng tới, nhưng Lý Lập Hằng đang sứt đầu mẻ trán ở mã tràng, Tề Trọng còn không biết ở thôn trang ngoại ô nào.
Bạch Đào lên tiếng: "Được, thiếu gia ngài mau trở về, Bạch Đào lập tức đi tìm bọn họ đến."
Động tác Bạch Đào rất nhanh chóng, sau một nén nhang, Đường Lặc và Ngọc Nương liền xuất hiện trong đại điện Vương phủ. Nhan Tích Ninh cũng không vòng vo: "Năm nay lượng mưa quá lớn, đô thành cùng các châu huyện phụ cận đã có tai hoạ. Ta muốn nhị vị tính toán một chút, trên danh nghĩa ta hiện giờ có bao nhiêu sản nghiệp và bạc."
Nghe vậy Đường Lặc cùng Ngọc Nương liếc nhau đồng thời lĩnh ngộ ý đồ của Nhan Tích Ninh: "Vương phi muốn cứu tế nạn dân?"
Nhan Tích Ninh gật gật đầu: "Đúng, phòng ở trống có thể dùng để thu lưu nạn dân không nhà để về, bạc trắng có thể đổi thành vật tư. Thời kì đặc biệt phải có biện pháp đặc biệt, tuy rằng không có cách giải quyết mọi mặt, nhưng là......"
Trước ngày hôm nay, hắn vẫn cảm thấy chính mình làm một cá mặn là rất tốt. Mỗi ngày có ăn có uống, bên ngoài cho dù trời đất sụp đổ cũng không có liên quan gì đến hắn. Nhưng mà hôm nay nhìn thấy Cơ Tùng kéo hai chân không trọn vẹn dứt khoát kiên quyết vọt vào màn mưa, trong lòng hắn có cảm xúc khác thường.
Hắn không làm được điều gì lớn lao, nhưng hắn biết, nếu hiện tại không làm chút gì đó, tương lai khi nằm phơi nắng ở Văn Chương Uyển, tâm tình cũng sẽ không có cách nào bình tĩnh lại thản nhiên được.
Nhan Tích Ninh thở ra một ngụm trọc khí: "Có thể giúp một chút cũng được một chút."
Đường Lặc và Ngọc Nương hành đại lễ với Nhan Tích Ninh: "Vương phi cao thượng." Có những lời này của Nhan Tích Ninh, bọn họ cho dù có phải thức suốt đêm cũng sẽ tính toán thống kê ra sản nghiệp và ngân lượng trên danh nghĩa Nhan Tích Ninh.
Nhan Tích Ninh tự hỏi một lát liền nói với hai người: "Ta không hiểu cách cứu trợ thiên tai, nhưng ta biết thời gian chính là sinh mệnh. Trời mưa lớn như vậy, dân chúng trôi dạt khắp nơi sẽ càng ngày càng nhiều. Nếu có thể, từ giờ thôn trang cửa hàng trên danh nghĩa của ta liền mở ra, tiếp thu nạn dân không nhà để về."
Dừng một lúc hắn bổ sung: "Trước dùng bạc hiện có để mua vật tư, có thể mua bao nhiêu liền mua bấy nhiêu. Nếu không đủ bạc, ta lại nghĩ biện pháp."
Ngọc Nương mỉm cười nói: "Vương phi chớ lo lắng chuyện tiền bạc, nếu ngài tin tưởng thuộc hạ, thuộc hạ sẽ gom góp bạc vì ngài."
Nhan Tích Ninh nhớ tới Cơ Tùng từng nói qua, y nói Ngọc Nương trong phương diện kinh doanh là môtk kỳ tài, có lẽ nàng thực sự có biện pháp có thể gom góp được càng nhiều bạc trợ giúp càng nhiều nạn dân đâu?
Nghĩ đến đây, Nhan Tích Ninh cảm kích nói: "Như vậy liền đa tạ Ngọc Nương."
Sau khi Đường Lặc và Ngọc Nương rời khỏi, Nhan Tích Ninh cảm giác trong lòng thoải mái hơn, nhưng mà khi hắn từ đại điện đi về Văn Chương Uyển, hắn lại bắt đầu khó chịu. Bạch Đào che dù cho Nhan Tích Ninh: "Thiếu gia, ngài làm sao vậy?"
Nhan Tích Ninh sờ sờ ngực: "Ngươi nói...... xe lăn của y ở trên đập lớn, có thể chuyển động được không?" Đập ở Sở Liêu không phải do xi măng cốt thép hay đổ bê-tông mà thành, mưa cọ rửa một lát, xe lăn khẳng định lún sâu vào bùn đất.
Bạch Đào an ủi nói: "Thiếu gia ngài yên tâm đi, Vương gia lại không ngốc, y chỉ cần ở Công bộ ngồi chỉ huy người khác làm việc là được rồi. Cho dù y có tới đập lớn, cũng không giúp được cái gì a."
Nhan Tích Ninh nghĩ nghĩ cảm thấy điều nãy cũng có lý: "Cũng đúng, Sở Liêu nhiều quan viên như vậy, chung quy không đến mức để cho một Công bộ Thị lang không thể đi đứng khiêng bao cát đi?"
Chính như Bạch Đào nói vậy, Cơ Tùng không cần lên đập lớn, nhưng chuyện này cũng không ngăn cản được y đến thịt trấn gần nhất gặp tai hoạ thị sát dân tình. Nửa đêm gần sáng, y mới vừa tới bên ngoài thị trấn gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất ở Văn Hưng.
Thị trấn đã trở thành vùng sông nước ngập lụt, ngoài thành thế nước dịu hơn, dòng nước đã không vượt quá cẳng chân người trưởng thành, không dám tưởng tượng bên trong thành là bộ dạng gì. Trên quan đạo xuất hiện đội ngũ nạn dân, trong bóng đêm, các nạn dân dìu dắt người nhà toàn thân đầy nước bùn đi về phía đô thành. Tiếng mưa rơi che đậy tiếng khóc của bọn họ, một đội ngũ thật dài đang tuyệt vọng sờ soạng đi về phía trước.
Thủy bộ Lang trung cưỡi ngựa tới: "Vương gia, ba kho lương gần huyện Văn Hưng đều mở. Nhưng số lượng nạn dân quá nhiều, không có chỗ an trí bọn họ a."
Mắt Cơ Tùng u ám, năm rồi khi phát sinh thủy tai, đám phú hộ xuất thân nông thôn trong thành vì kiếm một cái thanh danh tốt, sẽ mở cửa nhà thu nạp bộ phận nạn dân. Nhưng mà năm nay tình hình thiên tai tới quá nhanh, số lượng nạn dân lại quá nhiều, đám phú hộ căn bản không tiếp nhận được bao nhiêu người.
Mắt thấy càng ngày càng nhiều nạn dân đi qua trước mặt, Cơ Tùng nắm chặt tay lại. Y không dám tưởng tượng những người Sở Liêu dìu già dắt trẻ này có thể đi nơi nào, mặc dù bọn họ có thể vào đô thành, nhưng có thể cư trú ở nơi nào?
Lúc này tiếng chiêng đồng bén nhọn từ phía sau bọn Cơ Tùng truyền đến, Cơ Tùng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trên quan đạo có người mặc áo tơi cầm theo đèn lồng màu đỏ cưỡi ngựa mà đến. Thanh âm hùng hồn khàn khàn mạnh mẽ xuyên qua màn mưa truyền vào tai Cơ Tùng: "Chúng ta là thân vệ Dung Vương phủ, các nạn dân có thể đến thôn trang cửa hàng của Dung Vương phủ nghỉ chân! Nhìn thấy cửa hàng có treo đèn lồng màu đỏ, đều có thể tiến vào!"
"Nhớ rõ loại đèn lồng màu đỏ này a! Nhìn thấy cửa hàng và phòng ở trên đường có treo đèn lồng này, đều có thể tiến vào!"
Một tiếng hét hùng hồn xuyên thấu màn mưa lạnh như băng, truyền vào trong tai nạn dân. Màu đỏ của đèn lồng như mang đến ấm áp, chiếu sáng con đường phía trước. Cơ Tùng nghe được bên tai truyền đến tiếng khóc vì vui đến cực độ: "Được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi!" "Cảm tạ Dung Vương điện hạ, ô ô ô ô......"
Cơ Tùng híp mắt nhìn về phía người cưỡi ngựa giương giọng rống trong màn mưa, y không nhìn ra người nọ là ai, nhưng lại nhận ra đèn lồng màu đỏ trong tay người đó. Loại đèn lồng này treo trên hành lang gấp khúc nhà y, cách mỗi năm thước sẽ có một cái. Trên đèn lồng dùng mực đen viết một từ "Dung" thật to, đúng vậy, là đèn lồng nhà y.
__________________________
Tác giả có chuyện nói:
Tùng Nhung trên đường về nhà phát hiện rất nhiều thôn trang treo đèn lồng màu đỏ.
Tùng Nhung:!!! Khi nào mà nhà ta có nhiều sản nghiệp như vậy?
A Ninh: Ta không biết, không phải đất ngươi mua sao?
Đường Lặc, Ngọc Nương, Tề Trọng, Lý Lập Hằng: Thỉnh gọi chúng ta là thuộc hạ tốt nhất thiên hạ. Cám ơn.