Hoàng hôn bao phủ khắp Văn Chương Uyển, phòng bếp cũng thắp sáng đèn. Nhan Tích Ninh ngồi trước bếp lửa, trong nồi đang hấp cơm và gà lá sen. Ánh lửa lay động chiếu lên mặt Nhan Tích Ninh, trong mắt hắn cũng toát ra tia lửa nhỏ bé.
Nghe tiếng ùng ục từ trong nồi, ngửi mùi đồ ăn, tâm tình Nhan Tích Ninh tốt vô cùng: "Chờ thần y tắm rửa xong, chúng ta có thể ăn cơm."
Khoé môi Cơ Tùng mang theo ý cười: "Ân."
Nhan Tích Ninh tiếp tục sắp xếp: "Ăn cơm chiều xong, ngươi cũng tắm rửa sạch sẽ một chút, sau đó để thần y trị chân cho ngươi. Chúng ta trị ngay tại Văn Chương Uyển, không cho những người khác biết."
Ý cười Cơ Tùng càng sâu: "Nghe lời ngươi."
Nhan Tích Ninh còn muốn nói gì đó, lại thấy Bạch Đào sắc mặt xanh xao lảo đảo bước vào bếp. Nhan Tích Ninh vừa thấy cậu như vậy liền vui vẻ: "Làm sao vậy?"
Ánh mắt Bạch Đào mơ hồ dáng vẻ như chịu đủ tàn phá: "...... Đen......"
Nhan Tích Ninh vừa nghe liền hiểu được, Bạch Đào bị hắn phái đi chiếu cố Diệp Lâm Phong tắm rửa, nhìn bộ dạng như khất cái kia của Diệp Lâm Phong, hôm nay không tắm hết một canh giờ đừng nghĩ việc ra khỏi bồn tắm.
Nhan Tích Ninh cười nói: "Không có việc gì, chà nhiều thêm mấy lần thì tốt rồi."
Bạch Đào u oán liếc về phía Nhan Tích Ninh: "Thiếu gia, ngài không hiểu." Nước mà Diệp Lâm Phong tắm ra không chỉ đơn giản là đen thôi, kia quả thực là bùn lầy. Nghĩ đến trường hợp kia, sắc mặt vừa mới dịu lại của Bạch Đào lại trắng bệch: "Ta không muốn ăn cơm chiều......"
Cừ thật, có thể khiến cho Bạch Đào ghê tởm đến không muốn ăn cơm, bao lâu rồi Diệp Lâm Phong không tắm rửa a?
Đang lúc Nhan Tích Ninh muốn an ủi Bạch Đào, ngoài phòng bếp truyền đến thanh âm của Diệp Lâm Phong: "Tên sai vặt này của ngươi thật kỳ cục, bảo hắn kỳ lưng cho ta, hắn chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ. Cẩn thận lão phu cho ngươi một châm đứng yên a."
Tiếng nói vừa dứt, một nam nhân trung niên thân hình cao gầy sải bước vào phòng bếp. Nhìn kỹ lại, người này khuôn mặt tuấn tú, mái tóc hoa râm, một đôi mắt hoa đào sáng ngời hữu thần.
Nhan Tích Ninh và Cơ Tùng ngây ngẩn cả người: "Diệp thần y?"
Diệp Lâm Phong vuốt cằm: "Ân, đúng là lão phu."
Người tới đúng là Diệp Lâm Phong, ông biến hóa nhanh chóng từ một tên khất cái biến thành Diệp thần y phong lưu phóng khoáng. Nhan Tích Ninh lại cảm khái một lần nữa: quả nhiên không thể dùng lối suy nghĩ của người bình thường đối với Diệp Lâm Phong. Rõ ràng là người tuấn mỹ như thế, vậy mà cũng đàn lòng đem mình biến thành tên khất cái, quá tàn nhẫn.
Diệp Lâm Phong mặc một thân bạch y, ông vén tay áo lên thuần thục mở nắp nồi: "Để ta xem xem, làm món ngon gì đây ~"
Động tác thành thạo hành văn liền mạch lưu loát, vừa thấy liền biết không phải là lần đầu tiên làm việc này. Thấy rõ gà hấp lá sen trong nồi, Diệp Lâm Phong hít sâu một hơi: "Ân ~ thơm!" Ông đậy nắp nồi lại rồi quen tay mở tủ bát ra, hơn nữa còn lấy ra một cái bánh xốp nhỏ từ bên trong nhét vào miệng ăn.
Nhan Tích Ninh yếu ớt hỏi: "Diệp thần y, trước kia có phải ngươi thường xuyên xuất nhập Văn Chương Uyển hay không?"
Diệp Lâm Phong ngồi trên ghế bắt chéo chân: "Cũng không phải ra vào thường xuyên, cũng chỉ thường thường đến một lần. Đúng rồi, bánh ú mà ngươi bao hai ngày trước ăn ngon, ta thích bánh ú nhân mặn."
Nhan Tích Ninh:......
Trong Văn Chương Uyển thường xuyên có thị vệ lui tới, lúc Nhan Tích Ninh làm nhiều đồ ăn sẽ đặt trong nồi hoặc trong tủ bát, không nghĩ tới Diệp Lâm Phong chui vào kẽ hở này.
Cơ Tùng quan sát Diệp Lâm Phong ăn từng miếng lớn: "Vương phủ đề phòng nghiêm ngặt như thế, tiền bối còn có thể đi lại tự nhiên, bội phục."
Diệp Lâm Phong không thèm để ý khoát tay: "Này tính là cái gì, thị vệ trong Vương phủ của các ngươi đều là người trong quân. Cứng đối cứng lão phu không phải đối thủ của bọn họ, tới còn có âm thanh chẳng lẽ lão phu còn có thể trộm được sao?"
Chỉ bằng ông có thể lặng yên không tiếng động khiến cho bọn Nghiêm Kha ngủ như chết, trong Vương phủ còn mấy người có thể giữ ông lại?
Nhan Tích Ninh nghiêng đầu qua cười, hiện tại Cơ Tùng hẳn là hiểu được nỗi đau bị người theo dõi đi? Sau khi cười một trận hắn quay đầu nhìn về phía hai người cạnh ghế dựa, càng nhìn hắn càng cảm thấy Cơ Tùng cùng Diệp Lâm Phong nhìn rất giống nhau, không chỉ là giống vẻ ngoài, cặp mắt kia quả thực giống nhau như đúc.
Nhan Tích Ninh thầm nghĩ: có thể người có bộ dạng đẹp, luôn sẽ có chỗ tương tự nhau.
Cơ Tùng thương lượng: "Tiền bối trị chân cho ta còn phải cần dược liệu gì?"
Diệp Lâm Phong lên tiếng: "Đó là đương nhiên, không có dược liệu phụ trợ, thân thể này của ngươi cũng không chịu được. Ngươi cho là nối kinh mạch rất dễ dàng sao?"
Nhan Tích Ninh nghĩ tới Tây y hiện đại, có vài cuộc giải phẫu lớn cần phải làm mười mấy giờ. Nghĩ đến đây hắn không khỏi có chút khẩn trương: " Vậy tiền bối, ngài có thể nói ngắn gọn về phương án của ngài không? Lúc khâu lại kinh mạch cần thời gian bao lâu? Khôi phục hậu phẫu cần bao lâu?"
Diệp Lâm Phong tán thưởng nhìn Nhan Tích Ninh một cái: "Không nghĩ tới ngươi lại biết từ khâu lại này, không tồi không tồi."
Ông đem ba miếng cắn thành hai ăn hết bánh xốp, sau đó bưng nước trà trên bàn lên một hơi cạn sạch: " Trên người Vương gia nhà ngươi tổng cộng có hai nơi bị thương nghiêm trọng, một chỗ ở sau lưng, một chỗ bên chân trái. Chân trái bị thương dây chằng kinh mạch, hơn nửa ngày là có thể khâu lại. Phiền toái chính là vết thương phía sau lưng......"
Ánh mắt Cơ Tùng ngưng lại: "Phía sau lưng? Sau lưng ta có thương tích?"
Diệp Lâm Phong gật đầu: "Đúng vậy, tuy rằng vế thương sau lưng nhìn thì không lớn, nhưng lại thương tới xương sống. Hai chân ngươi chết lặng thậm chí mất đi tri giác đều là bởi vì vết thương này."
Cơ Tùng có chút kinh ngạc: "Sao lại như thế?"
Nếu là thực sự tổn thương xương sống, sao các ngự y không biết một chút nào?
Thấy Cơ Tùng cau mày, Diệp Lâm Phong khẽ cười một tiếng: "Ngươi đừng đoán, không phải ngươi cũng biết nước trong cung rất sâu sao. Ngươi thực sự nghĩ rằng trong cung có mấy người mong ngươi tốt lên? Vẫn nên bớt chút lòng dạ lại mà ngoan ngoãn trị chân đi."
Ông đứng dậy vỗ vỗ bả vai Cơ Tùng: "Ngươi yên tâm, cho dù không thể khiến cho hai chân của ngươi khôi phục như ban đầu, ta cũng sẽ chữa khỏi vết thương chỗ xương sống cho ngươi. Thế nào cũng cần phải cho ngươi và Tiểu Nhan trải qua cuộc sống hai người bình thường chứ."
Mặt Cơ Tùng ' tạch ' một cái đỏ lên, nếu trên mặt đất có một cái lỗ, y muốn chui thẳng xuống. Không nghĩ tới vấn đề y che giấu bị Diệp Lâm Phong liếc mắt một cái liền nhận ra.
Nhan Tích Ninh chỉ ngây ngốc nhìn Cơ Tùng, qua một hồi lâu hắn mới phản ứng lại. Nguyên lai Cơ Tùng đáng thương không chỉ là hai chân không đứng lên được, còn có mệnh căn sao?
Này...... Cũng quá đáng thương.
Bạch Đào cảm thấy mình đã nghe được thứ gì đó không nên nghe, cậu lén lút men theo vách tường nhanh chân chuồn ra khỏi phòng bếp, nhất thời bầu không khí trong phòng bếp có một loại yên lặng chết chóc. Cũng may Nhan Tích Ninh rất nhanh liền dời đi lực chú ý của Diệp Lâm Phong: "Tiền bối, cơm chiều xong rồi."
Gà hấp lá sen chưng trong nồi một chén trà nhỏ đã sớm xong, mở nắp nồi ra, hương lá sen cùng mùi thịt nghênh diện. Diệp Lâm Phong không sợ nóng, ông nhanh tay đem lồng hấp bưng lên trên bàn cơm dưới mái hiên: "Nhìn thịt gà non mềm này xem, mỡ gà ứa ra, thật thơm."
Nhan Tích Ninh xới tơi cơm trong nồi, hắn thật cẩn thận nhìn về phía Cơ Tùng: "Tùng Tùng, ăn cơm thôi."
Đáng thương Cơ Tùng nằm bên cạnh hắn lâu như vậy, vậy mà hắn không phát hiện y mất đi hùng phong của nam nhân. Tự kiểm điểm lại, Nhan Tích Ninh lại bới thêm hai muỗng cơm vào trong chén của Cơ Tùng: "Ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới có khí lực."
Cơ Tùng:......
Cơm chiều hôm nay tuy làm vội vàng, nhưng lượng đồ ăn và phân lượng cũng không ít, trong đó thấy được rõ ràng nhất chính là gà hấp lá sen kia.
Tiểu gà trống tươi mới chặt thành từng khối vừa ăn, sau khi được hấp lên, da gà bên ngoài nhanh chóng co rút lại, mỗi một khối thịt đều đầy ắp thịt thà. Thịt gà trộn lẫn thêm chút sợi nấm hương cùng sợi táo đỏ, sau khi rải một chút hành lá lên, màu sắc phong phú đồng thời còn tăng thêm mùi vị.
Thừa dịp còn nóng gắp một khối gà cho vào miệng, cắn nhẹ một cái, thịt gà tươi non liền tách ra khỏi xương. Lúc này trên xương gà còn có thể nhìn thấy chút tơ máu, nhưng một chút này cũng không ảnh hưởng đến vị thịt gà. Thịt gà thấm gia vị ướp, mỗi một miếng đều rất tươi mới, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Diệp Lâm Phong đặc biệt thích ăn phần sụn, cắn rôm rốp trong miệng. Không lâu sau trước mặt ông liền chất một đống xương gà: "Tay nghề thật không tệ, so với đầu bếp bên ngoài còn tốt hơn."
Nhan Tích Ninh gắp một cái chân gà đặt vào trong chén Cơ Tùng, hắn cười nói: "Nếu tiền bối thích, Phẩm Mai Viên còn vài con tiểu gà trống, ngày khác ta làm gà ăn mày cho ngài."
Diệp Lâm Phong ăn đến miệng đầy dầu mỡ, khen không dứt miệng: "Ai, được được!"
Cơ Tùng không có khẩu vị gì, sau khi bị Diệp Lâm Phong chọc thủng, y cảm giác mình không ngóc đầu lên nổi trước mặt Vương phi nhà mình.
Một nam nhân, kiêng kị nhất chính là "không được". Vô luận là thật hay là giả, tóm lại bị người khác phát hiện bản thân không được rồi, tim đều trống rỗng.
Nhưng thật ra Nhan Tích Ninh lại không có cảm giác gì, hắn cẩn thận múc một muỗng trứng hấp vào trong chén Cơ Tùng: "Làm sao vậy? Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị sao? Nếu không nói bọn lão Trương đưa một ít mì lạnh đến?"
Cơ Tùng lắc đầu, y còn chưa nói gì, chợt nghe Diệp Lâm Phong bổ đao: "Nhiều chuyện. Ngươi yên tâm đi, một lát ta châm cho ngươi cái, bảo đảm đêm nay ngươi tái chấn hùng phong."
Mí mắt Cơ Tùng giựt giựt, khóe miệng mân thẳng, không thấy cao hứng bao nhiêu. Nếu không phải đánh không lại Diệp Lâm Phong, y nhất định sẽ khiến cho ông nhanh chóng câm miệng.
Diệp Lâm Phong không chút để ý tới ánh mắt sát khí của Cơ Tùng, ông tùy ý nói: "Đúng rồi, trước khi chính thức bắt đầu nối kinh mạch, ngươi cần phải tìm lý do xin nghỉ vài ngày."
Xấu hổ trên mặt Cơ Tùng bị thay thế bằng sự ngưng trọng: "Được."
Diệp Lâm Phong nói: "Sau khi tu bổ kinh mạch xong, ngươi phải nằm trên giường tu dưỡng mấy ngày, trong lúc này không thể tùy ý nhúc nhích."
Cơ Tùng gật đầu: "Được."
Diệp Lâm Phong lại bổ sung: "Ta đã tốn nhiều ngày để tìm dược liệu ngươi cần dùng, chờ ta tìm dược liệu xong, ngươi cũng xin nghỉ xong, chúng ta có thể bắt đầu tu bổ thần kinh. Nhớ kỹ, dục tốc bất đạt, không nên gấp gáp."
Cơ Tùng nghiêm túc gật đầu: "Ân." Chỉ cần có thể để cho y đứng lên một lần nữa, đừng nói nằm mấy ngày, cho dù nằm nửa năm, y cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của Diệp Lâm Phong.
Sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Kha mang theo Diệp Lâm Phong đi tới biệt viện đã sớm chuẩn bị tốt. Diệp Lâm Phong than ngắn thở dài: "Tiểu tử ngươi nói chuyện không giữ lời a, trước đó nói để cho ta ở Văn Chương Uyển, kết quả hiện tại lại đem ta đuổi tới sân khác."
Nhan Tích Ninh cực kỳ ngượng ngùng: "Tiền bối thứ lỗi, Văn Chương Uyển hơi chật một chút, chờ vãn bối thu thập xong, liền nghênh đón tiền bối tới ở."
Trước khi Cơ Tùng dọn tới Văn Chương Uyển, hai cái phòng lớn bị Nhan Tích Ninh chia làm chỗ để đồ này nọ. Sau khi Cơ Tùng tới, phòng phía đông biến thành phòng ngủ của y và Nhan Tích Ninh, nhà chính thành thư phòng y, phòng ở phía Tây phân thành hai, một nửa của Bạch Đào, một nửa của Nghiêm Kha.
Lúc chỉ có hai người phòng lớn trống trải, lúc có tới bốn người, cũng không tính là chật. Nhưng nếu thêm một Diệp Lâm Phong, phòng sẽ không đủ dùng. Bất quá chờ sau khi Cơ Tùng chữa khỏi hai chân, y sẽ quay về Thính Tùng Lâu, đến lúc đó lại ngăn thêm một phòng ra, có thể để cho Diệp Lâm Phong ở rồi.
Cơm chiều ăn thêm mấy chén cơm, hơn nữa hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Nhan Tích Ninh và Cơ Tùng đều có chút không ngủ được. Suy tư một lát, Nhan Tích Ninh đề nghị nói: "Chúng ta đi dạo tiêu thực đi?"
Cơ Tùng hơi gật gù: "Ta dẫn ngươi đi xem hồ sen." Ban đêm có thể không nhìn được toàn cảnh hồ sen, nhưng ngắm sen dưới ánh trăng cũng có một phen tình thú khác.