Bùi gia là gia tộc lớn mạnh cỡ nào, tầm ảnh hưởng lớn đến mức nào, dĩ nhiên là khỏi phải bàn. Lãnh đạo các công ty tập đoàn lớn nhỏ đều đi dự bữa tiệc này, đều muốn biết vị nhị tiểu thư Bùi gia này mặt ngang mũi dọc ra sao, tính tình thế nào, có thể thừa kế được khối tài sản kếch xù của ông ngoại mình hay không, có thể dễ dàng bám theo lợi dụng được không… Chưa kể còn đám phóng viên nhà báo, bọn họ đối với tin tức béo bở này giống như ruồi bu lấy mật, đã sớm chờ đợi trước cửa Bùi gia từ lâu.
Người khó chịu bực bội với tin tức này, chắc là chỉ có cha con Bùi Thủy Lan.
“Bố, bố cứ để yên cho con nhỏ đó leo lên đầu con như vậy sao?”
“Nó có gì hơn con cơ chứ? Chẳng qua chỉ là một đứa con hoang!”
“Bố, con hồ ly tinh đó sẽ cướp mất anh Cẩm Dương của con mất!”
Bùi Trọng Nguyên rốt cuộc không chịu nổi nữa:
“Câm miệng! Giờ phút này mà con vẫn chỉ biết có thằng nhãi đó thôi sao!”
“Cũng không biết nhìn lại mình một chút đi, con bé đó có không ít fan hâm mộ đâu! Ông nội con thương nó đến mức nào! Cộng với ngoại hình và độ nổi tiếng của nó, con có thể đấu được sao! Đúng là không có tiền đồ!”
Bùi Thủy Lan từ bé đến giờ có khi nào bị quát mắng nặng lời như vậy, nước mắt lập tức rơi lã chã:
“Bố…”
“Có thời gian ở đây lải nhải, còn không mau đi chuẩn bị cho buổi tiệc đi!”
“Con không đi! Con tuyệt đối không đi!”
Chát!!!!!
Bùi Thủy Lan ôm mặt, không thể tin ngẩng mặt trợn to mắt nhìn bố mình:
“Bố…sao bố…lại đánh con…?”
“Hừ! Thật vô dụng!” – Bùi Trọng Nguyên dùng ánh mắt hằn học dữ tợn nhìn đứa con gái mà ông ta hết mực nuông chiều.
“Tuyệt đối phải nhớ: trước mặt ông nội con và công chúng, con không được động đến nó dù chỉ là một sợi tóc! Nếu không, không đơn giản chỉ là cái tát này đâu”
“Hức…”
“Còn không mau cút ra ngoài!”
Bùi Thủy Lan bụm mặt khóc chạy ào ra ngoài. An Hạ, con tiện nhân, con hồ ly tinh vô liêm sỉ! Đêm nay tao nhất định sẽ khiến mày phải thất bại nhục nhã!