“Thật không?”
“Thật mà, cái tên Hà Cẩm Dương kia, hắn chính là siêu cực phẩm biến thái, hắn lúc nào cũng bắt nạt cháu, hắn rất gian xảo, lúc nào cũng giở trò…”
“Cháu nói cái gì? Giở trò gì hả? Trời đất ơi, tiến triển nhanh vậy sao?”
“…”
“Còn nữa, cháu không được phép nói xấu Cẩm Dương như thế nữa…”
“…”
Quạ quạ quạ…
Rốt cuộc ai mới là cháu của ông đây hả???
…
Hôm sau.
“Chủ tịch, cô có khách, là Từ tổng của nhà xuất bản X.”
“Mời anh ta vào.”
Cửa mở, người đàn ông cao lớn lịch sự bước vào. An Hạ chỉ biết mở to mắt chống lại ánh nhìn của anh ta. Đối với người này, tâm tình của cô rất phức tạp. Kể từ ngày chuyển đến sống tại Bùi gia, cô chưa gặp lại anh ta lần nào. Bữa tiệc của ông ngoại hôm trước, anh ta cũng không đến. Cô trở thành tân chủ tịch tập đoàn Bùi thị, tin tức chấn động như thế, cũng không thấy anh hỏi han một câu. Ngay cả chuyện của cô và Hà Cẩm Dương rùm beng trên báo, cũng không thấy anh mảy may quan tâm… Giống như chưa từng quen biết…
Ai nha, cô bị sao thế này, người ta có là gì của mình đâu!
Từ Thiên Bảo cười khổ một tiếng. Anh làm sao để nói cho cô biết, anh chỉ là đang hèn nhát trốn chạy tình yêu với cô, với em gái ruột cùng cha khác mẹ của mình đây?
Năm năm trước.
“Mẹ, mẹ không thể bỏ mặc con như thế được! Mẹ tỉnh lại cho con, tỉnh lại ngay cho con!”
Cô bé mười lăm tuổi liều mạng ôm lấy thi thể lạnh băng của mẹ mình, sống chết không cho bác sĩ y tá đưa bà ấy đi.
Mọi người ra sức ngăn cản cô, cuối cùng thân hình nhỏ bé của cô bị bọn họ đẩy ra, bất lực ngã ngồi trên nền đất lạnh lẽo.
Anh vì tối hôm trước đi ngủ không đóng cửa sổ, sáng ra bị cảm lạnh, được người nhà tức tốc đưa đến bệnh viện, chăm sóc từng tí. Đi ngang qua thấy cô bé kia ngã dưới đất, anh vội chạy đến:
“Em sao vậy? Mau đứng dậy, nền đất rất lạnh…”
Cô bé mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh. Lòng anh mềm nhũn, cô bé này thật đáng yêu!
“Hình như em bị sốt rồi. Để anh gọi bác sĩ…”
Cô bé vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng:
“Cảm ơn anh.”
Rồi chạy vụt đi, không quên ngoảnh lại tặng cho anh một nụ cười xinh tuyệt.