Nhưng ông ta đau một, mẹ con cô phải đâu gấp trăm nghìn lần.
Bởi vậy cô không chút do dự bỏ đi, không cho ông ta một cơ hội để giải thích.
…
Hai tuần sau.
“Cháu sao thế Hạ Hạ? Cả ngày cứ thần mặt ra.”
“Cháu không sao, dạo này công ty nhiều việc nên hơi mệt mỏi thôi.”
Có đánh chết cô cũng không thừa nhận là cô…đang nhớ cái tên dở người kia.
Không hiểu sao dạo này hắn lặn đâu mất tăm, không bám dính cô như mọi ngày.
Không phải hắn nói theo đuổi cô sao? Giờ thì bỏ rơi cô thế này đây. Đồ đểu cáng. Đàn ông đều là một lũ xấu xa mà.
Đầu nghĩ, chân thất tha thất thểu bước ra cửa.
Ông cụ Bùi thở dài: “Ốm tương tư, ca này khó.” (Liên: Ông đúng là nối giáo cho giặc mà ~)
…
An Hạ định lái ô tô đi ra ngoài giải sầu một chút. Những lúc cô đơn như thế này, cô lại nhớ mẹ vô cùng. Ô tô chuyển bánh, chạy thẳng đến nghĩa trang nơi mẹ cô an nghỉ. Nhưng lại bất ngờ gặp một người.
Là ông ta.
Cô chậm rãi đến gần. Từ Thiên Tư không hề phát hiện có người, vẫn khụy gối trước ngôi mộ của mẹ An Hạ, giọng nói khàn khàn nức nở:
“Anh thật có lỗi, anh đáng chết. Như Ngọc, em rất hận anh có phải không?”
“Nếu ông trời không để anh gặp được Hạ Hạ, có phải bí mật này sẽ mãi mãi được chon vùi không?”
“Anh phải làm sao đây…con gái của chúng ta…anh phải làm sao để con bé chấp nhận anh đây?”
“Đời này, anh chỉ muốn bù đắp cho nó mà thôi…nếu không, anh có chết cũng không nhắm mắt…”
Huỵch…
An Hạ vốn đang rất mệt mỏi, giờ lại nghe được những lời này, cô nhất thời không tiếp nhận được, lảo đảo ngã xuống đất.
Từ Thiên Tư cả kinh chạy đến, vì quá hốt hoảng mà ông còn thay đổi cả cách xưng hô:
“Hạ Hạ…con làm sao vậy…”
“Ông đừng động vào tôi! Đồ khốn kiếp! Ông còn dám xuất hiện ở đây?”
“Bố...bố chỉ là…”
“Ông câm miệng! Tôi không có người bố như ông!”
“Hạ Hạ, con bình tĩnh đã…”
“Mau cút khỏi đây! Tôi không muốn thấy ông! Mẹ cũng không muốn thấy ông!”
Cái người trước mắt này, chính là kẻ đã bỏ rơi mẹ con cô, bỏ mặc sống chết của mẹ con cô, còn mình thì hưởng cuộc sống hạnh phúc sung sướng. Ông ta, chính là cha ruột của cô đấy! Cô gục xuống khóc tức tưởi. Cô cảm thấy ý thức mơ hồ, mí mắt nặng nề khép lại.