Khi Tiêu Ninh biết đến tên của Lăng Ba lần đầu tiên, anh cũng bật cười vì không biết anh ta có đúng là Lăng Ba không hay là Lăng Ba Vi Bộ.
Ai ngờ bị Lăng Ba xuất chiêu Giáng long thập bát chưởng tát trên lưng anh một cái bỏng rát.
Bọn họ lúc đó đều là thanh niên bước vào xã hội.
Sau này Tiêu Ninh trở thành lão đại của Thanh Bang, Lăng Ba tìm tới cửa nương tựa.
Bày đặt người tốt, thường dân không làm, đòi làm ăn cướp, xã hội đen, làm một kẻ sát nhân nhỏ bé.
Đặc điểm lớn nhất của Lăng Ba là dù trời nóng hay lạnh, anh ta luôn đi một đôi dép tông màu xanh trắng mang khí chất của một doanh nhân Đài Loan, mái tóc bóng mượt, sáng bóng loáng như mấy tháng chưa gội.
Nhưng trên người anh ta không có mùi gì đặc biệt, theo thời gian, mọi người đã quen với đặc điểm đó, về sau cũng không ai trêu chọc.
Sau khi Tiêu Ninh chết ở kiếp trước, anh không biết liệu cái bang kia có tồn tại hay không, nếu vẫn còn, thì Lăng Ba phải làm lão đại rồi.
Mà Bạch Bắc, anh ấy không thích làm lão đại, anh ấy chỉ thích nghề quân sư.
Mười bốn năm trước, Lăng Ba vẫn còn là một nhóc con tóc để chỏm, chỉ lớn hơn Tiêu Ninh hai ba tuổi, trên chân chưa có đôi dép lê màu trắng xanh, mà là một đôi giày vải hiệu Giải Phóng đã mang sờn rách.
Chính là một người bình thường tùy ý, không phải không có tiền mua chỉ là không thích đi ra tiệm lựa chọn.
Trong miệng anh ta ngậm điếu thuốc bốc khói nghi ngút, liếc mắt nhìn hai anh em sinh đôi ở trước mặt anh qua làn sương mù, rồi lại nhìn Vương Tranh bên cạnh nói, “Em trai của mày?”
Vương Tranh hai tay đút vào túi quần đùi, vẻ mặt nhàn nhạt, “Coi là vậy đi, mày đưa bọn họ đến con hẻm cũ phía đông thành phố, chỗ bà cố của bọn họ ở.”
Lăng Ba nghe vậy nhìn về phía Tiêu Ninh và Tiêu Vũ, khóe miệng cong lên ý cười có chút xấu xa, “Nhà tốt như vậy không ở mà đi ở trong ngõ cũ? Có phải là bị bệnh không?” Xin hãy tha thứ cho Lăng Ba vì giọng địa phương đậm chất Bắc Kinh này.
Tiêu Vũ không thể kìm được nữa và phá ra cười.
Lăng Ba uể oải nâng lên mi, nói, “Lên xe đi.”
Tiêu Ninh để hành lý lên đuôi xe tải, Vương Tranh cũng giúp đỡ.
Lăng Ba đóng cửa sau và ra hiệu cho Tiêu Ninh và Tiêu Vũ lên xe.
Phía trước chiếc xe tải nhỏ có thể ngồi được 3 người, vừa vặn.
Lăng Ba ra dấu tay về phía Vương Tranh và nhảy vào ghế lái.
“Anh Vương Tranh, lúc rãnh rỗi đến trường tụi em chơi chút nha.” Tiêu Vũ có lẽ nghĩ rằng có lẽ phải rất lâu mới có thể nhìn thấy người anh trai xinh đẹp này, vì vậy nhoài người ra bên ngoài xe hét lớn.
Vương Tranh vẫy tay với cậu, gật đầu nói được.
Khi xe đã lái được một đoạn đường dài, Lăng Ba nói, “Đừng để bị cậu ta lừa, cậu ta là sói đội lốt cừu.” Lúc này “Đao lang ca ca” còn chưa xuất hiện, vì vậy Tiêu Ninh cảm thấy Lăng Ba vẫn còn một chút “vi khuẩn” nghệ thuật.
Tiêu Vũ hơi kinh ngạc, “Đại ca, anh đang nói đến anh Vương sao? Anh ấy rất tốt.”
Lăng Ba lại nở nụ cười xấu xa đặc trưng của mình, “Nó tốt à, nhóc con, cẩn thận, coi chừng bị cậu ta bắt lên giường.”
Tiêu Vũ đỏ mặt.
Đang ở tuổi vị thành niên và vừa mới có giấc mơ kia nên khi nghe thấy hai từ lên giường, cậu lập tức nghĩ đến Cận Phong và đêm mộng xuân đó.
Lăng Ba dường như không để ý đến sự nhăn nhó của cậu, và tiếp tục, “Tôi là Lăng Ba, cậu tên gì?”
“Em tên là Tiêu Vũ, còn anh trai em tên là Tiêu Ninh.” Tiêu Vũ định thần lại và nhanh chóng báo tên.
Lăng Ba quay đầu nhìn về phía anh trai nhà họ Tiêu vẫn chưa nói chuyện, đột nhiên nở nụ cười, “Tiêu Vũ, anh trai em có bị câm không?”
Tiêu Vũ nghe vậy lập tức phồng má bất bình thay cho anh trai, “Anh của em không phải đồ câm, anh mới là đồ câm! Giọng của anh trai em nghe rất hay!”
“Ừ,” Lăng Ba nói mà không nhìn lại trong khi cầm vô lăng, “Nhóc con, tôi chỉ nói đùa thôi, cậu có cần kích động như vậy không?”.
ngôn tình ngược
Sự kiêu ngạo mà Tiêu Vũ vừa nổi lên lập tức xẹp xuống, cậu lại trở thành anh bạn trẻ đáng yêu, “Lăng đại ca, không cho anh nói như vậy với anh trai em, nếu không em sẽ ghét anh.”
Tiêu Ninh cười vuốt tóc đen sau đầu cậu, chậm rãi nói: “Lăng tiên sinh, hôm nay cảm ơn anh đã giúp chúng tôi chuyển đồ.
Khi chúng tôi tới nơi, anh xem bao nhiêu tiền chúng tôi sẽ trả.
Tuy rằng anh là bạn của Vương Tranh nhưng anh là làm ăn, cũng không thể để anh đi một chuyến tay không.”
Lăng Ba xua tay, cười hờ hững, “Nếu các cậu là em trai của Vương Tranh cũng tức là em trai của tôi, lý nào anh trai lại đòi tiền của em mình? Còn có đừng gọi tôi là Lăng tiên sinh nữa, nghe không được tự nhiên, cứ như Tiêu Vũ gọi tôi là Lăng đại ca.”
Tiêu Ninh đương nhiên không chịu, đùa à, lúc trước Lăng Ba là cấp dưới của anh, không có lý do gì để lão đại gọi cấp dưới là đại ca cả, tuy rằng nghĩ như vậy nhưng trên mặt Tiêu Ninh cũng tươi cười, “Vậy sau này tôi sẽ gọi anh là Lăng Ba.”
Lăng Ba không để ý cười, “Được rồi, từ nay về sau làm bạn bè, có việc gì cứ liên hệ với tôi, đừng khách sáo.”
Ngay cả khi kiếp này quay lại, Lăng Ba có vẻ vẫn là Lăng Ba như trước, phóng khoáng, nghĩa khí, nhưng nếu không có đôi dép tông và mái tóc bóng mượt mang tính biểu tượng thì thật sự có chút không quen.
Kỹ năng lái xe của Lăng Ba cũng tùy tính như anh ta vậy, Tiêu Ninh nghĩ rằng việc người này có thể sống an toàn đến hiện tại là một kỳ tích.
Dọc theo đường đi, Tiêu Vũ ngồi xe kinh hồn bạt vía nắm chặt ống tay áo của anh, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới trắng bệt.
Cuối cùng khi xe dừng trước nhà bà cố, cậu là người đầu tiên nhảy xuống.
Tiêu Ninh liếc nhìn đứa em trai tội nghiệp của mình đang đứng trong góc rồi cười với Lăng Ba, “Kỹ năng lái xe của anh không thể ổn định được sao? Xem Tiểu Vũ sợ hãi thành cái dạng gì?”
Lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện mình có bao nhiêu đường đột.
Anh hiện tại mới mười bốn tuổi và hôm nay mới gặp Lăng Ba lần đầu tiên.
Nói chuyện với Lăng Ba bằng giọng điệu quen thuộc như vậy thực sự không thích hợp.
May mắn thay, Lăng Ba là một người quen tùy ý, anh ấy không quan tâm đến giọng điệu quen thuộc đột ngột của Tiêu Ninh, anh ấy chỉ liếc nhìn Tiêu Vũ và chép miệng, “Khuôn mặt lớn lên như vậy thì thôi đi, sao cả tính tình cũng trông giống một cô gái là thế nàp? Cái này không được rồi, sau này làm sao cậu lấy vợ được?”
Sau khi nghe lời này mặt Tiêu Vũ đỏ bừng, cậu muốn nói rằng cậu không có kế hoạch cưới một người vợ, nhưng quá xấu hổ không thể lên tiếng.
Tính tình trẻ con ngoan hiền do tự nhiên sinh thành và nuôi dưỡng khiến Tiêu Vũ chỉ có thể mấp máy miệng, cuối cùng cũng không nói ra lời..