Lúc này, cánh cửa gỗ sơn đỏ mở ra từ bên trong, Tiêu Ninh ngẩng đầu nhìn, bà cố đang đứng ở cửa với vẻ mặt ấm áp mỉm cười với anh, giọng nói càng ngày càng dịu dàng, không khí dần ấm hơn, “Tiểu Ninh đã trở về?”
Tiêu Ninh đi tới, nắm lấy tay bà cố, đáp lời bà, “Bà cố, con đã về rồi, mấy ngày nay bà cố có khỏe không?”
Bà cố vỗ vỗ tay của cháu trai, cười cười, “Đương nhiên là khỏe rồi, đáng tiếc A Ninh không có ở đây, ta luôn cảm thấy trống rỗng.
Giờ con trở về là được rồi.”
Lúc này Tiêu Ninh mới biết có lẽ bà cố đã đoán được điều gì đó, chưa kịp nói gì thì bà cố lại nhìn về phía sau, nụ cười vẫn dịu dàng, “Đây là bạn đi cùng con mua chiếc lược lần trước, phải không?”
Tiêu Ninh quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Phong Thành trong ánh mặt trời, sau đó nói, “Dạ.”
Phong Thành lúc này bước lên trước, lễ phép khom người chào lão phu nhân, nhỏ giọng nói, “Chào bà cố, con là Phong Thành, bạn của Tiểu Ninh.”
Bà cụ hình như có ấn tượng tốt với người thanh niên này, một tay ôm cháu trai, một tay vỗ vào cánh tay của Phong Thành, cười nói, “Nếu tới cũng đừng đi vội, vào nhà ngồi một chút đi.” Phong Thành đang cầu mà không được, nghe vậy liền nhân cơ hội nắm tay lão phu nhân cùng nhau đi vào trong sân.
Tiêu Vũ theo sau, vừa định vào nhà nhưng đã bị Lăng Ba kéo lại, “Tiểu Vũ a, tôi không vào nữa.
Cậu đưa cho anh trai mấy thứ này ăn cho bổ máu.”
Tiêu Vũ khó hiểu, xòe tay nhận gói đỏ tía bổ máu gì đó, hỏi, “Lăng đại ca, anh không đi vào sao? Bà cố biết hôm nay anh trai em xuất viện, cho nên em đã nhờ dì nấu ăn làm rất nhiều thức ăn ngon.”
Tuy rằng sức hấp dẫn của đồ ăn là vô cùng lớn, nhưng nghĩ đến ông chủ to bự đang ở bên trong, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng một con dao không nhiệt độ tàn sát.
Một hai lần liếc mắt cũng chịu đi, nhưng cả ngày cả đêm anh ta phải đắm chìm trong ánh mắt này hết thảy.
Lăng Ba cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Nên vùng vẫy hồi lâu cuối cùng cũng lùi lại một bước, “Tôi không vào nữa, tôi có việc phải làm, hẹn gặp cậu một ngày khác.”
Tiêu Vũ ồ một tiếng, chỉ thấy Lăng Ba như bị lửa cháy mông nhảy lên xe vận tải nhỏ, chạy đi như một làn khói.
Tần Thư thấy cậu một mình đi vào, nhìn về phía sau, “Lăng Ba đâu? Anh ta không bị rơi xuống hố chứ?”
Tiêu Vũ đặt thuốc bổ mà Lăng Ba đã đưa cho cậu trên bàn cà phê, nhướng mày nói, “Lăng đại ca nói anh ấy có việc phải làm nên không vào.
Những thứ này là đưa cho anh trai, nói là thuốc bổ máu.” Nhìn qua anh trai đang ngồi trên ghế trò chuyện với bà cố,” Anh trai, mấy thứ này anh ăn hết đi, đừng phụ tấm lòng của Lăng đại ca.”
Hộp bao bì xếp chồng lên nửa chiếc bàn cà phê đặc biệt bắt mắt giữa đồ nội thất cũ và hoài cổ, Tiêu Ninh thản nhiên cười, “Anh vẫn còn trẻ như vậy, máu mà anh đổ ra ăn thêm vài bát cơm sẽ đầy như cũ.
Những thứ này đưa cho bà cố ăn đi, bà cố nếu ăn vào nhất định sẽ càng trẻ ra.”
Bà cố mỉm cười và vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cháu cố, “Ta không thích những thứ đó.
Bát cháo gan heo do ông cố của hai đứa nấu là ngon nhất.”
Nhìn thấy bà cụ nhớ lại năm đó, mấy thế hệ trẻ đều ngừng nói, trong phòng chỉ còn lại giọng nói nhẹ nhàng già dặn cùng với ánh nắng mờ ảo bên ngoài bay vút lên.
Tất cả những gì tầm thường của cuộc sống đời thường, như nhuộm đầy dấu vết thời gian, trở nên sống động.
Tiêu Ninh nhìn thấy ánh sáng trong mắt của bà cố mình, tuy rằng mờ nhạt, nhưng nó thực sự tồn tại.
Những kẻ hèn nhát không bao giờ dám nghĩ đến tương lai vì họ sợ hãi.
Thất vọng, đau khổ, bệnh tật, chết chóc.
Những điều này đứng ở ngã tư mà chúng ta mong đợi, khiến suy nghĩ của chúng ta trở nên hạn hẹp và ngắn ngủi.
Những người có trái tim mạnh mẽ sẽ khao khát tương lai, bởi vì mục tiêu của họ vững chắc, mong muốn của họ là chân thành, và họ sẽ không bao giờ sống để tồn tại.
Đôi khi, chỉ những người chịu cúi đầu mới không bao giờ đụng vào cửa thấp.
Dì nấu ăn đang làm bếp nên Tiêu Vũ đi tới giúp, Tần Thư thấy lão phu nhân đang hồi ức hăng say, liền đi theo Tiêu Vũ.
Tiêu Ninh và Phong Thành ngồi ở một bên chính giữa kê một chiếc ghế ngắn màu đỏ son.
Cây hòe già trong sân bị gió thổi xào xạc, ánh nắng chói chang ngoài cửa kéo đến lối vào nhà chính mới dừng lại.
Tiêu Ninh lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của bà cố, ánh mắt đuổi theo đến những chậu cây ở góc sân dưới ánh nắng nhè nhẹ.
Những bông hoa nở rất đẹp, làm bức tường vôi không màu phía sau chúng trở nên đặc biệt.
Sau khi sống lại, anh muốn làm một người tốt.
Nhưng mà, anh cảm thấy làm một người bình thường mới là điều đáng quý nhất.
Người bình thường bao giờ cũng dễ sống hơn, vì họ dễ hài lòng, dù có làm việc cực khổ cũng có thể cười trừ.
Không cần nhiều tiền, cũng không cần quá nhiều thứ xa hoa trôi nổi, họ chỉ cần mái ngói để che đầu mà thôi, có bữa cơm no, có một người nữa là đủ.
Không biết bà cố từ lúc nào từ ký ức trở về thực tại, Tiêu Ninh định thần, nghe thấy bà cố nói, “Tiểu Thành, con năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Bà cố, tuổi mụ con là 23.” Giọng nói của Phong Thành khiêm tốn và lễ phép, hắn đích thực là một chàng trai thế gia được giáo dục tốt.
Lão phu nhân cười khanh khách gật đầu, “Hiện tại còn học đại học sao?”
Phong Thành cười nắm tay bà, chỉ là nhẹ nhàng đụng một cái, không có vẻ thô lỗ cũng không xa lạ, “Bà cố, hiện tại con làm việc trong công ty đá quý.”
“Ồ? Tuổi còn trẻ như vậy đã làm việc rồi? Nhớ đừng làm việc quá sức.” Lão phu nhân rất là kinh ngạc, “Tuy rằng tuổi còn trẻ có căn cơ tốt, cũng không chịu được tiêu hao nhiều lần.”
“Cảm ơn bà cố quan tâm, con sẽ để ý.”
Tiêu Ninh thấy hắn cười vui vẻ như vậy, không khỏi cười cười, sau đó nói với bà cố, “Bà cố, Phong Thành có lẽ còn có chuyện phải làm, bà đừng níu kéo anh ấy, không nên làm lỡ công việc của người ta.”
Nghe lời, bà cụ tỉnh táo lại, “Nhìn ta đi, già quá rồi, ta vui vẻ cũng quên luôn chuyện này, Tiểu Thành, nếu chiều nay có việc thì đi đi, hôm khác con tới nhà, ta sẽ để dì phụ bếp của ta làm một số món ăn đặc sản cho con nếm thử.”
Phong Thành gật đầu, nói, “Bà cố, con có thể đến thường xuyên không?”
Tiêu Ninh suýt chút nữa sặc nước miếng, xem đi hắn gian xảo như vậy, nếu như bà cố đồng ý, người này sau này không phải sẽ coi đây là nhà của mình sao?
Tình cờ là bà cụ rất thích người thanh niên này, bà lập tức đồng ý, “Đương nhiên có thể, con là bạn của Tiểu Ninh, rất hoan nghênh con đến chơi.”
Phong Thành đứng dậy khỏi ghế, và bắt tay bà cụ một lần nữa, giọng nói của hắn thành khẩn một cách đáng ghét, “Bà cố, hôm khác con sẽ đến gặp bà.
Hãy chú ý đến thân thể của bà hơn.” Sau đó rời đi trong nụ cười của bà cụ, với tư cách là chủ nhà, bà cụ tự nhiên yêu cầu Tiêu Ninh tiễn hắn đi.
Lúc Tiêu Ninh bước ra khỏi nhà chính, Phong Thành đang đứng dưới gốc cây cổ thụ, thấy anh đi ra, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia dịu dàng, “Tình cảm của bà cố và ông cố làm người khách cực kỳ hâm mộ.”
Tiêu Ninh chậm rãi đi tới cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn cành cây xum xuê trên đầu, “Tình cảm trải qua gian khổ mới là quý giá nhất.” Ông cố sống ở thời đại đầy biến động, có thể sống mà hướng tới tương lai trong một môi trường rộng lớn như vậy, thật không dễ dàng gì.
Cái gọi là chia sẻ mệt mỏi và khốn cùng, bất hạnh và may mắn đều song hành với nhau, không gì hơn cái này.
Trước giờ anh không hiểu, anh cảm thấy mình phải giữ được người mình thích, nếu không mọi chuyện sẽ chỉ là lời nói suông, nên anh luôn tìm cách chiếm giữ Cận Phong và làm cho Tiêu Vũ đau khổ.
Chỉ khi Tiêu Vũ đau khổ thì anh mới có thể hạnh phúc.
Điều này là sai, giờ anh đã hiểu nó rồi.
“Tiểu Ninh, tình cảm chân thành cũng đến từ sinh hoạt cuộc sống.” Phong Thành đột nhiên nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Tiêu Ninh tập trung cao độ, rời mắt khỏi cành cây, quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, trên môi nở nụ cười, “Ồ? Anh tìm được nó trong đời sống bình thường sao?” Tổ hợp gương mặt bình thường lại khiến người đứng đầu tổ chức Crow nhìn thẳng.
Ánh mặt trời từ khe hở giữa những tán cây lọt xuống chiếu vào người thanh niên trước mặt, nụ cười nhẹ tự phụ trên môi đột nhiên toát ra sự quyến rũ mê người.
Phong Thành sửng sốt, sau đó cười nói, “Anh tìm được rồi, anh chỉ cần một danh phận thích hợp.”
“Thật không?” Tiêu Ninh mỉm cười quay đi, nhìn những bông hoa xinh đẹp đang nở trong góc, thản nhiên nói, “Chúc anh sớm thành công.”
Nam nhân ánh mắt sáng quắc, mơ hồ nhìn anh, môi mỏng khẽ nhếch, “Cảm ơn.”
Nhìn xe Phong Thành đi thật xa, Tiêu Ninh mới vào nhà.
Bà cố vẫn ngồi ở chỗ vừa rồi, đôi mắt lim dim dường như đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, “Tiểu Ninh, Phong Thành có thành tâm kết bạn với con không?”
“Bà cố, sao bà lại hỏi như thế này?” Tiêu Ninh cảm thấy bà cố nhất định phải nhận ra điều gì đó, không biết là thân phận của Phong Thành hay là cái gì khác.
Anh bước tới ngồi xuống bên cạnh bà, cầm bàn tay của bà cố đan vào những ngón tay của mình.
“Ta sống hơn nửa đời người, vẫn có thể nhìn ra một vài chuyện.
Phong Thành cư xử lịch thiệp, ăn nói hào phóng.
Thoạt nhìn, là biết con của gia đình thế gia, các con một là học sinh một là người xã giao ngoài xã hội.
Bà cố chỉ là hơi lo lắng, dù sao con vẫn còn quá nhỏ.” Ánh mắt lão phu nhân rơi vào trên người Tiêu Ninh, nụ cười vẫn dịu dàng như ánh mặt trời bên ngoài.
Tiêu Ninh siết chặt tay bà cố của mình, anh biết nỗi lo lắng của bà, “Bà cố, đừng lo lắng, giữa người và người luôn có sự tin tưởng để trở thành những người bạn thực sự.
Con và Phong Thành, tuy rằng con còn chưa hiểu tường tận, bất quá con tin anh ấy là một người tốt.”
Bà cụ gật đầu, tựa hồ có chút mệt mỏi, Tiêu Ninh đỡ bà cụ vào nhà nghỉ ngơi.
Lúc đi ra, nhìn thấy Tần Thư đang ngồi ở phòng chính xem TV, Tiêu Ninh đi tới ngồi đối diện với cậu, thấy cậu có chút bồn chồn nên hỏi, “Làm sao vậy?”
Tần Thư định thần lại, băn khoăn không biết trả lời như thế nào, “Anh hai … anh ấy kêu tớ về nhà.”
“Ồ? Anh ta không biết cậu tới An Bình sao?”
“Tớ không biết nữa.” Tần Thư cúi đầu, giống như đã làm sai chuyện gì.
Tiêu Ninh thở dài, điều mà Tần Tấn không thích nhất chính là không kiểm soát được người mình thích.
Nói cách khác, việc Tần Thư khi đi đâu cũng không báo cáo với anh ta khiến Tần Tấn rất khó chịu.
Cho nên mới kêu Tần Thư quay trở lại, ắt hẳn thái độ của Tần Tấn trên điện thoại rất tức giận.
“Vậy cậu phải về sao?” Tiêu Ninh cúi đầu muốn nhìn sắc mặt của Tần Thư, nhưng bị tóc rủ xuống che đi.
Nghe được lời này, Tần Thư ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên sự bình tĩnh của một người trẻ tuổi và sự kiên định sau khi cân nhắc cẩn thận, “Tớ không muốn quay về.”
Tiêu Ninh nghiêng người về phía trước, tay phải chống cằm, nhìn ánh mắt Tần Thư như muốn nhìn thấu tận đáy lòng cậu, “Tần Thư, cậu năm nay 18 tuổi hả?”
Tần Thư hoang mang nhưng vẫn gật đầu.
“Như vậy, cậu cảm thấy anh trai mình là người như thế nào?” Tiêu Ninh nghĩ, Tần Tấn có thể không tệ, chỉ là Tần Thư lại quá quen với sự tồn tại của người anh trai này.
Cho nên cho dù phát hiện mình thích nam nhân, cũng chưa từng để ý anh trai của mình.
Trái lại cậu yêu một người xa lạ vừa gặp mặt không lâu.
Nhớ đến kết cục của Tần Thư, Tần Tấn và Cố Huy ở kiếp trước, tất cả đều kết thúc trong cái chết.
Nếu trong kiếp này, Tần Tấn có được tình yêu của Tần Thư trước, thì chuyện về sau có lẽ sẽ không xảy ra.
Nghe xong câu hỏi của Tiêu Ninh, Tần Thư tim đập mạnh và loạn nhịp chỉ chốc lát, ánh mắt lóe lên, “Tớ … anh ấy, anh ấy đối xử với tớ rất tốt.”
“Còn gì nữa không?” Tiêu Ninh thì thào dẫn dắn cậu nói chuyện.
“Trước đây anh ấy bỏ nhà đi thật lâu, làm tớ không gặp anh ấy suốt mấy năm.
Sau đó, anh ấy trở lại với một sự nghiệp thành công.
Tớ nghĩ anh ấy hơi kỳ lạ.
Anh ấy luôn tốt với tớ, nhưng tớ nghĩ anh ấy quản tớ hơi quá.” Tần Thư nói xong lời cuối cùng thì cau mày, có lẽ là nghĩ đến một số tật xấu mà Tần Tấn đã làm với mình.
Tiêu Ninh lẳng lặng nhìn cậu, chờ cậu nói xong liền gật đầu, “Tần Thư, cậu có nghĩ đến không? Tại sao anh ta lại quan tâm đến cậu như vậy? Anh ta quan tâm đến tất cả mọi thứ của cậu, ngay cả khi cậu thỉnh thoảng không về nhà, anh ta cũng phải nhúng tay vào?”
Tần Thư rõ ràng bị hỏi đúng mấu chốt, ngậm miệng lại, thật lâu không thốt ra lời, Tiêu Ninh nhìn thấy trên mặt của cậu một tia sáng tỏ cùng sự do dự sau đó, cũng kịp thời nói, “Tần Thư, những lời này tớ chỉ nói một lần, dù cậu thích nam hay nữ, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn thân.”
Tần Thư nhất thời há to miệng như quả trứng, thật lâu sau mới lắp bắp chỉ vào Tiêu Ninh, “Cậu … làm sao mà cậu biết được?”
So với sự ngạc nhiên của Tần Thư, Tiêu Ninh có vẻ bình tĩnh nhiều lắm, ai đã sống hai đời như anh thì sẽ bình tĩnh như vậy.
Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tần Thư, anh chậm rãi nói, “Nếu tớ không nói, cậu định giấu tới cả đời đúng không?”
“Không phải, tớ… Tớ mới phát hiện không lâu, loại chuyện này nói cho cậu sẽ rất khó xử.” Tần Thư nắm tóc lúng túng giải thích.
Tiêu Ninh dùng chân đá cậu một cái, cười nói, “Sau đó, làm sao cậu phát hiện được?”
Tần Thư đỏ mặt lên, hiển nhiên là nghĩ tới cái gì đó, Tiêu Ninh hỏi lại nhưng cậu nhất định không nói.
Tiêu Ninh không hỏi thêm nữa, quay đầu thờ ơ xem TV, một lúc sau mới cảm thấy ghế bên cạnh hơi sụp xuống, giọng nói của Tần Thư vang lên bên tai, “Tiểu Ninh, thích đàn ông thức sự là không có gì kỳ quái sao? Cậu không cảm thấy tớ … tớ là … biến thái sao?”
Câu trả lời của Tiêu Ninh là vòng tay qua cổ Tần Thư, cúi mặt gần hơn, áp trán vào trán cậu, “Cậu chỉ thích đàn ông mà thôi cũng không đổi giới tính, trong lòng tớ, cậu vẫn là Tần Thư.
Điều này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.”
Câu trả lời này khiến Tần Thư cảm thấy nhẹ nhõm, trên mặt khôi phục sự thoải mái tự nhiên.
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu kịch trường (12)
Tiểu Ninh Tử bị Phong tiên sinh lần lượt áp đảo, bày tỏ sự tức giận của mình.
Vì vậy, nên muốn làm theo luật cách ngày, ngày một – ba – bảy Phong tiên sinh ở trên, hai – tư – sáu Tiểu Ninh Tử ở trên, và cứ năm ngày thì nghỉ một lần.
Sau đó, Phong tiên sinh đã được ăn thịt một cách hài lòng.
Vào đêm ngày hai – bốn – sáu, Phong tiên sinh luôn tắt đèn trước, sau đó để Tiểu Ninh Tử ngồi trên người mình trong bóng tối, trong đêm khuya thanh vắng, luôn nghe thấy có người phản đối: Đồ khốn nạn! Không phải anh nói em ở phía trên sao?
Có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: Ngoan nào ~ Em đang ở trên đó.
Tiểu Ninh Tử nghiến răng: Bắt đầu từ ngày mai không được phép đụng vào em trong một tháng!
Phong tiên sinh: Hãy nói về nó sau tối nay..