• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mười mấy phút sau, xe dừng lại trước một quán ăn, cơn mưa mùa hạ lúc nào cũng đến và đi nhanh.

Lúc này mưa đã tạnh nhưng một ít nước đọng lại trên mặt đất và không khí vẫn còn nồng nặc mùi khét lẹt.

Phong Thành và Tiêu Ninh vừa đi đến cửa tiệm, họ gặp một người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông đó rất đẹp trai và có chút gì đó giống Phong Thành.

Nụ cười trên môi khiến anh ta trông giống như một người hiền lành nhưng nụ cười đó dường như có điều gì khác lạ.

Về phần nó là gì, Tiêu Ninh không muốn hiểu nhưng theo bản năng thì không thích người này lắm.

Theo sau người đàn ông là một người trẻ tuổi trông như trợ lý, còn chưa kịp đến gần đã cười nói, “A Thành, cùng bạn đến ăn cơm sao?” Giọng nói rất êm tai, có từ tính của một người đàn ông trưởng thành.

Phong Thành hơi cong môi, “Đúng vậy, anh hai ở An Bình thế nào rồi?” Tổ tiên của Phong gia là người Thượng Hải.

Trong thế hệ sau, chỉ có Phong Thành sống ở An Bình, còn lại thế hệ của hắn làm việc ở Thượng Hải.

“Buổi chiều anh đến, anh tới đây nói chuyện với khách hàng.”

Tiêu Ninh biết ngay, đây hẳn là anh hai của Phong Thành.

Anh chưa từng nghe Phong Thành nói về gia đình của mình, cũng không cố ý hỏi thăm.

Vì vậy, Tiêu Ninh luôn nghĩ Phong Thành là con trai cả của Phong gia.

Anh đang nghĩ vậy, Phong Thành nhẹ nhàng nắm tay anh và giới thiệu, “Đây là Tiểu Ninh,” rồi quay sang Tiêu Ninh, nở một nụ cười dịu dàng và quyến rũ, “Đây là anh hai, Phong Chính.”

“Chào, Phong tiên sinh.” Tiêu Ninh nhìn bên kia khẽ gật đầu, nở một nụ cười vừa phải.

Phong Chính nở nụ cười dịu dàng, anh ta nhìn Tiêu Ninh bằng ánh mắt ôn hòa, sau đó nói với Phong Thành, “Nếu có thời gian đưa Tiểu Ninh về nhà ăn tối, cậu đã lâu không về nhà.

Ông nội còn có ba mẹ nhớ cậu rất nhiều.”

Phong Thành gật đầu tỏ ý đã hiểu, Phong Chính nói một lúc rồi cùng trợ lý rời đi như cơn gió, vừa đi vừa mang theo sự tự tin và bình lặng của gió.

Tiêu Ninh nhìn Phong Chính biến mất, không biết sao lòng anh luôn khó chịu.

Cảm giác đột nhiên này thật sự rất kỳ lạ, cũng may Phong Thành lúc này nắm tay anh, trực tiếp dẫn người đi vào.

Hai người ngồi trong phòng riêng, món ăn đầu tiên trên bàn rất tinh tế nhưng mùi vị không ngon, Tiêu Ninh không kén miệng cứ ăn theo khẩu vị bình thường.

Phong Thành liên tục phục vụ cho anh, cắt thức ăn, tiếng đều đều giọng điệu không thể nghe thấy một chút cảm xúc nào, “Phong Chính là con trai thứ hai của Phong gia.

Mẹ anh ấy là người phụ nữ mà cha anh – Phong Đình cưới hỏi đàng hoàng, còn mẹ anh là người vợ thứ hai của Phong Đình.

Tập đoàn Toàn Cầu, em đã nghe nói về tập đoàn này chưa? Đó là một sản nghiệp được Phong gia truyền lại qua nhiều đời.

Trong tay Phong Chính, anh ấy đã đưa một công ty thời trang bình thường lên thị trường.

Ngoài ra, Phong gia cũng được coi là danh môn thịnh vượng, vì vậy mọi người đều muốn chia một miếng bánh, nhưng có Phong Chính ở đó, bọn họ sẽ không nhận được gì cả.”

“Phong Chính năm nay bao nhiêu tuổi?” Tiêu Ninh đặt đũa xuống, nhẹ giọng hỏi.

Phong Thành suy nghĩ một chút, “31.”

“Còn trẻ như vậy?” Tiêu Ninh kinh ngạc.

“Anh ấy là người xuất sắc, là hình mẫu điển hình cho gia tộc.

Anh ấy là tổng giám đốc Tập đoàn Toàn Cầu năm 25 tuổi.

Chỉ cần ông nội qua đời, anh ấy sẽ là gia chủ của Phong gia, ngay cả Phong Đình cũng phải nhường đường.” Trong lời nói Phong Thành, Tiêu Ninh dễ dàng cảm nhận được Phong Thành có rất nhiều bất mãn đối với Phong gia.

Điều này thể hiện rõ qua việc hắn không gọi Phong Đình là cha.

Thế nhưng Tiêu Ninh cũng không chỉ ra, chỉ tiếp tục đặt câu hỏi, “Phong Chính vừa rồi nói cha mẹ nào?”

“Mẹ anh ấy mất năm anh ấy 13 tuổi, sau đó nữ chủ nhân của Phong gia trở thành mẹ anh.” Vẻ mặt Phong Thành hoàn toàn bình tĩnh, có lẽ là sau vô số năm mưa gió, rất nhiều chuyện đã trở nên phai nhạt, thậm chí cả tâm trạng cũng không còn kích động như trước.

Tiêu Ninh chống tay trên bàn, “Em thấy anh so với hắn tốt hơn.”

Phong Thành bị lời nói của anh chọc cười, kéo người đó vào lòng, vừa cúi đầu xuống đã giữ lấy đôi môi đã trở nên đỏ bừng vì đồ ăn nóng hổi của người kia.

Bữa ăn này tất nhiên mất gần hai tiếng đồng hồ, tính cả thời gian ai đó giở trò lưu manh.

Lúc cả hai ra khỏi nhà hàng cũng đã gần đến giờ ngủ bình thường.

Phong Thành lái xe chở người về, rất giống vợ chồng già hạnh phúc về nhà ngủ với nhau.

Tiêu Ninh lúc nãy không ăn nhiều, nằm trên giường một lúc rồi yêu cầu dọn bữa tối.

Phong Thành nhận lệnh.

Chẳng bao lâu hắn đem tô mì nóng hôi hổi gia vị đậm đà dâng lên.

Phong Thành ngồi trên sô pha đọc tài liệu, Tiêu Ninh ngồi ở trên giường ào ào ăn sạch mì, cuối cùng Phong Thành chỉ còn lại một chút canh.

Phong tiên sinh liền cầm lấy bát không chút do dự uống cạn nước mì nóng, cuối cùng, hắn liếm môi với ý không thỏa mãn, rất hấp dẫn.

Khi Phong Thành vào lại phòng, phát hiện Tiêu Ninh đã nằm trên giường chỉ có điều chưa ngủ, thay vào đó, anh mở mắt nhìn trần nhà.

Phong Thành bước tới, theo thói quen sờ lên cái bụng căng phồng của anh, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, “Có thể ngủ khi no không?”

Tiêu Ninh lăn lộn, vừa vặn gối đầu lên đùi hắn, “Anh cả của anh đâu?”

Phong Thành dừng một hồi, sau đó tự nhiên nói, “Anh cả sinh ra cùng một mẹ với Phong Chính, tên là Phong Việt, nhưng bây giờ trong gia phả của Phong gia không có tên người này.”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh ấy đã làm chuyện mà các trưởng lão Phong gia không thể tha thứ.” Phong Thành nói hơi mơ hồ, Tiêu Ninh biết mình hình như đã hỏi quá nhiều, nên nhẹ nhàng đổi chủ đề, “Sau hai ngày nữa, trường học sẽ khai giảng.

“Ừm, có muốn anh đi báo danh cùng em không?” Phong Thành trầm mặc nhìn, Tiêu Ninh nghịch cúc áo sơ mi hắn, bật cười, “Anh cũng không phải ba mẹ em.”

“Nhưng em là của anh.” Phong Thành lấy ra tư thế của người nắm giữ, giọng nói trầm thấp và chắc chắn.

Tiêu Ninh vỗ vỗ ngực của hắn, chủ động xoa dịu, “Đúng vậy, em là của anh.”

Tiêu Ninh có lẽ đã quá mệt mỏi, sau khi nói chuyện với Phong Thành thì ngủ thiếp đi.

Phong Thành đợi một lúc lâu cũng không có người trả lời, nhìn xuống thì thấy người trên đùi mình đã hít thở đều đều.

Hắn mỉm cười, thận trọng đem người nhấc lên đặt ở trên gối, sau đó tắt đèn đầu giường, lên giường đi ngủ.

Có lẽ vì đã khao khát thân thể của người này từ lâu nên lúc nào cũng không dám động tay động chân vì sợ mất.

Phong Thành nhìn thiếu niên đang say ngủ trên giường với ánh trăng lọt qua cửa sổ mà lòng cảm động.

Cảm tình là một điều tuyệt vời.

Khi nhận thấy ánh mắt của mình dừng ở một người trong một thời gian dài và không thể rời mắt, về cơ bản có thể nói rằng bản thân đã thích người này.

Phong Thành không biết nghĩ gì, mỉm cười, sau đó ôm cơ thể trẻ trung độc nhất của anh trong vòng tay, và ngủ thật say.

Sáng hôm sau, Tiêu Ninh ăn sáng tại nhà Phong Thành rồi mới được đưa về nhà.

Trước khi Phong Thành đi, hắn lôi kéo hắn anh một lúc rồi nói, “Đừng quá khổ cực, anh sẽ cảm thấy đau lòng.”

Dù là Tiêu Ninh, khuôn mặt già nua không khỏi nóng lên, chuyện tình cảm của Phong tiên sinh thực sự quá sức.

Nhìn thấy xe Phong Thành đã đi xa, Tiêu Ninh mới vào nhà.

Liền thấy Hạ Thất đang đánh cờ với lão phu nhân hai người thực lực ngang nhau, còn Tiêu Vũ ở một bên ngưỡng mộ tán thán.

Tiêu Ninh tối hôm qua không về, Tiêu Vũ và lão phu nhân có hơi lo lắng, nhưng lời nói của Tiêu Ninh dễ dàng chuyển hướng sự chú ý của bà.

Buổi chiều Tần Thư mặc bộ quần áo sảng khoái đẩy cửa sân ra, khi nhìn thấy Tiêu Ninh, cậu ta lập tức chạy tới, “A Ninh, tớ lại trở về!”

Tiêu Ninh để cho cậu ta ôm, đối với Hạ Thất giới thiệu sơ qua.

Tần Thư là tính tình tự thân quen thuộc, ai cũng có thể nói chuyện, ngồi một hồi cũng có thể coi là quen thuộc với Hạ Thất.

Ngày hôm sau Tiêu Ninh đưa Tần Thư đến cửa hàng mà anh định thuê trước đó, cậu ta vui vẻ ký hợp đồng thuê.

Sau đó đến bộ phận liên quan xin giấy chứng nhận, tìm người trang trí cửa hàng, lắp đặt thiết bị, cộng thêm mua bàn ghế với đồ dùng, bàn tiếp tân.

Thêm nữa là tuyển người, lo việc ăn uống.

Sau một đợt lăn lộn, khóa học năm hai đã bắt đầu được hơn nửa tháng.

Tần Thư vẫn chưa yên tâm hỏi anh nhiều lần về việc anh có đủ tiền không, thiếu thì cậu ấy có ngân khố nhỏ hay.

Tiêu Ninh vỗ vỗ vai cậu ta cười thân ái, “Đừng lo lắng, sau này sẽ có nhiều chỗ cho cậu dùng.” Nụ cười khiến Tần Thư lạnh sống lưng vào mùa hè, cậu ta cảm thấy nụ cười của A Ninh không có ý tốt cho dù có nhìn thế nào đi nữa.

Trước khi chính thức khai trương, Tiêu Ninh đã phải mất một đêm để diễn tập trong nhà hàng, tức là các quá trình khác nhau phải kết hợp trôi trải.

Thứ nhất là kiểm tra mức độ phối hợp của các nhân viên, thứ hai là xem xét kỹ thuật nấu ăn của Hạ Thất.

Anh rất tự tin vào Hạ Thất kiếp trước, bất quá kiếp này anh chưa từng thấy qua công phu của Hạ Thất.

Nhưng sau khi xem xét lại thấy hiệu quả rất tốt, nên Tiêu Ninh quyết định ngày khai trương.

Anh nhờ Tần Thư tìm một cô bạn học chuyên ngành mỹ thuật để làm tờ rơi, sau đó in ra hàng trăm tờ, đồng thời nhờ các cô gái mới tuyển trong cửa hàng phát ra ngoài.

Chắc là vì những cô gái đó quá xinh đẹp trong sáng, tờ rơi được phân phát rất nhanh chóng.

Tiêu Ninh chọn ngày khai mạc là một buổi tối thứ 7.

Bây giờ thời tiết nóng nực, ban ngày căn bản là ai cũng không muốn ra ngoài, chỉ có cách chọn lúc mát mẻ sau khi mặt trời lặn.

Đội ương ca* được Tần Thư mời đến cổ vũ.

Pháo trước nhà hàng lẩu vang lên cả chục phút mới dừng lại.

Âm thanh lớn và sôi động đã thu hút nhiều người đứng trước cửa xem náo nhiệt.

*Múa ương ca:ương ca (loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc Trung Quốc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch).



Múa Ương ca và Trống lưng

Các nhân viên nữ được tuyển dụng đang xếp hàng trong bộ đồng phục hải quân đẹp đẽ.

Cái gọi là sự cám dỗ đồng phục rất dễ ăn vào đầu bất kể thời đại nào.

Tần Thư nói không tiện la hét ngoài đường, còn Tiêu Ninh thì chưa bao giờ định làm thế.

Vì vậy nhiệm vụ mời chào khách hàng trước cửa rơi vào tay đầu bếp cắt rau kiêm mua sắm tạp hóa trong cửa hàng.

Đây là một người đàn ông miền Bắc hơn bốn mươi tuổi, rống lên có thể khiến trẻ em phải rơi nước mắt, “Quý vị bà con thân mến, hôm nay cửa hàng của chúng tôi khai trương đại cát.

Chào mừng các vị đến dùng thử miễn phí!”

Chú vừa dứt lời, mấy người thích tham gia cuộc vui cũng đã bước vào.

Việc trang trí toàn bộ cửa hàng đều do Tiêu Ninh tự mình giám sát, chi phí không cao nhưng trông rất có phong cách.

Có khi là một ngọn đèn, một cặp giá treo, việc đặt một bức tranh hoặc một vật trang trí có thể cải thiện mức độ tổng thể của không gian.

Nồi lẩu của Hạ Thất được nấu rất ngon, một nồi súp màu đỏ sánh, cùng với nhiều loại thịt và rau khiến người ta thích thú trong mùa đặc biệt này.

Hương vị nóng hổi nhưng không thể dứt ra được.

Lẩu chua cay và bia lạnh chắc chắn là đặc trưng của mùa hè.

Nói rằng tối nay có thể tự do nếm thử, nhưng món trấn điếm sách bò* và mao huyết vượng** trong nhà hàng không được phục vụ.

Cái gọi là kho báu của nhà hàng phải được bưng ra một cách đặc biệt.

Tiêu Ninh yêu cầu cô gái nhỏ tặng mỗi bàn một đĩa sách bò và mao huyết vượng.

Sau khi ăn xong quả nhiên khách hỏi còn hay hết, cô bé chỉ lắc đầu nói không có, hoan nghênh lần sau trở lại thưởng thức.

Tần Thư đứng sau quầy cao ngang ngực nói với Tiêu Ninh đang ngồi trên ghế đối diện, “Được a, A Ninh, trông phải như thế chứ.”

*Sách bò: Không có sách bò, không phải lẩu.

Dân sành lẩu thường có câu: “Càng sành về lẩu, càng thích sách bò.”Sách bò là chỉ dạ cỏ của con bò.

Sách bò thường có hai màu: Sách bò màu vàng là của bò trưởng thành nhờ ăn thức ăn gia súc, sách bò màu đen là của bò trưởng thành nhờ ăn hoa màu và lương thực.

Sách bò thường thấy trên thị trường là loại sách màu trắng đã qua tẩy trắng, nếu dùng lâu dài sẽ gây hại cho cổ họng và đường tiêu hóa của bạn, do đó được khuyến nghị là không nên ăn thường xuyên.



**Máo huyết vượng/ Mao Xue Wang/ 毛血旺 : có nguồn gốc từ Trùng khánh tỉnh Tứ Xuyên, là món nổi tiếng và đặc trưng bởi hương vị cay và thơm.

Mao huyết vượng được chế biến từ: tiết vịt tươi, lươn, dạ dày bò, xúc xích heo, giá đỗ… kèm theo những gia vị đặc biệt do chính tay đầu bếp Tứ Xuyên thể hiện.

Người ăn sẽ bị cám dỗ bởi vị cay và thơm ngon của món ăn khi thưởng thức.



Tiêu Ninh đang gửi tin nhắn cho Phong Thành, nghe thấy lời nói này thì mỉm cười, “Cậu theo đuổi cái này?”

“Đương nhiên là không, kế tiếp chúng ta nên mở nhà hàng lớn, quán bar và vân vân?” Cha và anh cả của Tần Thư đều có tiền, nên nói lời này không đau lòng chút nào.

Tiêu Ninh gửi tin nhắn đã gõ đi, liếc nhìn cậu ta, “Chúng ta sẽ đợi đến khi nhà hàng lẩu ổn định hơn nữa.”

Tần Thư ồ lên một tiếng, sau đó đi tới quầy kiểm tra tình hình trong cửa hàng.

Cả chục bàn đều đã chật cứng, nồi lẩu đỏ chỉ cần ngửi thôi đã khiến người ta ứa nước miếng, Tần Thư chép miệng không nhịn được, “A Ninh, chờ khi khách đi hết, chúng ta cũng tới ăn lẩu được không?”

“Cậu đói bụng rồi?” Tiêu Ninh không thèm nhìn lên.

“Không phải, tớ chỉ nghĩ nồi lẩu do Hạ Thất nấu quá thơm! Thật làm tớ thèm!” Tần Thư vừa nói vừa nuốt nước bọt, Tiêu Ninh nghe vậy liền mỉm cười, sau đó đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Đi ngang qua cửa ra vào, mùi lẩu trong bếp nồng hơn ngoài sảnh rất nhiều, Hạ Thất đang ngồi trên xe lăn, giữa ngón tay đang đốt điếu thuốc.

Nhìn Tiêu Ninh đi vào, anh ta thản nhiên nói, “Tôi nghe thấy âm thanh rất sống động, có ai nói ăn dở hay không?”

Tiêu Ninh đi tới, giúp anh ta đỡ bờ vai, “Đầu bếp Hạ đích thân rán nguyên liệu, ai dám nói không ngon.”

Hạ Thất mỉm cười, sau đó dập tàn thuốc trong lò bếp, “Cậu giúp tôi tìm một nhà trọ tốt chưa?”

“Tôi tưởng anh thích ở chung với chúng tôi.” Tiêu Ninh đứng thẳng người, nhẹ nhàng nói.

Hạ Thất lắc đầu, “Tôi sống một mình quen rồi.” Hơn nữa, hai bà cháu nhà họ Tiêu quá nhiệt tình, Hạ Thất không quen chấp nhận sự nhiệt tình đơn phương không cần hồi báo như vậy cũng là hiển nhiên.

Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của anh ta, Tiêu Ninh cũng không miễn cưỡng, ngày hôm sau liền tìm một căn nhà cho anh ta.

Đó là trong một căn nhà cũ cách nơi họ ở không xa, diện tích không lớn nhưng rất tiện cho Hạ Thất đến ở.

Hạ Thất cũng khá thoải mái vừa lòng, Tiêu Ninh liền đem hành lý đưa người qua đó.

Nhà hàng lẩu thường mở cửa vào lúc 5 giờ chiều, nên Tiêu Ninh ban ngày tan học, sau giờ học còn có thể qua nhìn một chút.

Về cơ bản mọi việc trong cửa hàng đều giao cho Hạ Thất, Tiêu Ninh tin tưởng người này không phải chỉ vì kiếp trước biết anh ta.

Mà là bởi vì Hạ Thất tuy rằng ngoài mặt có vẻ lãnh đạm nhưng làm việc gì cũng cẩn thận, hơn nữa tâm tư cũng tinh tế.

Điểm quan trọng nhất chính là anh đã hứa với Hạ Thất sẽ để anh ta có một cuộc sống viên mãn và tuyệt vời hơn.

Vào cuối học kỳ hai của trường cao trung, nhà hàng lẩu đã mở rộng sang cửa hàng bên cạnh.

Hạ Thất hẳn là thích công việc này.

Điều này có thể thấy được từ nụ cười ngày càng tăng của anh ấy.

Tiêu Ninh chỉ kiểm tra vào mỗi cuối tuần.

Phần thời gian còn lại, Hạ Thất được phép tự do phát huy và bởi vì tay nghề của Hạ Thất càng ngày thành thạo hơn, nhà hàng lẩu có tên tuổi vang dội trong khu vực.

Điều này thành công nhanh hơn sự mong đợi của Tiêu Ninh, doanh thu tự nhiên tăng lên đáng kể.

Sau tháng mười hai, ở thành phố An Bình hiếm thấy một trận tuyết rơi, cả thành phố dường như sôi động hơn nhiều so với những năm trước.

Người tuyết chất thành đống khắp nơi trong sân nhỏ và bãi đất trống, tuyết được quét dọn sạch sẽ chất thành đống hai bên đường.

Chẳng mấy chốc lại có một chiếc ô tô chạy tới kéo tuyết đọng đi, thỉnh thoảng lại có tuyết trên cành cây rơi xuống, phát ra tiếng sột soạt.

Tiêu Ninh dựa lưng vào ghế, hai tay đút túi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phong Thành sờ sờ mặt của anh trong lúc đèn đỏ, thì thào nói, “Có lạnh không?”

Tiêu Ninh lắc đầu, sau đó mở mắt ra, “Tối nay em mời anh ăn lẩu.”

Phong Thành cười, “Được.”

Học sinh vẫn chưa bắt đầu kỳ nghỉ đông nhưng vì hôm nay là cuối tuần, nhiệt độ xuống thấp nên rất nhiều người ăn lẩu.

Hai quán lẩu mới mở trên con phố này trong sáu tháng qua, nhưng bởi vì hương vị không đuổi kịp bước chân và công việc làm ăn của Hạ Thất nên bị tụt lại rất xa.

Chuyện này Tiêu Ninh không lo lắng, chỉ cần Hạ Thất ở đó, nhà hàng lẩu này sẽ không lo không có người đến.

Tiêu Ninh đợi Phong Thành đậu xe xong xuôi mới dẫn anh bước vào.

Nhà hàng mở rộng đã hợp thành một, bên trong đã chật cứng người, không khí phía trên đại sảnh đầy nóng nực.

Ngay khi Tiêu Ninh bước vào cửa, một nữ nhân viên có mắt sắc đã chạy tới, “Ông chủ, sao cậu lại tới đây?”

Tiêu Ninh kéo tay áo Phong Thành, “Tôi mời vị này nếm thử.”

Khi nữ nhân viên nhà hàng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai lịch lãm bên cạnh, cô ấy đỏ mặt ngượng ngùng nói, “Ông chủ, sao cậu không báo trước một tiếng? Bây giờ khách đang ăn cơm, không thể đuổi họ đi được đúng không?”

“Cô để Hạ Thất làm lại một nồi nguyên liệu rồi mang đến trong phòng làm việc, chúng tôi sẽ ăn ở đó.” Tiêu Ninh vừa nói vừa kéo Phong Thành vào, sau đó đi qua hành lang vào văn phòng mới nằm cách biệt bên ngoài.

Phòng làm việc cách biệt rất đơn giản, một cái bàn có máy vi tính, trên sàn đặt một bộ ghế sô pha, Phong Thành vào phòng vừa nhìn, cười nói, “Không tệ.”

Tiêu Ninh đi tới sô pha ngồi xuống, “Cho nên hôm nay em mới dám đưa anh tới đây.”

Phong Thành dường như nghe thấy được sự thư thái trong giọng điệu của anh, đi tới ngồi xuống bên cạnh rồi cúi đầu hôn lên tóc, “Là vinh hạnh của anh.”

Cuối cùng, hai người đã ăn một bữa tối ngon lành trên chiếc bàn mới đặt trong văn phòng, bởi vì Phong Thành không ăn cay lắm, nên bưng lên một nồi lẩu nửa nọ nửa kia.

Loại nồi uyên ương này chắc Phong Thành chưa từng thấy qua nên Tiêu Ninh giải thích một chút.

Phong Thành nghe xong, cầm lấy tay anh hôn một cái, “Tiểu Ninh nhà chúng ta càng ngày càng lợi hại.”

Tiêu Ninh mỉm cười, không dám nhận công, nhờ nhiều người Trung Quốc ăn ngon nghĩ ra cách như vậy để cả hai được ăn ngon nhất.

Phong Thành rất hài lòng với tài nghệ của Hạ Thất, nhờ vậy hai người họ cũng đổ mồ hôi rất nhiều trong mùa đông này.

Sau khi ăn được phân nửa, cả hai đều cởi chiếc áo khoác nặng nề ra.

Khóe miệng Tiêu Ninh bị ăn cay kích thích, Phong Thành nhịn không được nghiêng người về phía trước, liền nắm chặt lấy người đó ôm vào lòng không muốn buông ra.

Khi hai người đang hôn nhau say đắm thì không biết ai hớ hênh mở cửa, Phong Thành kéo Tiêu Ninh đè xuống dưới ngực hắn che lại, rồi nhìn cô nhân viên nhỏ bị kẹt trước cửa không thể động đậy.

Người bên kia có lẽ cũng không ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy một cảnh tượng kích thích như vậy, sững sờ ở đó, tay đặt trên nắm cửa hồi lâu cũng không phản ứng kịp.

Cô chẳng qua là tới hỏi ông chủ có muốn thêm món không, tại sao có thể như vậy…

“Đi ra ngoài đóng cửa lại, nhớ kỹ, hôm nay không thấy gì cả.” Phong Thành nhìn cô, đôi mắt đen sâu như biển, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng mang theo vẻ u ám khó giải thích.

Cô nhân viên nhỏ lúc này mới phản ứng được, gật đầu vội vàng rồi phóng đi như muốn chạy trốn.

Sau khi cửa phòng được đóng lại, Phong Thành mới kéo Tiêu Ninh ra khỏi vòng tay của mình, Tiêu Ninh nhìn hắn cười, “Đã bị nhìn thấy rồi.”

“Không sao, cô ta không dám nói nhảm.” Phong Thành bình tĩnh bảo chứng.

Tiêu Ninh vươn tay nhấp lên môi mỏng của hắn, vẻ mặt không sao cả, “Nói ra cũng không quan trọng.

Em ở bên anh là chuyện của chúng ta.

Liên quan gì đến người khác.”

Cái loại hào sảng phóng khoáng này làm cho hai mắt Phong Thành sáng ngời, sau đó lại che chở ôn nhu, “Chỉ cần em không ngại là được.”

Tiêu Ninh hôn lên khóe miệng hắn, nụ cười làm cho đôi mắt đó trở nên chói lóa, “Có một người bạn trai tốt như vậy là chuyện rất đáng tự hào.

Tại sao em lại để ý, nhưng bây giờ chúng ta vẫn hữu danh vô thực, nên tạm thời đừng để quá nhiều người biết.”

Phong Thành cười vì câu hữu danh vô thực của anh, vươn tay muốn kéo anh vào lòng, “Anh sẽ đợi đến khi em trưởng thành.”

Người ta đã nói vậy, Tiêu Ninh không thể ép mình vào vòng tay của ai đó và yêu cầu hắn ta ăn anh a, vì vậy anh phải bỏ cuộc.

Ăn lẩu xong, Phong Thành liền chở người về nhà.

Sáu tháng qua, Tiêu Ninh ở nhà Phong Thành cũng khá thoải mái, về đến nhà cũng không rửa mặt, trực tiếp ngã ở trên giường.

Phong Thành cười lắc đầu, sau đó đi lấy nước nóng đi lau mặt lau chân cho anh.

Tiêu Ninh được phục vụ khá thoải mái, trực tiếp ngã vào vai người ngồi xổm trên giường lẩm bẩm, “16 tuổi đã được coi là người lớn rồi đúng không?”

Phong Thành đang nắm chân anh ở trong nước, nghe vậy không khỏi cười nói, “Không nên tính.”

“Quên đi!” Tiêu Ninh ngửa đầu cắn một cái trên cổ hắn, người này nếu dám nói không tính, liền giết hắn.

Dưới dâm uy của anh, Phong Thành không thể làm gì khác hơn là gắng gượng gật đầu.

Sau khi lên giường, Phong Thành coi như là hoàn thành công đức viên mãn.

Trong đêm tuyết rơi, được ngủ với người mình thích là điều hạnh phúc nhất.

Tiêu Ninh trở mình lăn vào trong vòng tay của Phong Thành, nhắm mắt ngủ ngon lành.

Phong Thành nhìn anh với ngọn đèn không mấy sáng sủa trên đầu giường.

Sáu tháng qua, các đường nét trên khuôn mặt của Tiêu Ninh đã có một số thay đổi nhỏ.

Vẻ xanh tươi ban đầu gần như mờ đi, hiện ra trước mặt Phong Thành là một thiếu niên với đường nét khuôn mặt anh tuấn và lông mày dần đầy đặn.

Phong Thành cúi đầu ghé vào trán anh một nụ hôn, sau đó vòng tay ôm người càng chặt hơn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK