• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng đó, Phong Chính cũng bị thương nặng, nhưng vết thương đỡ hơn Tiêu Ninh rất nhiều.

Lúc anh ta tỉnh lại, Tiêu Ninh vẫn còn đang hôn mê, Phong Thành ngày đêm không nghỉ canh giữ ở trước giường, anh ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hốc hác đó bao giờ.

Tình cảm của những người trong gia tộc này luôn bị coi là rẻ mạt và yếu ớt.

Anh ta luôn cho là như vậy.

Đã từng có một loại si tình, đó là anh trai Phong Việt của anh ta, nhưng số phận của Dư Hiểu là điều mà mọi người đã sớm đoán được từ lâu.

Lúc đó anh ta nghĩ, nếu có một ngày anh ta yêu người mà ông nội không thích, anh ta nhất định sẽ dứt bỏ không chút do dự, nhưng không ngờ rằng sự dứt bỏ không chút do dự này lại khiến anh ta vẫn nhớ mãi không quên đến tận nhiều năm sau.

Tháng thứ hai sau khi Tiêu Ninh tỉnh dậy, họ gặp nhau trong một quán cà phê.

Phong Thành đương nhiên biết chuyện hẹn gặp, Phong Chính đã đến sớm hơn một chút, từ cửa sổ kính sáng sủa của quán cà phê nhìn ra ngoài.

Anh ta thấy một người đàn ông đẹp trai cao lớn đang sụp mi thuận mắt mở cửa xe, một thiếu niên thong dong bước ra.

Cả hai không có bất kỳ hành vi thân mật nào, nhưng không khó để phát hiện ra mối quan hệ không tầm thường giữa họ từ ánh mắt và không khí quanh thân.

Trong đầu Phong Chính xẹt qua vô số hình ảnh, cuối cùng hình ảnh cũng dừng trong đêm mưa anh ta bỏ đi nhiều năm trước.

Anh ta ngồi trong xe lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa tầm tã từ trên cao rơi xuống.

Người kia đứng thẳng người trong mưa, màn mưa dày đặc làm mờ đi vẻ mặt của người đó.

Phong Chính không nhúc nhích mà nắm chặt tay, móng tay sâu thẳm, ăn sâu vào da thịt cũng không thể ngăn được nỗi đau đớn từ nơi sâu thẳm nhất của trái tim.

Con người là động vật có cảm xúc.

Sự khác biệt duy nhất nằm ở chiều sâu của cảm xúc.

Ở mối quan hệ ngắn ngủi này, anh ta tưởng rằng mình có thể rút lui toàn thân, tưởng rằng có thể bình tĩnh lại, nghĩ rằng … Cho đến giờ phút này, anh ta chợt nhận ra người không muốn rời xa trong mối quan hệ này là bản thân mình.

Bởi vì anh ta sẽ tiếp bước anh trai của mình, bởi vì người đó có thể chết một cách khó hiểu như Dư Hiểu.

Anh ta chưa đủ khả năng để bảo vệ người yêu của mình, anh ta biết rất rõ nên đã chọn cách rời đi, nhưng khi anh ta có khả năng thì người đó đã chẳng biết tung tích, dù có dùng hết sức cũng không thể tìm ra manh mối.

Tiêu Ninh nói rằng lý do anh ta không thể tìm thấy là vì bên kia không muốn anh ta tìm được.

“Đến lâu chưa?” Một giọng nói trong trẻo cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta, Phong Chính ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Ninh đang đứng trước mặt, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng.

Phong Chính gần như bị nụ cười này lây nhiễm, khẽ kéo môi cười theo, “Không sao.” Sau đó anh ta ra hiệu mời Tiêu Ninh ngồi xuống.

Hai người ngồi trong quán cà phê yên tĩnh quay đầu nhìn xe cộ náo nhiệt ồn ào ngoài cửa sổ, sau đó Tiêu Ninh nói, “Phong lão gia tử và cha anh còn ở biệt thự ngoại ô?”

Phong Chính gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ lo âu, “Ông nội lần này xác thực rất quá đáng, Tiểu Thành khó tiêu là chuyện không thể tránh khỏi.”

Tiêu Ninh nhấp một ngụm nước trái cây, cười nói, “Phong Thành sợ là để bọn họ sống trong biệt thự đó vĩnh viễn, cho đến khi chết đi.” Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng những gì anh nói lại làm cho ánh mắt của Phong Chính chìm xuống.

Tiêu Ninh nhìn anh ta, nói tiếp, “Nghe nói sức khỏe Phong lão gia tử không tốt lắm, hiện tại thế nào?”

“Có bác sĩ và y tá theo dõi, tạm thời ổn định rồi.”

Tiêu Ninh nhìn ngón tay của mình, lại cười cười, “Xem ra Phong Thành không có ép tới đường cùng.”

Phong Chính mấp máy miệng không nói, Tiêu Ninh nghe anh ta nói với mình, “Trong ba tháng cậu ngủ say, ông nội … suýt chút nữa đã chết.

Sau đó tôi đến tìm Tiểu Thành, cho dù cha của chúng tôi không phải là con ruột ông ấy, nhưng nhiều năm như vậy, tình thương của ông nội đối với Tiểu Thành là không thể nghi ngờ, cho dù ông ấy không làm đúng, dù sao cũng là bậc trưởng bối … “

Anh ta chưa kịp nói hết lời, Tiêu Ninh liền cười ngắt lời, “Phong Thành là do tu dưỡng tốt.

Nếu là tôi, tôi không quan tâm đó là ai, nhất định phải đem hắn nghiền xương cốt thành tro bụi mới cam tâm!” Rõ ràng là đang cười, nhưng Phong Chính cảm thấy nụ cười đó không có nhiệt độ, lạnh như băng ngâm trong biển, lạnh đến mức làm cho lòng người run rẩy.

Đôi môi mỏng của Phong Chính mím lại thành một đường, nhưng cuối cùng anh ta không thể phản bác một lời, bởi vì Tiêu Ninh nói đúng.

Phong Chính không muốn thừa nhận rằng mình thực sự là một người yếu mềm, bởi vì trong Phong gia mọi người đều nói với anh ta rằng, một người mềm yếu không cách nào sống sót, mà, anh ta đã mất mát quá nhiều vì trái tim mềm yếu và sự hèn nhát của mình.

“Tôi đã thảo luận với Phong Thành, anh vẫn phụ trách Phong gia.” Tiêu Ninh nói khi nhìn thấy anh ta xuất thần.

Nghe vậy, Phong Chính giật mình, có chút kinh ngạc, “Vì sao?”

Tiêu Ninh chớp chớp mắt nhìn anh ta, “Rốt cuộc thì Toàn Cầu cũng đã hao phí rất nhiều tâm huyết của anh rồi, giống như con của anh vậy, làm sao có thể bắt anh dứt bỏ.

Hơn nữa, dù sao anh và Phong Thành cũng có ràng buộc huyết thống.

Vả lại, tôi và Phong Thành không thiếu tiền, và điểm cuối cùng, tôi có ấn tượng tốt về anh.”

Phong Chính thấy buồn cười.

“Đúng rồi.” Cuối cùng, Tiêu Ninh dường như nghĩ ra điều gì đó, lấy một tờ giấy từ trong túi và đẩy nó đến trước mặt anh ta.

“Địa chỉ của người đó ở trên mảnh giấy này.

Anh có muốn đi tìm ai đó hay không là quyết định của anh.”

Phong Thành nhìn mảnh giấy kia, ngón tay run rẩy không ngừng, nhịp tim như muốn nổ tung bất cứ lúc nào khiến anh ta không dám lấy mảnh giấy.

Tiêu Ninh dường như nhìn thấy sự lo lắng của anh ta, nên vui lòng nhắc nhở, “Tôi nghĩ anh khá sáng suốt, đã chọn được một người đàn ông tốt như vậy.

Chà, người tốt như vậy tự nhiên có rất nhiều người theo đuổi đó, cố gắng giữ cho chặt nha.

Nếu bị người ta nhanh chân trước thì không còn tính gì được nữa.”

Phong Chính vươn tay cầm tờ giấy trong tay, cố sức như có thù oán với tờ giấy.

Tiêu Ninh thấy anh ta như vậy nên thôi đùa, cầm túi đứng dậy rời đi.

Bước ra vài bước, Phong Chính nói theo, “Ông nội và cha sống ở biệt thự, cậu có đi gặp họ không?” Năng lực của Tiêu Ninh, anh ta đã từng nhìn thấy, đủ để đem một người sống tức chết, bây giờ ông nội bây giờ không chịu được tức giận, vì vậy anh ta mới hỏi câu hỏi này.

Nghe xong, Tiêu Ninh chậm rãi quay đầu lại, lúc này mặt trời ló dạng, từ ngoài cửa sổ bò vào chậm rãi chiếu vào trên khuôn mặt tươi cười của thiếu niên, trong lòng đột nhiên có thêm vài phần ôn nhu khó tả, “Phong Thành quyết định cũng như tôi quyết định, và nếu anh ấy nghĩ như vậy là đủ, tôi không có gì để nói.”

Phong Chính nhìn anh quay đi, thong thả bước ra khỏi quán cà phê.

Ngoài cửa sổ, chiếc BMW màu xám bạc biến mất nãy giờ lại xuất hiện trong tầm mắt.

Người đàn ông cao lớn mở cửa xe, một tay giữ vai người thanh niên, tay kia nắm lấy vai anh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đó, sau đó đóng cửa lại, xe rời đi.

Mặt trời sáng vừa phải, Phong Chính cẩn thận nhét mảnh giấy vào túi áo trên ngực, sau đó đứng dậy bước ra khỏi cửa.

Có quá nhiều bỏ lỡ và mất mát trong cuộc sống, và đôi khi đây là những quá trình cần thiết để đạt được một mục đích nào đó.

Thế nhưng, việc nhìn thấy Tiêu Ninh và Phong Thành yêu nhau như chốn không người, khiến trái tim im lặng bấy lâu nay của anh ta dần trở nên sôi động.

Lần này, anh ta cũng muốn tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Người đó, chính là hạnh phúc của anh ta..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK