Trong phòng không có bóng dáng của Phong Thành, Tiêu Ninh cau mày định ngồi dậy nhưng gian phòng bị đẩy ra một bên.
Phong Thành cầm một cái chậu đi vào, hắn đặt cái chậu nước nóng xuống đất, sau đó bước đến giường đặt xuống sàn, đè anh lại, cười, ” Có phải rất là khó chịu hay không?”
Tiêu Ninh đàng hoàng gật đầu, Phong Thành rút khăn tắm trong chậu ra đắp lên người anh, vừa tiếp tục nói, “Tắm rửa xong anh sẽ xoa bóp cho em, sau đó ăn sáng, được không?”
Tiêu Ninh sao có thể nói không, nằm ở trên giường chờ người hầu hạ, tuy rằng kỹ thuật xoa bóp của Phong Thành không tốt nhưng lực đạo thỏa đáng làm Tiêu Ninh rất thoải mái nên chỉ ậm ừ, ậm ừ rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Phong Thành nhìn đôi mày thanh thoát của anh, mỉm cười hôn lên môi chu một cái, trước khi đi ra ngoài mang theo chậu nước lạnh.
Đêm qua Tiêu Vũ ngủ mơ hồ, hình như còn nghe thấy âm thanh lạ, sáng dậy đã thấy Phong Thành đi ra khỏi phòng anh trai mình, cảm giác đó càng thêm kỳ quái.
Mặc dù anh trai và Phong đại ca đã xác lập quan hệ tình nhân.
Nhưng, ngay khi nghĩ đến giọng nói đêm qua, Tiêu Vũ không khỏi đỏ bừng nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Phong đại ca, lẽ nào tối hôm qua anh ấy đã ăn thịt anh trai mình, đúng không?
“Tiểu Vũ, bà cố đâu?”
Tiêu Vũ tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới chỗ Phong Thành cười, “Bà cố à, tối hôm qua ngủ ở nhà bác trai rồi, chắc bây giờ vẫn còn ở bên đó.
Lúc nãy bác trai đã gọi qua đây một lần kêu chúng ta nhanh qua bển ăn sáng.”
Phong Thành gật đầu, sau đó nói, “Anh và Tiểu Ninh sẽ không đến đó, nếu họ hỏi thì cứ nói Tiểu Ninh hơi cảm lạnh, nằm một chút là tốt rồi.”
Cảm vặt và vân vân Tiêu Vũ đã sớm trải qua, chỉ có thể đỏ mặt nói, “Phong đại ca, anh phải chăm sóc tốt cho anh trai của em, lúc trở về em sẽ bưng bữa sáng cho hai người.”
Sự nhạy cảm của Tiêu Vũ khiến Phong Thành nở nụ cười hài lòng, sau đó xách chậu nước xuống lầu.
Tiêu Vũ đứng ở đầu cầu thang nhìn bóng dáng cao lớn của hắn biến mất sau cánh cửa, sau đó quay lại nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt của anh trai mà không biết nên vui hay buồn.
Vui vì cậu biết Phong Thành mãi mãi tốt với anh trai, buồn vì anh trai sẽ không là của một mình cậu nữa.
Tiêu Ninh ngủ cả một ngày, giữa trưa bị Phong Thành kéo dậy ăn mấy ngụm cháo.
Lúc thật sự tỉnh lại là bốn giờ chiều, bụng đã đói đến phát khóc.
Phong Thành ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng đọc sách, thấy anh đã tỉnh liền đặt sách xuống, bước tới thăm dò trán anh, rõ ràng là nhẹ nhõm cả người, “Buổi trưa em có hơi sốt, bây giờ đã khỏi rồi.”
Tiêu Ninh ngoan ngoãn dựa vào vai hắn, khàn giọng nói, “Em đói bụng.”
Phong Thành nhẹ nhàng vỗ lưng anh cười, “Trong bếp còn có cháo nóng và đồ ăn kèm, để anh bưng lên.”
“Ừ.”
Cháo thịt nạc và một vài món ăn nhẹ do bác gái mang đến khi nghe tin Tiêu Ninh bị cảm, những người muốn vào thăm Tiêu Ninh đều bị Phong Thành chặn lại.
Mọi người đều có ấn tượng tốt về thiếu gia khí độ bất phàm này, cảm thấy nghe lời hắn cũng là một loại hưởng thụ.
Bởi vậy khi Phong Thành nói Tiêu Ninh bị cảm hiện tại không thích hợp đi thăm, họ cũng không miễn cưỡng vào, nên Tiêu Ninh mới có thể nghỉ ngơi thật tốt một phen.
Tiêu Ninh dựa vào đầu giường, há miệng chờ Phong Thành đút cháo vào miệng, trong phòng chỉ có tiếng nhai thức ăn và tiếng thở của hai người.
Bên ngoài cửa sổ không có tuyết rơi, chỉ có ánh nắng nhàn nhạt tràn xuống xuyên qua mây mù dày đặc chiếu vào bệ cửa sổ cách đó không xa, nhàn nhạt một vòng ánh sáng mờ mịt.
Tiêu Ninh vừa ăn vừa chạy tới bệ cửa sổ, Phong Thành không rõ dõi theo ánh mắt của anh nhìn xuyên qua khung cửa kính.
Bên ngoài có mấy chậu hoa trồng trên sân thượng biệt lập.
Cuối mùa đông điếc cả đầu mũi, một con bướm với đôi cánh tím biếc đang đậu trên cành hoa, rực rỡ sáng ngời biết bao nhiêu khi được ánh nắng chiếu vào.
Tiêu Ninh híp mắt, giọng nói trong trẻo như nước suối, “Phong Thành, sở dĩ con bướm đó bây giờ đẹp như vậy là bởi vì nó đã trải qua một thời gian dài ngủ đông không hoạt động.”
Một tay cầm bát, Phong Thành nhìn anh với vẻ mặt say mê, Tiêu Ninh tiếp tục nói trong ánh mắt của hắn, “Cho nên, cho dù có bao nhiêu khó khăn trước mắt, em cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc.” Vừa nói anh vừa nắm lấy tay Phong Thành, khớp tay thon gầy biến thành màu trắng như tuyết bởi vì dùng lực quá lớn.
Phong Thành cầm lại, bao bọc hai tay đút vào túi, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn em.”
Cảm ơn em vì câu nói sẽ không bỏ cuộc.
Cảm ơn vì em đã sẵn sàng cống hiến những năm tháng tốt đẹp nhất và tất cả phần còn lại của cuộc đời mình cho tôi.
Tiêu Ninh ở với Phong Thành đến mùng mười Tết, anh để bà cố của mình sống ở quê một thời gian, ít nhất sau khi chuyện Phong gia kết thúc thì anh sẽ đón bà trở về chỗ cũ.
Lão phu nhân chắc cũng đoán được một số việc, không đợi Tiêu Ninh lên tiếng đã chủ động nói muốn ở dưới quê một thời gian.
Tiêu Ninh nắm tay bà thật lâu không lên tiếng.
Tiêu Vũ đi nước ngoài với Cận Phong sau Tết Nguyên Tiêu (rằm tháng Giêng), vì vậy trước khi đi, hai bà cháu đã nói chuyện rất nhiều bù cho khoảng thời gian dài sắp tới không được gặp nhau.
Từ trong phòng bà cố đi ra mắt Tiêu Vũ hơi hồng hồng, như con thỏ nhỏ bị người ta bắt nạt.
Bạch Bắc và Lăng Ba sáng sớm đã lái ô tô vào thôn và đậu trước sân nhà bà cố, rước lấy rất nhiều sự chú ý của bà con hàng xóm.
Bạch Bắc im lặng và tiêu sái dựa vào cửa xe, trong khi Lăng Ba chạy vào nhà tìm Tiêu Ninh.
Một cái Tết trôi qua mà cảm giác như đã hàng chục năm sau, Lăng Ba không có việc gì làm mỗi ngày chỉ có thể dành thời gian đi theo Bạch Bắc lăn lộn.
Đáng tiếc là thị trường của Bạch Bắc tốt quá, lúc nào cũng có vô số đàn ông và phụ nữ quấy rối anh ấy trong suốt kỳ nghỉ hàng năm.
Lăng Ba biết rằng bản thân không có cái phúc đó, vì vậy chỉ có thể quanh quẩn một mình.
Khi Lăng Ba bước vào phòng, Tiêu Ninh cũng vừa từ trên lầu đi xuống, theo sau là ‘ông chủ lớn’.
Lăng Ba nhìn thấy Phong Thành, cái cổ rụt lại giống như một con chuột nhìn thấy một con mèo.
Tiêu Ninh nhìn thấy mọi thứ trong mắt anh ta nhưng cũng không vạch trần, chỉ quay đầu lại và nói với Phong Thành, “Bà cố có điều gì muốn nói với anh kìa.”
Phong Thành cúi đầu hôn lên má anh, nói nhỏ, “Vậy anh đi gặp bà.” Nói xong liền bước vào căn phòng của bà cố.
Sau khi nhìn thấy ông chủ lớn biến mất, Lăng Ba rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Ninh bước tới ngồi trên ghế đẩu, ra hiệu cho Lăng Ba cũng ngồi xuống, sau đó nói, “Sợ anh ấy như vậy?”
Đương nhiên đang nói tới Phong Thành, Lăng Ba biết mình không thể che giấu, vì vậy thành thật gật đầu, “Có một chút.”
Tiêu Ninh chống cằm và mỉm cười nhìn anh ta, “Lăng Ba, có đôi khi muốn thể hiện sự tôn kính đối với một người không phải là kính sợ.
Anh có thể cố gắng nhìn vào mắt anh ấy khi nói chuyện, hoặc, bày tỏ điều gì đó, chẳng hạn biểu đạt lòng trung thành của anh.”
Lăng Ba giật mình, Tiêu Ninh như thế này đột nhiên khiến anh có chút không biết theo ai, bởi vì đôi mắt đen đậm kia ẩn chứa cảm xúc to lớn khó hiểu.
Vẫn là nét mặt dễ nhìn mà Lăng Ba quen thuộc, nhưng nụ cười ranh mãnh và thâm thúy trên môi lại trở nên xa lạ.
Lăng Ba mở to hai mắt, Tiêu Ninh vẫn mỉm cười, “Phong Thành không cần một tên thuộc hạ sẽ sợ hãi bỏ trốn khi nhìn thấy anh ấy, vì vậy Lăng Ba, anh nên biết phải làm gì.”
“Tiểu Ninh, cậu…”
Tiêu Ninh xua tay ngắt lời anh ta, “Tôi vẫn là tôi, nhưng hiện tại tôi có thêm một thân phận.”
“Thân phận gì?” Lăng Ba bình tĩnh nhìn anh.
Tiêu Ninh khẽ cong môi, chậm rãi phun ra mấy chữ, “Người yêu của Phong Thành.”
Lăng Ba muốn nói tôi biết hai người là người yêu của nhau từ lâu rồi, nhưng sau khi nhìn kỹ Tiêu Ninh, anh ta cảm thấy không giống nữa.
Anh ta không thể nói rõ sự khác biệt cụ thể, chỉ cảm thấy rằng Tiêu Ninh đang ngồi trước mặt anh ta lúc này, dường như càng ngày càng trở nên bộc lộ nhiều ý vị sâu xa.
Trong đầu Lăng Ba lóe lên, Tiêu Ninh và ông chủ lớn sẽ không … XXOO chứ?
Tiêu Ninh nhìn ánh mắt đang chớp chớp của Lăng Ba, dịu dàng cười, “Không cần đoán nữa, giống như anh nghĩ.”
Lăng Ba: O
Ông chủ lớn cuối cùng đã đè người xuống ăn thịt rồi sao?
Nhưng mà, “Tiểu Ninh, cậu còn chưa thành niên đi?”
Tiêu Ninh trên trán nổi gân xanh, gằn từng chữ một, “Không ai quy định chưa thành niên thì không được quan hệ.”
Lăng Ba: …
Tiêu Ninh cậu quá trực tiếp nha!
Khi Phong Thành đi ra khỏi phòng bà cố, Tiêu Ninh và Lăng Ba đã ngồi trong phòng khách được nửa tiếng.
Cửa phòng mở ra, Phong Thành đỡ bà cụ đi ra, cả hai đều nở nụ cười trên môi.
Nhìn ra được quá trình và nội dung trò chuyện làm người ta khoái trá, Tiêu Ninh bước nhanh tới, nắm lấy tay kia của bà cố, cười nói, “Bà cố, chờ bà chán ở đây rồi con sẽ đến đón bà.”
Bà cụ vỗ nhẹ vào tay cháu chắt, cười hiền hậu và ấm áp, “Sáng thức dậy, ngoài cửa sổ có tiếng chim hót, nhìn tới nhìn lui ở đâu cũng tràn trề sức sống.
Ta ở thành phố mấy chục năm rồi, về già có thể sống ở một nơi như vầy thật là may mắn.
Tiểu Ninh, nếu ta sống ở đây con cũng đừng lo lắng, nhà bác trai con sẽ không có vấn đề gì.” Nói xong liền liếc mắt nhìn Phong Thành bên cạnh ý tứ hàm xúc.
Phong Thành cũng nhìn về phía bà, hai người đều cười đắc ý ở giữa ánh mắt của Tiêu Ninh.
Tiêu Ninh và nhóm người tạm biệt bà cố và gia đình bác của anh ở phía trước xe, bác gái nắm lấy tay anh, đôi mắt đỏ hoe vì chia ly, “Tiểu Ninh, có thời gian thì quê chơi nghe.
Bà cố ở lại đây con cũng đừng lo lắng.
Chúng ta sẽ chăm sóc bà cho thật tốt.
Con và Tiểu Vũ đến trường phải chú ý đến an toàn.
Bây giờ có nhiều ô tô hơn rồi, hầu hết người lái xe đều không có mắt, con biết không?”
Tiêu Ninh vội vàng gật đầu, cầm tay của bác gái đi tới ôm bà cố, Tiêu Vũ đứng sau lưng anh trai hai mắt đỏ hoe.
Bạch Bắc mở cửa ghế lái ngồi lên, Phong Thành đi đến cạnh khoác vai Tiêu Ninh, lịch sự nhẹ nhàng tạm biệt mọi người, sau đó đưa người lên xe.
Chiếc Audi màu đen phong độ tốt chậm rãi đi trên con đường bùn đất, cuộn tròn từng đợt không khí, trời đông dài đằng đẵng và ảm đạm.
Phong Thành cầm tay người bên cạnh, nở nụ cười dịu dàng.
Tiêu Ninh không thể không nhìn lại, ngôi làng bị bỏ lại phía sau trở nên nhỏ bé và xa xôi.
Trong lòng anh không thể nói được đó là tư vị gì, anh chỉ nghĩ rằng Tiêu Vũ đã đi rồi và bà cố của anh cũng không ở.
Tương lai, trong tứ hợp viện chỉ có một người là anh, nghĩ đến đó không tránh khỏi sự thương cảm.
“Em thích sống trong tứ hợp viện trong hay biệt thự hơn?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đột nhiên vang lên bên tai.
Tiêu Ninh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ôn nhu của Phong Thành, Phong Thành nhìn anh nói tiếp, “Tiểu Vũ và bà cố không có ở nhà, có muốn anh dọn vào hay không?”
Chu đáo là một trong những kỹ năng mà rất ít đàn ông giỏi, sự chu đáo của Phong Thành khiến trái tim của Tiêu Ninh mềm nhũn, anh chỉ cười nói, “Em muốn ở cạnh người giàu có.”
Nghe vậy, mấy người trong xe đều có vẻ mặt khó hiểu, Tiêu Ninh móc cánh tay của Phong Thành, cười nói, “Một người giàu có như Phong Thành, đương nhiên phải ở biệt thự a, nếu không thì uất ức chính mình rồi!”
Lăng Ba cười một cách quá khích, ngay cả Bạch Bắc đang lái xe cũng cảm thấy thích thú.
Phong Thành cười và chạm một cái vào gò má anh.
Những ngón tay mát lạnh gợi cho Tiêu Ninh sự nhiệt tình khi bị bàn tay này đốt cháy cơ thể.
Sắc mặt không khỏi đỏ lên, Tiêu Vũ đang ngồi ở bên kia nhìn thấy, cúi đầu cười, nghĩ đến anh trai mình cũng biết mắc cỡ a.
Xe chạy tới sân thì thấy cửa sân mở toang, trong ngày Tết không có ai ở nhà, lúc này cửa sân mở ra khiến người ta nhớ ngay đến việc có kẻ trộm.
Ánh mắt Phong Thành cũng chìm xuống, Bạch Bắc đã đẩy cửa bước xuống xe, nhanh chóng đi vào, Lăng Ba cũng theo sát.
Phong Thành bảo vệ Tiêu Ninh phía sau đi theo vào sân, hơn mười ngày nay không có người, sân vẫn sạch sẽ như cũ, cửa nhà chính mở toang, có thể nghe thấy giọng nói của Lăng Ba, tiếp theo là giọng của Bạch Bắc, “Không phải nói ngày mai tôi đi đón em sao?” Trong giọng nói của anh ta có nhiều lo lắng hơn là trách móc, và có dấu vết của niềm vui được đoàn tụ sau một thời gian dài thiếu vắng.
Sau đó một giọng nói khác vang lên, “Ở nhà dù dao cũng không có việc gì nên tôi đến đây sớm.”
Nghe thấy giọng của Hạ Thất, Tiêu Ninh sải bước đi vào và nhìn thấy Hạ Thất đang ngồi trên xe lăn đang nở một nụ cười dịu dàng, Bạch Bắc đứng bên cạnh nhìn xuống anh ta.
Trong khi Lăng Ba đang ngồi trên ghế cắn hạt dưa mà Hạ Thất vừa đặt trên bàn cà phê.
Hạ Thất nhìn thấy Tiêu Ninh và Phong Thành bước vào, theo sau là Tiêu Vũ, cười nói, “Tiểu Ninh, các người đây là đi hưởng tuần trăng mật sao?”
Tiêu Ninh ho khan hai tiếng, cũng không trả lời câu hỏi của anh ta, “Anh tới khi nào?”
“Tôi mới đến ngày hôm qua.
Tôi đến cửa hàng xem thử, sau đó tôi đến đây.” Hạ Thất chống hai tay lên đầu gối, một đôi mắt sáng ngời lơ lửng giữa Phong Thành và Tiêu Ninh một lúc, lời nói không khỏi kinh ngạc, “Này, các người làm rồi sao?”
Người trên đời này dám trêu chọc Phong tiên sinh thế này ngoại trừ Tiêu Ninh chỉ có thể là Hạ Thất.
Nghe xong lời này, ngay cả lão trầm Phong Thành cũng không nhịn được đưa tay sờ mũi xấu hổ.
Bạch Bắc và Lăng Ba nín cười mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Tiêu Vũ lại lui vào trong góc, sợ là không nhịn được cười lên.
Tiêu Ninh trừng mắt nhìn Hạ Thất, hào phóng nắm lấy tay Phong Thành, vẻ mặt kiêu ngạo, “Sao? Có ý kiến gì không?”
“Không, chỉ là tò mò mà thôi.” Hạ Thất cười nhẹ đáp.
Tiêu Ninh lại trừng mắt nhìn anh ta, Hạ Thất này không chỉ trung thành mà còn khá bộc trực, nếu không phải trình độ tu luyện của Tiêu Ninh đã lên mức cao thâm thì chẳng biết bị anh ta tức giận như thế nào rồi.
Nhìn thấy Hạ Thất phớt lờ mình, Tiêu Ninh đột nhiên bật cười, “Anh với Bạch Bắc tốt hơn khi nào vậy? Sao tôi lại không biết?” Nếu không phải anh vừa nghe Bạch Bắc nói chuyện với Hạ Thất bằng giọng điệu đó, có lẽ anh còn chưa biết chuyện giữa bọn họ.
Bất quá hai người kia một người cởi mở một người bình tĩnh, rất phù hợp, ngoại trừ, “Hạ Thất, có phải anh nằm dưới không?”
Khóe miệng Hạ Thất giật giật, Tiêu Ninh thoải mái nhìn mặt anh ta đỏ bừng.
Mấy người đàn ông và hai thanh thiếu niên cùng nhau thảo luận về những chủ đề bị hạn chế như vậy, điều này khiến mọi người cảm thấy hơi bối rối.
Bất quá, Phong Thành đối với Tiêu Ninh cưng chìu có thừa, tin rằng dù Tiêu Ninh có nói lời kỳ quái hắn cũng sẽ mỉm cười.
Bạch Bắc ngồi dựa vào tường từ đầu đến cuối, chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hạ Thất, hai mắt sáng ngời.
Cả nhóm đến nhà hàng gần nhất để ăn trưa.
Sau bữa ăn, Bạch Bắc đẩy Hạ Thất đi mất, Tiêu Vũ cũng được Cận Phong chạy tới đón.
Lăng Ba cảm thấy nếu mình còn ở lại sẽ cản trở ông chủ lớn và Tiêu Ninh, trở thành bóng đèn sáng rực ở giữa mất, vì vậy anh ta ngại ngùng sờ mũi mấy cái rồi rời đi.
Một bàn người trong nháy mắt đi sạch sẽ, chỉ còn lại Phong Thành và Tiêu Ninh nhìn nhau.
“Chúng ta đi nơi nào?” Tiêu Ninh hỏi, uống tách trà sau bữa tối mà Phong Thành đưa tới.
Phong Thành lấy khăn giấy lau trà còn sót lại ở khóe miệng, nhẹ giọng nói, “Tối hôm qua em ngủ không ngon lắm, về phòng ngủ tiếp đi.”
Nói đến chuyện tối hôm qua, Tiêu Ninh nhớ tới hành vi dã man của người trước mặt, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, “Phong tiên sinh, miệt mài quá độ sẽ bị trừng phạt.”
Phong Thành chống một tay lên bàn mỉm cười nhìn anh, “Hình phạt nào?”
Tiêu Ninh nhúng trà vào trong chén viết hai chữ trên bàn, sau đó đưa mắt khiêu khích nhìn hắn, Phong Thành lại nở nụ cười dịu dàng hơn, giọng nói của hắn cũng bao bọc một tầng cưng chiều mệt mỏi, “Tình huống này sẽ không xảy ra, vì vậy Tiểu Ninh, anh không ngại chứng tỏ bản thân mình bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu.”
Tiêu Ninh trừng mắt nhìn hắn, vươn ngón tay trước mặt hắn, Phong Thành khéo léo lấy khăn giấy lau nước trà trên đầu ngón tay, sau đó kéo anh đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.
Một năm vẫn chưa kết thúc, không khí vẫn tràn ngập niềm vui lễ hội.
Tiêu Ninh đứng trước nhà hàng sầm uất, mũi tràn đầy hơi thở thanh tao tao nhã của Phong Thành, lúc này, anh đột nhiên cảm thấy một chút cảm động.
Không vì gì khác, chỉ vì bình yên và thực tại mà anh muốn bỗng chốc lấp đầy đến điểm mấu chốt vào lúc này, chỉ cần anh đưa tay ra là có thể chạm vào nhiệt độ cơ thể của người đàn ông bên cạnh.
Cứ nhìn nhau như một cặp đôi đã gắn bó gần trọn cuộc đời, người nọ nở một nụ cười khi bắt gặp Tiêu Ninh luôn nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng lưu luyến, khẽ hỏi, “Có lạnh không?”
Tiêu Ninh cười lắc đầu, “Em buồn ngủ.”
Phong Thành nắm lấy lòng bàn tay mảnh khảnh dẫn người ta đi xuống bậc thềm, “Bây giờ trở về ngủ tiếp đi.”
Tiêu Ninh bị hắn dẫn dắt, không khỏi quay đầu nhìn dáng vẻ tuấn tú của hắn.
Nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, anh luôn tự hỏi tại sao giữa vạn người trên thế giới Phong Thành lại chọn anh? Anh không xuất sắc cũng không nổi bật, huống hồ là tốt bụng hay tử tế, vậy thì tại sao được một người đàn ông hoàn hảo như hắn coi trọng? Lúc này lại đột nhiên có chút hiểu, rằng một người dù tốt và hoàn hảo đến đâu cũng có quyền yêu bất cứ ai, chỉ có thế thôi.
Sự xuất hiện của anh không sớm cũng không muộn, chỉ là bởi vì chính xác đến đúng lúc, cho nên gặp được Phong Thành, liền có được hết thảy người này từ thân đến tâm, không thiếu cái gì.
Cây hòe cổ thụ do ông cố trồng trong sân tứ hợp viện vẫn cao sừng sững trong nhiệt độ lạnh giá, Tiêu Ninh vừa bước vào sân nhìn lên thân cây cứng cáp của nó mới nhớ ra bà cố đã nói đây là cây được trồng bởi ông cố để bảo vệ bà thay cho ông.
Tình yêu của những người bình thường là đạm nhiên như vậy, chân thật, sớm tối, bình thường.
Mong rằng họ có thể yêu nhau như bao người bình thường, dù có già đi, người đó không còn đẹp trai, hào hoa thì cũng không cần lo lắng, bởi vì, trong trái tim anh, người đàn ông tên Phong Thành này vẫn mãi là người đẹp nhất, tốt nhất..