• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm ở thành phố An Bình luôn có vô số ánh đèn rực rỡ, từ cửa sổ kính sát đất trong suốt có thể nhìn thấy toàn bộ, phía dưới là những con người ngựa xe như nước.

Ở trên tầng cao nhất của bệnh viện, một bóng dáng cao gầy đang đứng, bộ quần áo đen trên người gần như hòa quyện với màn đêm, nét mặt đẹp đẽ tự nhiên, và đôi mắt sâu thẳm xa xăm như biển xanh.

Đôi mắt hắn lơ đễnh ngoài cửa sổ một lúc, sau đó quay lại, quay đầu nhìn thanh niên đang ngủ say trên giường.

Người thanh niên nằm ở đó với khuôn mặt tái nhợt, sẽ khó nhận biết nếu không phải khuôn ngực hơi nâng lên hạ xuống, thân hình mảnh mai được bao bọc bởi đồ ngủ gấm màu vàng, và bàn tay phải mảnh khảnh của anh trầm lặng đặt ở bên hông.

Chiếc kim đâm vào da mu bàn tay, từng giọt từng giọt chảy vào cơ thể anh với tốc độ chậm như rùa bò.

Đã ba tháng tròn, Tiêu Ninh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Phong Thành gục xuống, cái nhìn tràn đầy sự yêu thương và bất đắc dĩ, có loại chán nản chấp nhận hiện thực.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của Tiêu Ninh, trong ánh mắt hắn có một tia trìu mến và mềm mại.

Đúng lúc này, cửa phòng vang lên hai lần, sau đó cánh cửa được đẩy ra, khuôn mặt của Bạch Bắc và Lăng Ba xuất hiện ở trước mắt.

“Chuyện gì?” Phong Thành đút hai tay vào túi quần, sau lưng tựa vào ánh đèn đêm mờ ảo, trên mặt không có một chút cảm xúc.

Bạch Bắc và Lăng Ba đột nhiên cảm thấy mình may mắn được nhìn thấy biểu hiện này mỗi ngày một lần, nhưng khi boss nhìn họ với đôi mắt sâu thẳm như vậy, họ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Bạch Bắc nuốt nước miếng một cái, nhẹ giọng nói, “Đã tìm thấy Phong Việt, nhưng anh ta thần trí không rõ và thậm chí không nhận ra bất cứ ai.”

Phong Thành đi tới bên giường ngồi xuống, vươn tay vén chăn bông cho Tiêu Ninh, nói nhỏ, “Tìm một nơi yên tĩnh cho anh ấy ở, tìm một ít người cẩn thận chăm sóc.

Lúc trước anh ấy đối với tôi không tệ lắm, cho dù có điên, anh ấy vẫn là anh cả của tôi.”

“Được.”

Phong Thành thấy Bạch Bắc và Lăng Bối đã nói xong mà chưa chịu rời đi, hắn cau mày hỏi, “Còn có chuyện gì nữa không?” Tính tình của hắn ta gần đây càng ngày càng tệ.

Thời gian tỉnh táo của Tiêu Ninh đã bị kéo dài vô thời hạn, sự kiên nhẫn của hắn cũng đang dần bị bào mòn.

Lăng Ba thót tim một cái quay đầu lại, chậm rãi nói rằng, “Phong lão thái gia và Phong lão gia còn bị nhốt trong một biệt thự ở ngoại ô…”

“Ồ? Các anh nghĩ có nên thả đi không?” Phong Thành không đợi anh ta nói hết, lạnh lùng cắt ngang lời tiếp theo của Lăng Ba, Bạch Bắc và Lăng Ba cùng im lặng.

Ánh mắt Phong Thành vẫn dán vào khuôn mặt của Tiêu Ninh, ngón tay mảnh khảnh duỗi ra chạm vào gò má mịn màng của thiếu niên, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến mức không có chút cảm xúc, từng chữ từng chữ, “Nếu không có bọn họ, Tiểu Ninh làm sao có thể chưa tỉnh lại? Đời này, bọn họ đừng mơ tưởng có ngày lành nữa!”

Sau đó, không đợi hai người nói chuyện, hắn nói tiếp, “Cho dù là Phong Chính đi cầu tình cũng không được! Tiểu Ninh ngày nào còn bất tỉnh, bọn họ cũng đừng nghĩ sống yên ổn!”

Nghe được lời này, Bạch Bắc và Lăng Ba lặng lẽ nhìn nhau, không biết nên trả lời cuộc trò chuyện như thế nào.

Đã ba tháng kể từ đêm họ tìm thấy Tiêu Ninh dưới vách núi, bác sĩ liên tiếp đưa ra ba thông báo bệnh nguy kịch, dấu hiệu sinh tồn của Tiêu Ninh rất yếu, hô hấp như hạt châu có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Bạch Bắc và Mạc Nhan hiểu rõ nhất Tiêu Ninh có ý nghĩa như thế nào đối với Phong Thành, vì vậy nếu lần này Tiêu Ninh không thể sống sót, Phong Thành có lẽ cũng đi theo.

Nghĩ vậy, Bạch Bắc mở miệng nói, “Thành ca, Tần Thư và Hạ Thất đã đến đây mấy lần rồi, không để bọn họ vào gặp Tiểu Ninh sao?”

Sau khi Phong Thành nghe vậy, sắc mặt vẫn như thường, một lúc sau mới nói, “Không cần, bọn họ sẽ quấy rầy sự yên tĩnh của Tiểu Ninh.”

Bạch Bắc nghẹn lời, cuối cùng không nói nữa.

Đứng một hồi, mấy người đều tương đối không nói nên lời, lúc này Bạch Bắc mới cùng Lăng Ba bước ra ngoài, chưa kịp bước hai bước, chợt nghe thấy có người nói, “Nói với Tần Thư và Hạ Thất, ngày mai để bọn họ qua.” Người đó có lẽ đã lâu không nói chuyện, giọng nói khàn khàn như lụa rách, giọng đều đều như nước, xen lẫn chút ý cười.

Bạch Bắc và Lăng Ba chưa hoàn hồn kịp, họ chỉ nghe thấy giọng nói nhảy nhót của Phong Thành ở phía sau, Bạch Bắc thề rằng trong nhiều năm họ quen biết, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy giọng nói vui tới thất lễ như vậy của Phong Thành, “Tiểu Ninh! Tiểu Ninh, em đã tỉnh lại! Em rốt cục tỉnh lại rồi!”

Bạch Bắc và Lăng Ba xoay người sang chỗ khác, và thấy ông chủ nhà mình giang hai tay ôm thiếu niên chẳng biết mở mắt lúc nào vào lòng … đang khóc vì sung sướng.

Người đàn ông vẫn đang ôm Tiêu Ninh, anh nhìn Bạch Bắc rõ ràng đang đờ đẫn ở một bên, nhẹ giọng nói, “Hai người trở về nói với Tần Thư và Hạ Thất là tôi đã tỉnh lại, để bọn họ không cần lo lắng nữa, sáng sớm mai tới cũng không muộn.”

“Tiểu Ninh, cậu tỉnh lại rồi, tốt quá.” Lăng Ba bĩu môi suýt nữa khóc lên, Bạch Bắc đụng vào khuỷu tay anh ta.

Ngay khi Lăng Ba vừa ngẩng lên, anh ta đã nhìn thấy đôi mắt sát khí của boss mình, ánh mắt kia quá rõ ràng, nếu bọn họ còn không đi sẽ bị tống ra ngoài.

Vì vậy Lăng Ba lôi Bạch Bắc nhảy ra ngoài như một con thỏ, trong phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Phong Thành vẫn ôm chặt anh, như sợ khi hắn buông ra, người trong tay sẽ ngủ không tỉnh.

“Em ngủ lâu chưa?” Tiêu Ninh trở tay ôm lấy bờ vai của hắn, nhẹ giọng hỏi.

Đầu Phong Thành kề trên vai anh gật gật, “Lâu, thời gian dài đủ ba tháng, anh thật sự sợ em không tỉnh lại.”

Tiêu Ninh cười nói, “Không đâu, em biết anh ở đây, cho nên em sẽ tỉnh lại.” Chuyện kiếp trước của Phong Thành khiến anh chấn động, cho tới bây giờ tim vẫn đập bang bang.

Một Phong Thành cố chấp như vậy, một Phong Thành ngu ngốc như vậy, và một Phong Thành liều mạng như vậy, tất cả đều thuộc về một mình Tiêu Ninh anh.

Tay của Phong Thành đưa tới sau đầu, đè anh về phía trước trong vòng tay của mình, giọng nói vẫn còn nghe ra một ít vui sướng khó tin, trong miệng lại lẩm bẩm, “Tiểu Ninh, Tiểu Ninh.”

Tiêu Ninh nói, “Em ở đây.”

Phong Thành càng giữ chặt hơn.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, không nói một lời trong một thời gian dài.

Đúng lúc Phong Thành tưởng anh đã ngủ, người trong tay đột nhiên nói, “Thành ca ca, đừng để em đuổi theo xe của anh nữa.”

Ngón tay của Phong Thành không khống chế được run lên, một câu nói đều nói không nên lời, trong đầu xẹt qua vô số ý nghĩ, cuối cùng chỉ là giơ tay, nâng lên chiếc cằm trơn tuột của người trong lòng, nặng nề hôn xuống.

Môi và răng quyện vào nhau, gắn bó quấn quít, triền miên lưu luyến.

Màn đêm ngoài cửa sổ như trước, lời nói của tình nhân mơ hồ rúng động trong đêm, “Được, về sau đến lượt anh đuổi theo em.”

Màn đêm ngày càng dày đặc.

Tiêu Ninh siết chặt tay Phong Thành, an tâm ngủ say với nụ cười trên môi.

Kiếp này nhìn thấy anh giữa muôn ngàn người, sẽ yêu em hết lòng như anh đã từng yêu em, để cho Phong Thành cầu mà không được đến chết trong giấc mơ kia, có thể dừng lại một cách yên bình, bởi vì chúng ta rất giống nhau, thâm tình mà lưu luyến.

Tiêu Ninh khẽ cau mày trong giấc ngủ, Phong Thành nghiêng người nói nhỏ bên tai anh, “Yên tâm ngủ đi, anh ở bên cạnh em.”

Mọi thứ trên thế giới này.

Quyền lực, danh tiếng, địa vị, sự giàu có, tất cả cộng lại cũng không thể bằng anh yên tâm và hạnh phúc ở bên cạnh em.

Vì vậy, nhất định hãy nắm chặt tay anh.

Đừng để bị lạc.

Không thể bị lạc.

Hãy để mọi lúc mọi nơi anh quay đầu nhìn lại, là có thể ngắm em có thể nhìn vào đôi mắt sâu như giếng, thấy ý nghĩ trìu mến và yêu thương tràn đầy trong đôi mắt của em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK