Nếu ngồi tinh hạm phổ thông, từ Á Tinh đến Áo Nhĩ Đặc Tinh cầnphải tốn cả một ngày.
Ngày đó sau khi thăm ấu tể xong, Phù Á tiếp tục ở lại Á Tinh thêm một ngày.
Vì để tránh việc mỗi ngày gia trưởng đều tới phân hội thăm ấu tể gây hỗn loạn cho công việc của nhân viên, phân hội đã quyết định chọn cuối tuần là ngày mở cửa cho gia trưởng tới thăm ấu tể.
Gia trưởng có nhà ở gần trường có thể đón ấu tể về nhà vào cuối tuần, tới ngày làm việc lại đưa ấu tể tới phân hội.
Nếu gia trưởng không thể tự mình tới thăm thì có thể gọi điện toàn tức cho phân hội, thông qua đó thuận lợi quan sát hiện trạng của ấu tể.
Tháng này Phù Á chỉ gọi tới phân hội Vân Bảo một lần, hơn nữa còn không yêu cầu gặp mặt ấu tể, cô sợ nghe ấu tể kêu chíp chíp với mình thì mình sẽ xúc động chạy tới Á Tinh đón ấu tể về mất.
Thật không ngờ lần này tới Á Tinh, cô lại nhận được một niềm kinh hỉ lớn đến vậy.
"Em tới phân hội kia à?" Biểu tình của Đường Nạp không tốt lắm, bất quá mặc dù hay xụ mặt nhưng vị gia chủ Ngõa Luân gia vẫn biết thời biết thế hỏi thêm một câu: "Bội Bội ở bên đó thế nào?"
Ở thế nào, ăn thế nào----- phân hội bảo dưỡng ấu tể kia không hề có chút danh tiếng nào cả, có thể cung cấp điều kiện tốt cho ấu tể nhà mình sao?
Vừa mới về đến nhà, vốn Phù Á định chia sẻ niềm vui sướng với chồng mình trước tiên, thế nhưng nhìn gương mặt đối phương, Phù Á ý thức được mình cần phải thay đổi một chuyện.
Nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của ấu tể nhà mình ở phân hội Vân Bảo, Phù Á mới bừng tỉnh nhận ra lần trước mình thấy dáng vẻ này của ấu tể đã là chuyện rất lâu trước kia.
Càng miễn bàn tới dáng vẻ ưỡn ngực tỏ ra mình rất lợi hại, rất tự tin.
Lúc thanh niên nhân loại khen ngợi ấu tể, Phù Á thấy ấu tể nhà mình nâng đầu dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn đối phương, sau đó còn khẽ đập đập cánh chíp một tiếng.
Động tác lần này đại biểu cao hứng.
Ấu tể hiển nhiên thích được khen, lúc bị trách cứ sẽ thương tâm.
Rõ ràng là đạo lý vô cùng đơn giản nhưng Phù Á phát hiện mình đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Thật may mắn là hiện giờ thay đổi cũng không xem là quá muộn. Thế nhưng trong gia đình, một mình cô thay đổi là không đủ, cô nhất định phải để vị gia trưởng còn lại cũng phải thay đổi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Phù Á chỉ gật đầu nói: "Con ở bên đó rất tốt."
Rất tốt cụ thể là thế nào, mặc dù rất muốn hỏi nhưng Đường Nạp lại ngượng ngùng hạ mình, không thể làm gì khác hơn là đứng im hai giây rồi trở về phòng sách.
Nhìn bóng dáng đối phương, Phù Á chuyển tầm mắt về phía quang não đặt trên bàn phòng khách.
Còn không tới mười ngày nữa đã tới cuộc thi phi hành hàng năm, người tổ chức năm nay vừa vặn là tộc khố đề.
Cuộc thi này đặc biệt tổ chức cho ấu tể của ba tộc khố đề, khố duy cùng khố thác, ban đầu mục đích của cuộc thi này là xúc tiến quan hệ trao lưu của ba chủng tộc, củng cố quan hệ đồng minh, bởi vì hiệu quả không tồi nên vẫn kéo dài đến tận bây giờ.
Lúc cuộc thi tiến hành, trên tinh võng sẽ có truyền hình trực tiếp, nghĩ tới đây, trong lòng Phù Á nhất thời có một suy nghĩ.
Thật ra Phù Á biết rõ chồng mình không phải không thương ấu tể, chẳng qua là ngại mặt mũi nên không nói mà thôi. Ngoài miệng nói nếu ấu tể vẫn không học được bay thì sau này sẽ không quản chuyện của ấu tể nữa, thế nhưng lần nào cũng là đối phương chủ động chạy tới hỏi thăm tình huống.
Phương thức biểu hiện tình yêu này không đúng, cần phải sửa lại.
Mở quang não, Phù Á bắt đầu ở trên du tinh viết một phần thư cảm ơn cho phân hội Vân Bảo, bởi vì viết bằng tình cảm chân thành nên rất nhanh liền viết xong.
Thế nhưng viết xong, Phù Á cũng không vội gửi đi, cô nghĩ cuộc thi phi hành của ấu tể là thời điểm tốt.
****
"Cuộc thi phi hành...?" Ở trên Á Tinh, nghe Hạ Kỳ chuyển đạt lại chuyện này, Tạ Loan có chút do dự lặp lại.
Nữ tính khố đề trẻ tuổi kia hi vọng anh có thể dẫn ấu tể khố đề tham gia cuộc thi phi hành của ấu tể được cử hành ở Áo Nhĩ Đặc Tinh, Tạ Loan ngược lại không cảm thấy phiền toái, chẳng qua anh không biết cuộc thi này cụ thể là gì mà thôi.
Hạ Kỳ gật đầu, giải thích: "Đây là cuộc thi đấu của ấu tể ba tộc khố đề, khố duy cùng khố thác, người tổ chức năm nay là tộc khố đề nên địa điểm cử hành ở Áo Nhĩ Đặc Tinh. Thời gian là ngày bảy tháng sau."
Đây có thể xem là một hoạt động lớn, mặc dù thí sinh tranh tài chỉ là ấu tể ba tộc. Cũng chính vì thí sinh dự thi là ấu tể nên độ chú ý mới không phải quá cao.
Theo Hạ Kỳ biết, cuộc thi này được truyền hình trực tiếp trên tinh mạng, nhóm gia trưởng của ba chủng tộc này nếu không thể tới hiện trường thì cơ bản đều ngồi trước quang não xem.
Nghe Hạ Kỳ nói vậy, Tạ Loan đi tới đứng trước mặt ấu tể khố đề đang đậu trên kệ chim, thấy ấu tể nghiêng đầu chăm chú nhìn mình, Tạ Loan nói: "Bảo bảo, con có muốn tham gia cuộc thi phi hành không?"
Bị thanh niên hỏi vấn đề này, ấu tể khố đề giật giật đôi cánh nhỏ, móng vuốt đang bấu trên kệ cũng hơi động một cái, tựa hồ có chút do dự.
Trước kia vẫn không biết bay nên nó chưa từng tham gia cuộc thi kia, thế nhưng lúc một tuổi từng cùng người nhà xem trực tuyến.
Lúc đó nó nhìn thấy hai vị gia trưởng của mình rất tán thưởng những ấu tể đạt thứ hạng cao trong cuộc thi, kể từ khi đó nó liền có chút hướng tới cuộc thi này.
Nó cũng muốn tham gia.
"Chíp!" Trong ánh mắt chăm chú kiên nhẫn của thanh niên, ấu tể khố đề đột nhiên hơi ưỡn ngực, thanh thúy kêu một tiếng.
Nó đã học bay được rồi, bây giờ có thể tham gia.
Nghe đáp lại, Tạ Loan liền sờ sờ phần ngực ưỡn về trước của bé, lông mao mềm mại, mỗi lần sờ Tạ Loan đều có cảm giác rất tốt.
Nghĩ tới đây là cuộc thi tài của ba chủng tộc, ý nghĩ Tạ Loan có chút khẽ động, vươn tay sờ đầu hai bé chim béo bên cạnh: "Các con có muốn đi cùng không?"
Theo như miêu tả của Hạ Kỳ thì cuộc thi này rất có ý nghĩa với ấu tể của ba chủng tộc.
Nếu như được, Tạ Loan muốn đưa cả ba bé chim trong phân hội mình tham gia.
"Chíp chíp------"
Ngón tay bị hai ấu tể dùng mỏ chim cọ nhẹ một chút, Tạ Loan híp mắt, dùng ngón trỏ sờ lại mỏ chim của hai bé.
Dẫn ấu tể tới Áo Nhĩ Đặc Tinh tham gia một cuộc thi cũng không tốn bao nhiêu thời gian, tính luôn cả thời gian ngồi tinh hạm thì nhiều nhất cũng chỉ hai đến ba ngày mà thôi.
Sau khi nói chuyện này với người trong phân hội, Tạ Loan liền chờ đợi tháng sau đến.
Thế nhưng không ngờ khoảng thời gian này lại xảy ra chút chuyện rắc rối.
Cách cuộc thi đấu phi hành chỉ còn mười mấy ngày ngắn ngủi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này thời tiết rét lạnh ở Á Tinh nhanh chóng ấm trở lại, không bao lâu liền lộ ra dáng vẻ đầu xuân.
Vừa ấm lại vừa lạnh, mỗi sáng sớm cùng ban đêm nhiệt độ sẽ xuống rất thấp, thế nhưng trưa cùng chiều thì lại ấm áp.
Mùa xuân là mùa rất dễ bị bệnh, mấy ngày nay vì thời tiết ấm hơn nên Tạ Loan không chú ý tới việc giữ ấm, vô tình bị cảm mạo.
Vốn chỉ là chút cảm mạo nên cũng không có gì đáng ngại, Tạ Loan cẩn thận không để mình truyền bệnh cho nhóm ấu tể, còn quyết đoán tăng thêm một bộ quần áo giữ ấm.
Thế nhưng hôm sau tỉnh lại thân thể vẫn có hơi nóng lên.
Lúc đầu Tạ Loan không phát hiện điểm này, lúc ra cửa cảm thấy có hơi lạnh, cũng chỉ nghĩ nhiệt độ hơi thấp một chút. Chờ đến khi vào phòng ấu tể sinh hoạt thì đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.
"A Loan, cậu không thoải mái à...? Thấy khóe mắt thanh niên có chút đỏ ửng, gò má cũng vì nóng mà ửng hồng, Hạ Kỳ kiềm không được hỏi.
Thể chất của chủng tộc nhân loại là yếu nhất trong tất cả các chủng tộc trên tinh tế, rất nhiều chủng tộc ngoại tinh thậm chí còn không biết cảm mạo nóng sốt là thứ gì, thế nhưng nhân loại lại thường xuyên mắc phải.
Hạ Kỳ có chút hiểu biết về bệnh trạng này, cô cảm thấy thanh niên nhân loại có vẻ như thân thể phát sốt.
"Không có..." Bình thường rất hiếm khi bị bệnh, Tạ Loan cũng khá xa lạ với chuyện cảm mạo nóng sốt.
Thế nhưng vừa mới dứt lời, cơn sốt làm Tạ Loan chóng mặt có chút đứng không ổn, cảm giác mê muội ập tới làm anh ngã ngào xuống đất.
"?!"
Nhóm người ở cách đó không xa đều cả kinh.
Thanh niên ngã quá đột ngột, bọn họ căn bản không kịp đỡ----
Thế nhưng lúc thân thể Tạ Loan sắp tiếp xúc với mặt đất thì một cái đuôi bạc rắn chắc quấn chặt lấy eo anh.
Chiếc đuôi bạc chậm rãi đưa thanh niên tới trước mặt chủ nhân của nó, Ya Yi biến về hình thái trưởng thành khẽ rũ mắt, cẩn thận ôm thanh niên hôn mê trong lòng.