Tỷ như hai âm tiết ‘pa’ cùng ‘mẹ’, trong đại đa số ngôn ngữ của các chủng tộc, hai âm tiết này tạo thành một từ có nghĩa chính là ba mẹ.
Đó là ngôn ngữ thông dụng ở tinh tế, cho dù có vài chủng tộc không sử dụng từ này nhưng vẫn có thể hiểu được nghĩa của nó.
Cho dù là Tạ Loan vốn là cư dân địa cầu thế kỷ hai mươi mốt căn bản không biết ngôn ngữ thông dụng của tinh tế hoặc những ngôn ngữ khác nhưng vẫn không hề gặp chướng ngại khi trao đổi.
Ngôn ngữ khi nghe và nói sẽ tự động được chuyển đổi, quy tắc bàn tay vàng đánh lừa vị diện này chính là điều làm Tạ Loan cảm thấy may mắn nhất.
Ngôn ngữ không thông thực sự là hỏng bét, may mắn anh không gặp phải tình huống tồi tệ đó.
Thân cận gia trưởng là bản năng của ấu tể, chỉ cần gia trưởng không biểu hiện quá hung dữ nghiêm nghị hoặc đối xử không tốt với ấu tể, bằng không ấu tể sẽ luôn muốn gia trưởng chú ý tới mình nhiều hơn.
Xem thanh niên trước mắt là gia trưởng, ấu tể nhân ngư hiển nhiên cũng có bản năng này, vì thế sau khi được Tạ Loan đáp lại, bé vẫn lưu luyến không chịu buông ngón tay Tạ Loan.
Ấu tể nhân ngư muốn tới gần thanh niên hơn, thế nhưng lúc này đã ở sát bên bờ ao nên bé chỉ có thể cố áp sát bờ ao hơn, như vậy có thể rút ngắn khoảng cách của mình với thanh niên.
Nhìn thấu động tác của ấu tể nhân ngư, trái tim Tạ Loan nhất lời có chút mềm nhũn.
Được ấu tể chủ động thân cận hiển nhiên làm Tạ Loan xúc động.
Mà cũng từ động tác chỉ dám áp sát bờ ao làm Tạ Loan nhận ra, tiềm thức của ấu tể này vẫn rất sợ việc rời khỏi nước.
Ấu tể nhân ngư ở thời kỳ ấu tể không có cách nào hóa thành hai chân, quả thực không thể rời khỏi nước quá lâu.
Thế nhưng cũng là một khoảng thời gian kha khá là tầm nửa ngày, nếu rời khỏi nước hơn nửa ngày thì ấu tể mới bắt đầu có chút không thoải mái, trong vòng mười hai tiếng trở vào trong nước thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Nếu có tình trạng mất nước nghiêm trọng dẫn đến nguy hiểm tính mạng thì rõ ràng thời gian ấu tể rời khỏi nước ít nhất là hơn một ngày.
Trên tinh cầu của chủng tộc nhân ngư, diện tích thủy vực chiếm đại đa số, rất nhiều thành thị trực tiếp xây dựng trong nước.
Mặc dù trên lục địa cùng trên mặt nước cũng xây rất nhiều thành phố, bất quá trong thành phố có những ao nước nhỏ chuyên cung cấp cho ấu tể.
Hệ thống giao thông trọng yếu trong thành phố cũng là các kênh đào, không cần lo lắng vấn đề không tìm thấy nước.
Vì thế ấu tể nhân ngư hoàn toàn không sợ bị gia trưởng mang lên đất liền, chúng biết rõ mình rất an toàn, cùng lắm chỉ là có chút khẩn trương cùng tò mò với hoàn cảnh trên lục địa mà thôi.
Thế nhưng ấu tể nhân ngư ở trước mắt Tạ Loan thì rõ ràng rất hoảng sợ việc rời khỏi nước, đó là vết thương tâm lý đã in sâu vào tâm trí bé.
Cũng vì hiểu rõ điểm này nên trái tim Tạ Loan vừa mềm nhũn lại vừa có chút chua xót.
Môt tay nắm chặt ngón tay thanh niên, một tay vịn bờ ao, ấu tể nhân ngư dựa sát bờ ao ngẩng đầu, dùng ánh mắt xanh thẳm như nước biển của mình nhìn chằm chằm thanh niên, lại thử lắc lắc ngón tay mà mình đang nắm.
Ấu tể muốn hấp dẫn sự chú ý của gia trưởng, theo bản năng nó sẽ phát ra âm thanh hoặc trực tiếp củng củng vào người gia trưởng, mà nắm tay lắc lắc là một dạng phương thức của ấu tể nhân ngư.
Giống như động tác của ấu tể nhân ngư, Tạ Loan cũng thử giật giật ngón tay đang được bé nắm.
Tầm mắt thì đặt trên người ấu tể, để bé biết mình chú ý tới nó.
“Pa… a~”
Vẫn không thể phát âm đúng, thế nhưng hiện giờ ấu tể nhân ngư rất cao hứng, bởi vì nó biết gia trưởng của nó, cũng chính là thanh niên ở trước mắt sẽ đáp lại nó.
“Già Nhĩ có thể nói chậm lại một chút.” Tạ Loan gật đầu biểu thị mình nghe thấy, sau đó ôn hòa dạy dỗ: “Chậm một chút có thể nói đúng, ta nghe hiểu được.”
Được thanh niên xoa đầu, ấu tể nhân ngư lắc lắc cái đuôi phát ra một tiếng kêu nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu không có nhiều biểu tình đột nhiên có thể nhìn ra bé đang rất vui sướng.
“Pa… pa.” Hai âm tiết cách nhau thực lâu, ấu tể nhân ngư dựa sát cạnh ao thực mong chờ nhìn thanh niên tóc đen trước mặt, cố hết sức phát âm thật rõ hai âm tiết này.
Chờ đợi thanh niên đáp lại, lúc này ấu tể nhân ngư nhanh chóng cảm nhận được thanh niên một lần nữa xoa đầu mình, sau đó nghe thấy thanh niên lại ừm một tiếng, tựa hồ là đang khích lệ nó.
Bất kể nói thế nào cũng được đáp lại, nhìn thanh niên gần ngay trước mắt, ấu tể nhân ngư liếc nhìn hoàn cảnh ở trên mặt đất, cuối cùng thử vươn bàn tay còn lại với thanh niên.
Đối với ấu tể nhân ngư, làm ra động tác này đại khái cần phải có dũng khí rất lớn, bởi vì đó là tư thế muốn được gia trưởng ôm.
Trong tiềm thức rõ ràng rất sợ nước thế nhưng ấu tể nhân ngư lại chủ động chọn lựa phải rời khỏi thủy vực, rõ ràng phải rất tín nhiệm cùng ỷ lại thanh niên mới có thể làm ra quyết định này.
Cũng vì biết ấu tể nhân ngư sợ rời khỏi nước nên khoảng thời gian này Tạ Loan rất ít khi làm ra động tác muốn ôm bé, lúc này nhìn ấu tể vươn tay muốn mình ôm, Tạ Loan nhịn không được có chút sửng sốt.
“Bảo bảo chờ một chút.” Phản ứng lại, Tạ Loan trấn an một tiếng rồi chạy qua bên kia lấy khăn lông.
Lúc quay lại, thấy ấu tể nhân ngư vẫn giữ nguyên tư thế trông mong nhìn mình, Tạ Loan nhanh chóng cúi người bé lên, sau đó dùng khăn lông mềm mại quấn lấy bé, ôm vào lòng.
Trên người tiểu nhân ngư có mặc quần áo, chủng tộc nhân ngư sản xuất ra một loại vải đặc biệt, ở dưới nước lớp vải sẽ hoàn toàn xuyên thấu, không thể có chút cảm giác vướng víu, một khi rời khỏi nước thì sẽ khô rất nhanh.
Không chỉ chủng tộc nhân ngư, chất liệu vải này cũng bán rất chạy ở các chủng tộc khác, bởi vì rất thích hợp để chế tạo đồ lặn.
Dùng khăn lông lau khô bọt nước trên người ấu tể nhân ngư, Tạ Loan ôm bé vào lòng, sau đó ngồi xổm xuống ôm cả ấu tể ma da vừa tơi vào bờ, trở ra đại sảnh.
Nếu Tạ Loan chỉ ôm ấu tể ma da tới, những nhân viên khác cũng không kinh ngạc, thế nhưng Tạ Loan cư nhiên ôm cả ấu tể nhân ngư tới, mọi người liền vô thức nhìn qua.
Rời khỏi nước, ấu tể nhân ngư trong lòng thanh niên không vì kinh hoảng mà quẫy đuôi, hiện giờ chiếc đuôi cá xinh xắn của bé đang ngoan ngoãn đặt bên tay thanh niên, vây đuôi thỉnh thoảng còn vẫy vẫy một chút, tóm lại nhìn rất ngoan ngoãn.
“Pa~”
Trước đó ở trong ao không thể nào củng người thanh niên, hiện giờ được thanh niên ôm, ấu tể nhân ngư lập tức dùng phương thức thu hút sự chú ý mà những ấu tể khác thường dùng, lúc phát ra âm thanh đồng thời củng nhẹ vào người thanh niên.
Âm thanh rất yếu ớt, bất quá mọi người cách đó khá gần nên đều nghe thấy.
Pa.
Nghe thấy âm tiết này, cộng thêm hành động đưa vảy cho thanh niên, mọi người lúc này rốt cuộc cũng kịp phản ứng.
Ấu tể nhân ngư này cư nhiên gọi thanh niên là ba… mặc dù không thể phát âm rõ ràng nhưng bé đã rất cố gắng.
Hiếm khi có thể dẫn ấu tể nhân ngư tới phòng sinh hoạt chung, Tạ Loan liền tìm một thứ để bé có thể dựa lưng, sau đó mới nhẹ nhàng đặt hai ấu tể xuống mặt thảm mềm mại.
Ấu tể nhân ngư không thể biến hóa hai chân, nếu không có chỗ dựa lưng, tiểu nhân ngư sẽ rất dễ bị lật người như ấu tể ma da, chỉ vó thể nằm dưới đất mà đập đập chiếc đuôi cá.
Nhìn ấu tể nhân ngư được thanh niên ôm tới, nhóm ấu tể lông xù đang chơi đùa liền tò mò chạy tới gần, hai bé chim béo đậu trên cây cũng đập cánh bay tới, vây tới gần Tạ Loan cùng ấu tể nhân ngư.
“Chíp chíp?” Một bé chim béo đỏ nhạt bay tới đậu trên vai Tạ Loan, cúi thấp đầu nhìn ấu tể nhân ngư ngồi dưới đất, sau đó nghi hoặc kêu hai tiếng với anh.
“Tiểu Già Nhĩ có thể qua bên này chơi chung với các con, chẳng qua trước đây Già Nhĩ rất sợ phải rời khỏi nước nên mới không tới.” Ngón tay điểm điểm nhẹ đầu bé chim béo, Tạ Loan mỉm cười giải thích với ấu tể khố đề.
“Chíp!”
Dùng chiếc mỏ nhỏ của mình cọ cọ ngón tay thanh niên, ấu tể khố đề thanh thúy đáp lại.
Thật ra thì ấu tể khố đề vẫn luôn cảm thấy chiếc đuôi cá phủ đầy vảy băng lam của ấu tể nhân ngư rất đẹp, thế nhưng ấu tể khố đề sau khi trưởng thành chính là chủ nhân bầu trời chứ không phải chủ nhân thủy vực. Đối với nước, bé chim béo này cũng không dám tiếp xúc quá nhiều, cùng lắm chỉ là ở trên bờ nhìn mà thôi.
Vì thế lúc này bé chim béo đỏ nhạt lập tức từ trên vai Tạ Loan bay xuống đậu trước mặt ấu tể nhân ngư, những ấu tể lông xù khác thấy vậy cũng tò mò nhích tới gần hơn.
Lúc đầu, những ấu tể khác tiếp xúc với ấu tể nhân ngư đều là cách lớp thùng gỗ, có thể rõ ràng nhìn thấy chiếc đuôi băng lam lóng lánh kia là lần đầu tiên.
Những thứ xinh đẹp sáng lấp lánh luôn có sức hấp dẫn đặc biệt với ấu tể, chỉ chốc lát sau, nhóm ấu tể lông xù đã vây tới bên cạnh nhìn cái đuôi nhỏ của ấu tể nhân ngư.
Có lẽ bởi vì bị nhiều ấu tể nhìn như vậy có chút không quen, ấu tể nhân ngư giật giật chiếc đuôi, khẽ đập nhẹ lên mặt đất.
Bất quá không phải là mất hứng, từ phần vây đuôi vẫn không ngừng lay động có thể thấy được, ấu tể nhân ngư hiện giờ vẫn rất vui vẻ.
Nhìn ấu tể nhân ngư dần dần thích nghi ở chung với những ấu tể khác, trong nhóm nhân viên có mặt ở đây, Hạ Kỳ có lẽ là người xúc động nhất.
Lúc đầu, chỉ rời khỏi nước một chút khi đổi nước đã làm ấu tể nhân ngư hoảng sợ giãy dụa rất lợi hại, ngoan ngoãn nằm trên đất như vậy hoàn toàn là chuyện không tưởng.
Xem thanh niên là gia trưởng, hiện giờ ấu tể nhân ngư đã bắt đầu vượt qua chướng ngại tâm lý sợ rời khỏi nước, đối với bảo mẫu là một chuyện rất đáng vui mừng.
Điều đáng tiếc duy nhất đại khái chính là âm thanh của ấu tể nhân ngư này đi…
Hạ Kỳ biết ấu tể nhân ngư này chính vì không thể nói chuyện nên mới bị người nhà vứt bỏ ở Á Tinh, nghe tiểu nhân ngư cố gắng phát ra âm đơn yếu ớt với thanh niên, Hạ Kỳ lại càng xúc động hơn.
Mặc dù giả thiết này có chút không thiết thực, thế nhưng… nếu có một ngày ấu tể nhân ngư này có thể phát âm bình thường, Hạ Kỳ tin tưởng, ấu tể nhân ngư của phân hội bọn họ nhất định có thể cất ra tiếng hát rất dễ nghe.