Trong phòng có mười mấy ấu tể vây quanh, lần này ra cửa Tạ Loan hiển nhiên không có khả năng dẫn hết đám nhóc theo, nhất là trong số đó còn có tiểu bảo bảo chỉ mới phá xác không lâu.
Ni Khắc muốn đi theo, chỉ dẫn theo một ấu tể thì không thành vấn đề, những ấu tể khác thì để một mục tạp trưởng thành trông coi.
Hơn nữa còn có một con nặc khắc tư ở hình thái trưởng thành đi theo Tạ Loan rời khỏi thôn trấn.
Số lượng cây xanh trên tinh cầu này quả thực hơi ít, thế nhưng cũng không phải là sa mạc, nếu không có thành trấn cùng những khu vực được khai thác thì có thể dùng từ hoan dã để hình dung.
Giống như khoảng đất trống không có quản lý mà Tạ Loan đang đi qua, trên khoảng đất mênh mông có thể nhìn thấy vài loại cây cối lưa thưa, vài lùm cây cùng một ít cỏ xanh, mặc dù ít ỏi nhưng cũng làm nơi này không quá hoang vắng.
“Nơi này có thể trồng nhiều cây hơn.” Dọc theo đường đi, Tạ Loan nói ra ý tưởng của mình với Đỗ Khắc đang đi trước dẫn đường: “Nếu có thể trồng một mảnh rừng phòng hộ thì gió cát sẽ không ảnh hưởng tới thôn trấn được.
Dùng cây cối để chống gió cản cát, đây là tri thức mà Tạ Loan học được ở địa cầu, thực không ngờ lại có thể dùng được ở thế giới này.
Mặc dù tộc mục tạp có thể thích ứng với hoàn cảnh sinh tồn, thế nhưng nếu có thể cải tạo hoàn cảnh sinh sống tốt hơn thì vì sao lại không làm chứ.
Đỗ Khắc gật đầu ghi nhớ những lời Tạ Loan đã nói, đi giữa vùng hoang tàn vắng vẻ này, Đỗ Khắc không dám thả lỏng cảnh giác.
Bình thường Đỗ Khắc không quá lo lắng vấn đề an toàn, nhưng hiện giờ nhóm mục tạp trưởng thành không đúng giờ quay về, điều này làm Đỗ Khắc theo bản năng nghi ngờ chúng đã gặp bất trắc gì đó.
Bởi vì Tắc Nạp Tinh có vài vùng không được quản lý nên một số tội phạm bị tuy nã trong tinh tế cần che giấu thân phận sẽ chạy tới đây ẩn núp một đoạn thời gian, đó cũng là nguyên nhân mà Tắc Nạp Tinh bị cho là trị an không tốt.
Bình thường, đám tội phạm cũng không dám trêu chọc cư dân bản địa của tinh cầu này, dù sao thì năng lực chiến đấu của chủng tộc mục tạp cũng quá hung mãnh, lại còn là chủng tộc quần cư có số lượng không ít, dám chọc một con thì tương đương với chọc một đám.
Muốn đối kháng với mục tạp tập trung thành đoàn thể thì cần ít nhất là một đội quân chuyên nghiệp, bằng không nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đám tội phạm muốn che giấu thân phận tự nhiên sẽ cố gắng im hơi lặng tiếng, thế nhưng lần này xuất hiện tình huống ngoại lệ.
Lúc nhóm Tạ Loan chầm chậm tiến tới gần khu mỏ, nhóm mục tạp trưởng thành mà bọn họ đang lo lắng quả thực đang giằng co với một đám người.
Cả đám tổng cộng có bốn người, vì tránh né truy nã của Tinh Minh mà quyết định chạy tới Tắc Nạp Tinh tạm lánh sóng gió, cả bốn tên này đều là tinh tạo nổi danh, đương nhiên là loại đầy tiếng xấu.
Nhóm tinh đạo Áo Tạp vì ngang ngược phạm pháp mà bị nhiều chủng tộc liên minh truy nã, Tinh Minh chịu trách nhiệm duy trì hòa bình cũng phát lệnh truy nã.
Đại khái khoảng ba tháng trước, nhóm tinh đạo này bị nhiều đội quân đuổi bắt mà phân tán, đại đa số thành viên đều đã bị tống vào ngục giam Tinh Minh.
Đáng tiếc không thuận lợi bắt giữ được đầu lĩnh cùng nhóm cao tầng, để chúng chạy thoát. Chúng chính là bốn tên ở Tắc Nạp Tinh.
Dẫn theo ba đàn em trốn ở Tắc Nạp Tinh, Phí Luân vốn chỉ định an phận vượt qua trận sóng gió này, chỉ cần thoát khỏi thời gian truy nã, dựa vào số tiền tài cất giữ ở một tinh cầu nhỏ xa xôi, không lo không có cơ hội đông sơn tái khởi.
Thế nhưng vừa vặn nhìn thấy mấy con mục tạp trưởng thành đẩy một xe khoách thạch ba sắt, bốn tên liền kềm không được lòng tham.
Khoáng thạch ba sắt ở trong tinh tế vĩnh viễn là cung không đủ cầu, là tài nguyên khan hiếm trên thị trường, nói cách khác là rất đáng tiền.
Đã rất nhiều năm rồi tộc mục tạp không tăng giá, thế nhưng ở trong chợ đêm, cho dù nâng giá gấp mười, gấp hai mươi lần thì vẫn có người chịu mua, đám tinh đạo sống nhờ cướp bóc nhìn thấy trước mắt có nhiều tiền tài sáng lóng lánh như vậy hiển nhiên không nhịn được.
Nếu đối mặt là một đám mục tạp, cho dù bọn họ có lòng gian thì cũng không có gan cướp.
Thế nhưng vận chuyển xe ba sắt này chỉ có ba con mục tạp trưởng thành mà thôi, có thể xem là lạc đàn, nếu tìm chỗ mai phục thì có thể ra tay.
Đã ẩn núp trên tinh cầu này một đoạn thời gian, cũng đã tránh gió không sai biệt lắm, hiện giờ vừa vặn làm một chuyến đi, Phí Luân nhanh chóng suy tính.
Mặc dù biết rõ mục tạp trưởng thành có năng lực cận chiến rất cường hãn nhưng Phí Luân vẫn rất tin tưởng với khả năng mai phục của mình, cả bốn người bọn họ đều có dị năng.
Mai phục rất thành công, ba mục tạp trưởng thành không hề phòng bị bị công kích, vì kiêng kỵ sức chiến đầu của mục tạp trưởng thành, bốn kẻ cướp cũng không chân chính chiến đấu, chỉ muốn dùng dị năng hạn chế hành động của nhóm mục tạp mà thôi.
Mục tạp bị thương sẽ bùng phát ra sức chiến đấu càng hung hãn hơn, bọn họ không muốn đưa mình vào tình thế nguy hiểm.
Hành động của nhóm mục tạp bị hạn chế tạm thời, bốn tên cướp lập tức chạy tới trước xe ba sắt, định cướp hàng bỏ trốn.
Mở túi không gian, ba tên đàn em hỗ trợ bỏ ba sắt trên xe vào không gian của Phí Luân.
Thế nhưng chỉ mới bỏ viên đầu tiên, một thứ gì đó sắc bén hệt như dao găm bay tới làm động tác của bốn tên cướp lập tức khựng lại.
Cơ hồ trong nháy mắt cảm nhận được không gian ở sát bên cạnh vặn vẹo kịch liệt, bốn tên cướp ý thức được cảm giác nguy hiểm lập tức nằm rạp xuống bên cạnh, dáng vẻ bò lổm ngổm vô cùng chật vật.
Bốn người nhất thời ý thức được tình huống hiện tại.
Nhìn thấy bên trái xuất hiện vài bóng người, trong đó ba dáng người cùng một ấu tể mục tạp, Phí Luân âm thầm nháy mắt, gã đã bị khơi dậy máu cướp bóc trong người.
Không nhìn thấy chiếc đuôi bạc đặc trưng của một trong số ba bóng người, bốn tên cướp nằm rạp xuống né tránh công kích chỉ nhìn thấy trong số nhóm người tiến tới có một người là nhân loại, nhân loại thoạt nhìn khiếm khuyết năng lực chiến đấu hiển nhiên trở thành mục tiêu đầu tiên của bọn họ.
Bốn người này rất khó đối phó.
Nhìn ánh mắt hung ác của đối phương, Đỗ Khắc cảm thấy mấy tên này là những kẻ liều mạng không có gì không dám làm.
Hơn nữa đối phương còn có thể hạn chế hành động của nhóm mục tạp trưởng thành, điều này lại càng làm trái tim Đỗ Khắc siết chặt, thế nhưng tình thế lại phát triển theo phương hướng ngoài dự đoán.
Công kích tới rất nhanh, với năng lực cùng giác quan của nhân loại, Tạ Loan căn bản không thể phản ứng, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, một bóng người từ phía xa đã áp sát tới bên cạnh Tạ Loan, tiếp đó là hàn quang chợt lóe.
Thế nhưng đạo hàn quang kia không thể tiếp cận, cơ hồ khoảnh khắc bóng người tia tới gần, trước mắt Tạ Loan liền lóe lên một tia sáng bạc lạnh băng.
Ngay sau đó Tạ Loan nghe thấy một tiếng quất nặng nề, người chịu đòn căn bản không kịp phát ra âm thanh đau đớn nào đã bị đánh bay tới khoảng đất cách đó không xa, sau đó mới phát ra vài tiếng rên.
Rõ ràng có thể nhìn ra người nọ đã bị trọng thương, dính một kích nặng nề từ chiếc đuôi bạc, người nọ rõ ràng không có cách nào bò dậy.
Mặc dù giác quan không phản xạ kịp nhưng từ kết quả thì Tạ Loan vẫn có thể đoán được vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Ngước mắt nhìn lên có thể nhìn thấy gò má của nặc khắc tư trưởng thành ở bên cạnh, bất đồng với vẻ mặt lãnh đạm ngày thường, gò má Ya Yi lúc này căng cứng, con ngươi xanh lơ cũng híp lại thành một đường nhỏ.
Thay vì nói là lãnh đạm thì dùng từ lạnh như băng để hình dung thì đúng hơn.
Vào giờ phút này, Tạ Loan cảm giác được con nặc khắc tư này tựa hồ là lần đầu tiên chân chính tiến vào trạng thái chiến đấu.
Trạng thái chiến đấu của chủng tộc nặc khắc tư là gì, lúc nhìn thấy cái đuôi màu bạc kia, bốn người mới được kiến thức.
Công kích dồn dập không hề lưu lại chút không gian để thở dốc, tinh thần lực bị một nguồn dị năng khủng khiếp áp chế.
Không gian vặn vẹo vờn xung quanh, chỉ cần lộn xộn một bước thôi sẽ cụt tay cụt chân, bốn tên cướp lúc này chỉ có thể liều mạng co quắp thân thể, sợ không gian vặn vẹo đè ép về phía mình.
Chủng tộc nặc khắc tư không phải đã diệt tộc vào mấy chục năm trước rồi sao, vì sao bọn họ lại thấy một con nặc khắc tư trưởng thành trên tinh cầu này…
Đối mặt với sự thực căn bản không thể nào ngờ được này, bốn tên cướp căn bản đã đánh mất năng lực suy nghĩ.
Bởi vì không gian sinh tồn bị đè ép mà lâm vào trạng thái hoảng loạn, bốn người bị vây khốn ngay cả tâm tư muốn trốn chạy cũng không có, cũng không quan tâm ai mạnh ai yếu, thực ra thì hiện giờ bọn họ cũng không có năng lực chạy trốn.
Thẳng đến khi trận chiến kết thúc, ấu tể mục tạp vẫn luôn dùng thân mình ngăn cản trước mặt Tạ Loan, hai cánh tay sắc bén vòng ra bắt chéo sau lưng anh tạo thành một khu vực bảo hộ hoàn mỹ, không để anh bị công kích như vừa nãy nữa.
Bởi vì biết thanh niên bên cạnh mình không có lực phòng ngự, rất dễ bị thương nên ấu tể mục tạp mới theo bản năng phản ứng như vậy.
Có nó ngăn cản rồi, anh sẽ không lo bị thương.
Những mục tạp thành niên bị trói buộc hành động khi nãy đã khôi phục bình thường, sau khi Ya Yi ngừng dùng dị năng, Đỗ Khắc lập tức trói bốn tên cướp đã mất năng lực hành động bên kia lại.
Sau đó, nhóm Tạ Loan quay về thôn trấn.
Từ tinh mạng biết bốn kẻ này là tội phạm truy nã bị Tinh Minh treo thưởng, Đỗ Khắc liền liên hệ với Tinh Minh, giao người rồi nhận lấy phần thưởng.
Bị trói gô lại nhốt trong một căn phòng nhỏ, bốn tên tội phạm không ngờ mình thuận lợi đào thoát khỏi sự truy đuổi của quân đội, thành công ẩn trốn ở Tắc Nạp Tinh lâu như vậy nhưng cuối cùng lại thất bại ngay trên tinh cầu này.
Nếu bị đưa tới tay Tinh Minh thì cả đời này bọn họ đừng hòng trốn ra khỏi ngục giam.
Nghĩ đến kết cục trước mắt, bốn kẻ trong phòng đều có cảm giác tâm nguội như tro tàn.