Có lẽ đây là chút dũng khí cuối cùng của bé, nếu lần này cũng không được đáp lại, có lẽ nó sẽ không thể tự tin trước mặt đối phương được nữa.
Dũng khí chỉ là một khoảnh khắc, cần phải được đáp trả thì nó mới kéo dài được, bằng không nó sẽ bị dập tắt.
Trước lúc tới đây, Tạ Loan đã được vị gia trưởng nữ tính nói sơ qua.
Tổng kết đại khái là phương thức giáo dục của cha ấu tể quá nghiêm nghị, thiếu khen ngợi cùng khích lệ, không có phương thức chính xác để dẫn dắt ấu tể trưởng thành.
Gia trưởng quá nghiêm nghị, còn luôn trách cứ ấu tể làm không tốt, đối mặt với cha mình ấu tể khố đề có cảm giác khiếp sợ cũng thực bình thường.
Mắt thấy bé chim béo đỏ nhạt vất vả lắm mới biểu lộ dũng khí, thế nhưng nam nhân vẫn chậm chạp không biểu lộ thái độ, Tạ Loan ở bên cạnh nhịn không được có chút lo lắng.
Thế nhưng hiện giờ anh cũng không thể trực tiếp mở miệng nói "anh mau khen ấu tể đi a", chỉ đành dùng ánh mắt ám chỉ một chút, sau đó lẳng lặng quan sát.
Nếu Tạ Loan lo lắng thì nữ tính khố đề ở phía sau rất sốt ruột.
Rõ ràng ở phòng sách khi nãy đối phương đã đáp ứng rồi, thế nhưng hiện giờ ấu tể rõ ràng chủ động muốn được khen ngợi thì đối phương lại không nói được tiếng nào...??
Phù Á thực sốt ruột, sợ ấu tể lại trở về dáng vẻ nhút nhát khiếp sợ như trước, Phù Á liền len lén đẩy người trước mặt một chút.
Cố ý ưỡn ngực lộ ra chiếc huy chương, thế nhưng chờ mãi vẫn không được đáp lại, ấu tể khố đề bất an giật giật cánh, ánh mắt sáng long lanh dần dần u ám, cái đầu nhỏ đang ngẩng cao cũng chuẩn bị gục xuống.
Ngay lúc này, bé chim béo đỏ nhạt đột nhiên cảm giác được lông vũ trên lưng mình được vuốt ve.
"A chíp?"
Giống như lúc nghe thấy mình được hạng nhất trong cuộc thi, ấu tể khố đề ngơ ngác kêu một tiếng, đôi mắt đen lúng liếng nhìn gương mặt vẫn có chút lạnh lùng của cha mình.
Sờ được một lần thì có lần hai lần ba. Được một bàn tay ấm áp từ đầu xoa đến lưng, ấu tể khố đề không kịp phản ứng, nằm im trong lòng gia trưởng hệt như một bé gà con mũm mĩm.
Có chút xa lạ với việc ôm ấu tể nên thân thể Đường Nạp có chút cứng ngắc, ngay cả động tác vuốt ve ấu tể cũng không khá hơn là bao.
May mắn là hình tượng của Đường Nạp vốn là ít cười ít nói nên mặc dù cứng ngắc nhưng biểu hiện cũng không quá đột ngột.
Lúc ấu tể ngẩng đầu ưỡn ngực để Đường Nạp nhìn thấy chiếc huy chương, anh đáng ra nên khen ngợi bé, thế nhưng há miệng hai lần đều có cảm giác có thứ gì đó nghẹn lại ở cổ họng.
Không nghĩ ra được lời khen ngợi, Đường Nạp nhớ lại một chút, tựa hồ từ khi ấu tể phá xác tới nay, anh hình như chưa từng khích lệ bé.
Cho dù đã ý thức được sai lầm của mình, thế nhưng làm một gia trưởng, một người lớn, Đường Nạp vẫn rất khó lập tức thay đổi.
Người lớn rất sĩ diện, chủ động thừa nhận sai lầm thực sự rất khó, đặc biệt là đối với ấu tể trong nhà lại càng khó hơn.
Ngay lúc Đường Nạp vừa mới ngừng lại động tác vuốt ve lông vũ ấu tể, anh bất ngờ không kịp đề phòng bị ấu tể trong lòng củng một cái.
Không chỉ một mà củng liên tục vài lần.
Bởi vì không chuẩn bị tâm lý, Đường Nạp suýt chút nữa đã làm rơi ấu tể, anh lập tức nhanh lẹ một lần nữa ôm ấu tể vững vàng trong lòng.
Thật ra thì cho dù rơi cũng không sao, hiện giờ ấu tể đã biết bay, chắc chắn sẽ không bị ngã xuống đất. Thế nhưng khoảnh khắc suýt chút nữa làm rơi ấu tể, nhịp tim Đường Nạp tựa hồ đã ngừng đập.
Có lẽ bởi vì quan niệm chưa kịp chuyển đổi, trong lòng Đường Nạp vẫn còn giữ tiềm thức ấu tể không biết bay.
Cảm giác bị ấu tể củng rất rõ ràng, Đường Nạp có thể cảm nhận được sự thân cận cùng ỷ lại của ấu tể, nó làm trái tim anh mềm nhũn tới rối tinh rối mù.
"Bội Bội..." Bắt đầu lên tiếng, vị gia trưởng không hiểu làm sao khen ngợi ấu tể cố tổ chức ngôn ngữ, cuối cùng khô khan nói một câu: "... Bội Bội rất lợi hại."
Huy chương vàng trên người ấu tể rất bắt mắt, nó có hình dạng hoa hướng dương, ở vị trí trung tâm có khắc số 1.
Nhìn chiếc huy chương, Đường Nạp rốt cuộc linh quang chợt lóe, dùng giọng điệu trần thuật bồi thêm một câu: "Trước khi lúc thi đấu phi hành, cha cũng không giành được hạng nhất, Bội Bội thực sự rất lợi hại."
Lời này vừa nói ra, đừng nói ấu tể, Phù Á đứng ở phía sau cũng sửng sốt, cô không ngờ chồng mình có thể nói ra lời khen ngợi như vậy.
"Chíp, chíp chíp!"
Tiếng kêu thanh thúy vang lên, bé chim béo đỏ nhạt trong lòng nam nhân cố ưỡn người, đôi cánh nhỏ ở phía sau cũng hơi giương lên.
Động tác này rất thông dụng trong tộc khố đề cùng hai tộc khố duy, khố thác, là động tác biểu hiện năng lực của mình.
Mặc dù người làm động tác này chỉ là ấu tể, căn bản không nhìn ra chút khí thế nào, ngược lại vô cùng đáng yêu. Thế nhưng ấu tể hướng gia trưởng biểu hiện năng lực của mình là chuyện rất đáng mừng.
Trong trang viên Ngõa Luân gia có hoàn cảnh sân vườn không tệ, rốt cuộc cũng thân thiết với ấu tể nhà mình, Đường Nạp dứt khoát gạt mặt mũi qua một bên, ôm ấu tể béo tròn trong lòng đi tới khoảng sân đầy cỏ xanh mơn mởn.
"Chíp?" Phát ra một âm thanh nghi vấn, được đặt xuống mặt cỏ, bé chim béo đỏ nhạt hơi nghiêng đầu, ánh mắt đen lúng liếng chăm chú nhìn gia trưởng ở trước mặt.
Làm tốt chuẩn bị, giây tiếp theo, Đường Nạp biến hóa hình thái ở trước mặt ấu tể.
Lông vũ đỏ thẫm rực rỡ hệt như hỏa diễm đang bừng bừng dưới ánh mặt trời, là sắc thái rất đẹp, rất nổi bật.
So sánh với bé chim béo hệt như con gà con mũm mĩm ở bên cạnh, sinh vật này có hình thể vô cùng khổng lồ, thân mình của ấu tể còn không to bằng nửa móng vuốt của nó.
Miệng như yến, vóc dáng như hạc, chiếc đuôi dài xinh đẹp, hình thái trưởng thành của tộc khố đề rất giống loài chim phượng hoàng trong thần thoại của nhân loại, làm người ta nhịn không được phải chuyển tầm mắt qua thưởng thức sinh vật xinh đẹp này.
Thân thể khổng lồ của khố đề trưởng thành tạo thành một chiếc bóng mờ bao phủ lên người ấu tể bên cạnh, đứng trong chiếc bóng, ấu tể khố đề không chút chớp mắt chăm chú nhìn sinh vật khổng lồ vừa xuất hiện, đôi mắt tràn đầy khát vọng cùng hướng tới.
"Chíp chíp!" Sau này khi lớn lên nó cũng sẽ xinh đẹp như vậy. Nhịn không được đi tới trước một bước, ấu tể khố đề muốn tới gần quan sát sinh vật khổng lồ trước mắt.
Lúc bé chim đỏ nhạt vừa tiến tới một bước, thân thể nó đột nhiên bị nhấc bổng lên, tựa hồ có một sức mạnh vô hình nâng nó từ mặt cỏ lên lưng sinh vật khổng lồ.
Qua một lúc mới kịp phản ứng, ấu tể khố đề giẫm móng vuốt bé xíu của mình lên lông vũ sinh vật khổng lồ, còn tò mò giẫm giẫm bên trái đạp đạp bên phải một chút.
Sự thực thì với chút sức nặng của mình, cú đạp của bé chẳng có chút tác dụng nào, khố đề trưởng thành đang cõng nó hoàn toàn không cảm giác được, bất quá sinh vật khổng lồ như phượng hoàng này biết rõ vị trí của ấu tể ở trên lưng mình.
Để ấu tể thích ứng một chút, sinh vật khổng lồ đang chở bé chim béo bắt đầu động, khởi động đôi cánh đỏ rực như hỏa diễm của mình bay vút lên bầu trời, với điều kiện tiên quyết là dùng dị năng đảm bảo ấu tể sẽ không rớt khỏi lưng mình, nó dần dần tăng tốc.
"Chíp---- chíp chíp!"
Đứng trên lưng gia trưởng thể nghiệm cảm giác phi hành tốc độ cao, bé chim béo đỏ nhạt hết sức hưng phấn đập đập đôi cánh nhỏ, giống như nó cũng có thể bay nhanh được như vậy vậy.
Đôi mắt đen lúng liếng nhìn tầng mây dần dần tới gần hơn, tri thức của ấu tể về bầu trời tựa hồ lại sâu thêm vài phần.
Gia trưởng biến về nguyên hình chở ấu tể bay vút lên bầu trời trong ba chủng tộc khố đề, khố duy cùng khố thác là hoạt động thường thấy của các cặp cha con, giống như cha dẫn con về nhà vậy.
Chuyện này trước kia Đường Nạp chưa từng làm, vì thế ấu tể khố đề cũng chưa từng được thể nghiệm. Đến khi ý thức được sai lầm của mình, Đường Nạp mới làm hành động này.
Chở ấu tể tiếp cận tầng mây, xuyên qua tầng mây, nghe tiếng kêu thanh thúy của ấu tể không ngừng vang lên, Đường Nạp nghiêm túc hoàn thành hoạt động cha con thân thiết này.
Đáng ra anh nên làm nó từ sớm.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng Đường Nạp cũng biết chuyện đã làm sai không có cách nào thay đổi.
Bắt đầu từ bây giờ anh sẽ chửa chữa, Đường Nạp hi vọng sau này mình có thể làm một người cha tốt.