Ở thành phố trung tâm của Hi Lạc Lâm Tinh, bầu trời trong xanh dần dần bị mây đen bao phủ, màn mây đen che chắn đi ánh nắng mặt trời khiến cả tòa thành thị cũng trở nên âm u.
Mặc dù hạt mưa vẫn chưa rơi xuống nhưng theo sắc trời thì cơn mưa như trút nước sớm muộn gì cũng ập xuống.
Bắt đầu từ giọt mưa đầu tiên, nháy mắt một cơn mưa tầm tã rơi xuống, cả tòa thành phố bị bao trùm trong màn mưa dày đặc.
Lúc sắc trời vừa mới trở nên âm u, Mạc Lý Sâm liền liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ấu tể lai lợi đang lạch bạch vây quanh chân Mạc Lý Sâm rất nhạy cảm với biến hóa của thời tiết, tựa hồ là rất sợ hãi, bé giang rộng đôi cánh ngắn ngủn của mình ôm lấy ống quần ông, cố áp sát thân mình tới gần hơn.
Vốn đang định dùng bình sữa pha sữa cho ấu tể, nhìn thấy tình huống này, Mạc Lý Sâm không thể làm khác hơn là cúi người ôm ấu tể.
Được nam nhân trưởng thành ôm lấy, ấu tể lai lợi cố rúc vào lòng đối phương, lớp lông măng dày đặc trên người bắt đầu run rẩy.
Theo một tia chớp lóe sáng, chưa tới một giây sau, tiếng sấm ầm ầm vang dội vang lên, ấu tể lai lợi vốn hoảng sợ co rút trong lòng Mạc Lý Sâm lại càng phản ứng dữ dội hơn.
“Cô! Cô cô~~”
Đôi cánh vối an tĩnh rũ bên người đột nhiên nâng lên, bắt đầu vỗ vỗ lên người đang ôm mình, đồng thời phát ra tiếng kêu thanh thúy.
“Đừng sợ.” Dùng âm thanh trầm ổn nói ra hai chữ này, điều chỉnh tư thế, Mạc Lý Sâm miễn cưỡng dùng tay phải đang ôm ấu tể nhẹ nhàng vỗ về sống lưng bé.
Biểu tình không hề ôn hòa chút nào, thế nhưng nam nhân mặc quân phục Tinh Minh quả thực đang rất kiên nhẫn chăm sóc ấu tể trong lòng, nếu để đám người bên quân bộ Tinh Minh nhìn thấy hình ảnh này nhất định sẽ không thể nào tin tưởng được.
Không biết làm thế nào dỗ dành ấu tể, lúc ấu tể lai lợi hoảng sợ vì tiếng sấm, Mạc Lý Sâm cơ bản chỉ biết ôm ấu tể vào lòng.
Không biết dỗ dành nên liền ôm chặt ấu tể hơn, hơn nữa còn lặp lại hai tiếng đừng sợ kia.
Đại khái cuối cùng cũng cảm thấy an toàn, ấu tể lai lợi đang rúc đầu vào lòng Mạc Lý Sâm chậm rãi không còn run rẩy nữa.
Thế nhưng bé vẫn chưa hoàn toàn an tâm, theo bản năng tiếp tục dùng đôi cánh ngắn ngủn của mình vỗ vỗ lên người Mạc Lý Sâm, để ông tiếp tục vỗ về sống lưng mình như vừa nãy.
Vào những ngày mưa thế này, phần tay cụt của Mạc Lý Sâm sẽ cảm thấy đau đớn hơn gấp mấy lần, không chút biến sắc chịu đựng cơn đau, vị quân nhân sắp về hưu động tay phải nhẹ nhàng vỗ về sống lưng ấu tể trong lòng.
Bất tiện khi chỉ còn một tay lộ ra rất rõ lúc này, hiện giờ phải ôm ấu tể, Mạc Lý Sâm không thể nào tiếp tục chuẩn bị thức ăn cho ấu tể.
Đơn xin giải ngũ nhanh chóng được phê duyệt, chỉ phải chờ có hai ngày. Dù sao cũng lấy thương tích tàn phế làm lý do giải ngũ, cho dù cao tầng coi trọng dị năng của ông thì cũng không có cách nào níu giữ, chỉ đành phê duyệt.
Chọn một ngày thời tiết trong lành xuất phát, trước đó đã đặt vé tinh hạm đi tới Á Tinh cho mình cùng ấu tể, hôm nay Mạc Lý Sâm ôm ấu tể lai lợi tới cảng hàng không Hi Lạc Lâm Tinh.
“Cô cô?” Nhỏ giọng phát ra tiếng kêu thanh thúy, ấu tể lai lợi vùi mình trong lòng nam nhân nâng đầu nhìn chiếc tinh hạm cách đó không xa, âm thanh non nớt lộ rõ nghi hoặc.
Đây là lần thứ hai bé nhìn thấy loại cơ giới to lớn này, lần đầu tiên chính là khi bé được đưa tới tinh cầu này.
Gia trưởng muốn dẫn nó đi nơi khác sao, đó là ý tưởng trong lòng ấu tể lúc này.
“Đi tới một phân hội bảo dưỡng ấu tể, ở đó có rất nhiều bảo bảo giống như con.” Cứng nhắc giải thích một câu, Mạc Lý Sâm ôm ấu tể lai lợi tiến lên tinh hạm.
Bất quá ông không để ấu tể ngồi lên ghế riêng dành cho ấu tể mà tiếp tục ôm bé trong lòng.
Ấu tể lai lợi lúc này có lẽ đã gần hai tuổi, ở tuổi này, những gia đình khác đã bắt đầu xem xét phân hội thích hợp cho ấu tể.
Cũng vì cân nhắc đến chuyện này nên Mạc Lý Sâm mới quyết định đưa ấu tể tới Á Tinh.
Ông chọn Á Tinh bởi vì trước đó không lâu ở Tinh Minh có lan truyền tin đồn về phân hội ở đây.
Chiếc tinh hạm thương vụ di chuyển từ Hi Lạc Lâm Tinh đến Á Tinh cần tốn hai ngày thời gian, vào một buổi xế chiều, sau khi dạy trụ cột chiến đấu cho ấu tể xong, Trát Lạp Đức dẫn nhóm ấu tể từ sân quay về phòng sinh hoạt thì có chút kinh hãi khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
“Hai người quen biết nhau à?” Từ biểu tình Trát Lạp Đức, lúc nói những lời này Tạ Loan dùng giọng điệu khẳng định chứ không phải nghi vấn.
Tạ Loan tới phòng sinh hoạt để tiếp đãi khách, còn chưa kịp nói chuyện thì Trát Lạp Đức đã tiến vào.
Đối với câu hỏi của Tạ Loan, Trát Lạp Đức gật đầu khẳng định, biểu tình kinh ngạc trên mặt ông vẫn chưa rút lại, có thể thấy mức độ kinh ngạc của ông khi thấy người này nhiều đến thế nào.
Nhất là lúc nhìn thấy cánh tay trái bị cụt của đối phương, biểu tình kinh ngạc của Trát Lạp Đức lại được nâng cao thêm một bậc, càng miễn bàn tới chuyện đối phương còn đang ôm một ấu tể trong lòng.
“Lâu rồi không gặp tướng quân.” Vốn chính vì đối phương mới tới nơi này, giọng điệu Mạc Lý Sâm rất trầm ổn.
Chính vì tin tức lan truyền trong nội bộ Tinh Minh biết được thống soái tiền nhiệm đang làm việc trong phân hội này, Mạc Lý Sâm mới không trải qua quá trình xem xét đã quyết định chọn lựa phân hội Vân Bảo.
“Sao ông lại rỗi rãnh từ Hi Lạc Lâm Tinh chạy tới đây, hiện giờ vẫn là thời gian làm việc mà, quân đội có lương tâm cho ông một kỳ nghỉ à?” Trát Lạp Đức hỏi xong, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi thêm một câu: “Con ấu tể này… cánh tay ông bị sao vậy?”
Phải là nhiệm vụ nguy hiểm đến cỡ nào mới có thể làm đối phương bị mất một cánh tay như vậy, Trát Lạp Đức thực sự không thể nào tưởng tượng được.
Trong quân đội Tinh Minh, trừ bỏ số bộ đội chính quy, một vài chiến sĩ có năng lực đặc biệt sẽ được xếp vào đội quân đặc biệt có số hiệu X, đội quân này thường xuất hiện với vai trò bộ đội đột kích hoặc phái đi làm những nhiệm vụ đặc biệt.
Mà vị trí thứ hạng của Mạc Lý Sâm trong đội quân này từ trước tới nay chỉ dao động ở một và hai.
“Trình đơn xin giải ngũ, trụ sở chính đã thông qua, cánh tay…” Mạc Lý Sâm thành thật trả lời, sau khi nói hai chữ này, ông dừng một chút mới nói tiếp: “Ngoài ý muốn.”
Ngoài ý muốn mất đi một cánh tay?
Đáp án của đối phương quá nhẹ nhàng, ánh mắt Trát Lạp Đức lộ rõ không tin.
Mạc Lý Sâm không phải người bình thường tùy tiện vì chút sơ sót nào đó mà bị thương, thế nhưng giao tình giữa hai người không thân tới mức để truy hỏi cặn kẽ, vì thế Trát Lạp Đức chỉ gật đầu cho qua chuyện.
Lúc hai người nói chuyện, Tạ Loan cũng không quấy rầy, anh đặt ánh mắt về phía ấu tể mà đối phương đang ôm trong lòng.
Căn cứ theo nội dung của bách khoa toàn thư về ấu tể, Tạ Loan biết ấu tể đang vùi mình trong lòng người nọ là ấu tể lai lợi, giống như trong sách, ấu tể này có hình dáng giống một bé chim cánh cụt béo tròn.
Bởi vì thời kỳ ấu tể có rất nhiều lông măng bao phủ cơ thể nên Tạ Loan nhìn thấy ấu tể lai lợi này giống hệt như một cục bông xù, bất quá từ cái bụng nhỏ tròn vo của bé thì có thể nhận ra bé được chăm sóc rất tốt.
Kết thúc màn chào hỏi cùng ôn chuyện, Mạc Lý Sâm cúi người nhẹ nhàng đặt ấu tể trong lòng xuống đất, để bé bắt đầu thăm dò hoàn cảnh mới.
Thế nhưng ý tưởng của Mạc Lý Sâm không thể thực hiện, trong mắt Tạ Loan, sau khi được thả xuống đất, ấu tể lai lợi giang đôi cánh ngắn của mình lạch bạch lạch bạch đảo quanh chân ông hai vòng, sau đó dùng đôi cánh nhỏ của mình ôm lấy ống quần ông.
“Ấu tể này không có cha mẹ, tôi hi vọng phân hội có thể thu dưỡng nó, không cần thu dưỡng không phí, tôi sẽ đóng chi phí sinh hoạt hàng năm cho nó.” Đây là mục đích chuyến đi này của Mạc Lý Sâm.
Tạ Loan mỉm cười nhìn hành động của ấu tể lai lợi, nghe người trước mắt nói vậy thì không khỏi khựng lại: “Ông không phải gia trưởng của bé à?”
Thật ra thì anh không nhận ra chủng tộc của đối phương, chỉ là nhìn thấy ấu tể lai lợi rất thân cận đối phương nên liền theo tiềm thức nghĩ là gia trưởng dẫn ấu tể tới gửi.
“Không phải.” Mạc Lý Sâm trả lời, vết sẹo trên khóe mắt làm dáng mạo vốn đã không ôn hòa của ông lại càng có vẻ tàn bạo hơn, đó là khí thế sắc bén sau khi trải qua chiến tranh, cảm giác áp bách trên người đối phương cũng làm người ta có cảm giác không thoải mái.
Tạ Loan ngược lại không bị khí thế của đối phương ảnh hưởng, chẳng qua lúc Mạc Lý Sâm đáp là không phải, anh nhìn thấy ấu tể lai lợi đang ôm ống quần ông rõ ràng có chút suy sụp cúi đầu.