Cố Hoài Nam có cảm giác như lần đầu tiên gặp mặt, cái người tên Giang Thiệu này trong trong ngoài ngoài đều lộ ra một vẻ xảo trá.
Diệp Tích Thượng từ bên trong ra ngoài, đưa cho anh ta một cái chìa khóa, trên vòng treo của cái chìa khóa này còn móc một con gà con rất đáng yêu: "Kêu người của cậu hành động bí mật một chút, không nên làm lộn xộn đồ đạc của nó, hi vọng sau khi các người rút đi thì chỗ đó vẫn có thể giữ vững nguyên dạng."
Giang Thiệu lắc lư con gà con kia, đáy mắt thoáng qua một tia dịu dàng: "Người của tôi là cảnh sát, không phải ăn trộm càng không phải là thổ phỉ, lời của anh tôi nghe thấy không thoải mái chút nào."
"Nếu cảnh sát Giang bận rộn như vậy, tôi sẽ không giữ cậu lại." Diệp Tích Thượng không muốn nói nhảm với anh ta, ý bảo Cố Hoài Nam tiễn khách, mình lại xoay người trở về phòng.
Cố Hoài Nam càng lúng túng hơn, Diệp Tích Thượng bình thường không tính là có nhiều nhiệt tình, nhưng lịch sự căn bản vẫn có. Nhưng một lần nữa Giang Thiệu đối với chuyện này cũng không quan tâm: "Tôi đại khái cũng tính ở thành phố một thời gian, hẹn cô Cố hôm khác nói chuyện."
Cố Hoài Nam gật đầu, Giang Thiệu trước khi đi có vẻ như nhớ tới gì đó, nhì vào trong nhà hất cằm lên: "Hình như anh ta bị thương."
"hả?"
Giang Thiệu chỉ chỉ nơi ngực, "Ở đây, bị thương rất nặng, vừa rồi tôi thấy, có vết máu mờ nhạt."
Cố Hoài Nam kinh hãi.
"Đi xem anh ta một chút." Giang Thiệu nói xong rồi đi.
Cố Hoài Nam nhớ tới lời nói trong điện thoại của Dư Kim Kim, trong nháy mắt tưởng tượng ra một trường ác đấu, vội chạy vào phòng của Diệp Tích Thượng. Trên giường không có ai, nhưng trong phòng tắm truyền đến tiếng động, Cố Hoài Nam không hề nghĩ ngợi, vội vàng kéo cửa phòng tắm ra: "Diệp Tích Thượng, anh mau cho tôi xem!"
Diệp Tích Thượng cởi quần áo đang chuẩn bị tắm, vừa mở khóa vòi nước thì Cố Hoài Nam liền vọt vào, thật may là canh giữa hai người là một tấm thuỷ tinh mờ, chỉ nhìn nhìn thấy một bóng người mơ hồ. Anh mở miệng vẻ không xác định; "Tôi tắm, em muốn nhìn?"
Cố Hoài Nam ngẩn ra, sau đó gương mặt đỏ hồng: "Giang Thiệu nói anh bị thương?"
"Anh ta ước gì tôi chết đi." Diệp Tích Thượng lạnh lùng, "Muốn nhìn thì vào, không thì ra đi."
Cố Hoài Nam dẩu môi, lui ra ngoài khóa cửa lại.
Diệp Tích Thượng tắm xong mới phát giác quên cầm áo ngủ, bèn vây khăn tắm quanh hông rồi bước ra ngoài, không nghĩ tới Cố Hoài Nam vẫn còn chưa đi, đang ngồi ở bên giường chờ anh .
Cố Hoài Nam cũng không còn ngờ sẽ được thưởng thức hình ảnh mỹ nam đi tắm, đôi mắt và cái miệng nhỏ nhắn há to rất tròn trịa. Chân mày Diệp Tích Thượng nhăn nhăn, động tác dùng khăn lông lau tóc không thể không dừng lại một cái, bình tĩnh tự nhiên đi tới trước mặt cô, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái quần sọoc.
Để tay bên hông vừa muốn cởi khăn tắm, lại dừng lại, quay đầu lại nhìn cô một cái. Cố Hoài Nam lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hướng anh cười hề hề: "Anh thay thì thay đi, tôi không nhìn, tôi ngó qua chỗ khác."
Cô âm thầm le lưỡi: người rất khá, vóc người này. . . . . . So sánh với quay lại nhìn còn rõ ràng hơn, khăn tắm vây quanh còn không bằng không vây, trong đầu Cố Hoài Nam ngay từ sớm đã tự tưởng tượng ra bức tranh có bộ phận bị ngăn trở kia đi.
Lỗ tai cô nghe thấy phía sau có âm thanh mặc quần áo sột sột soạt soạt, tay ôm ngực thở ra một hơi, có cảm giác y như lần đầu tiên học khóa vẽ cơ thể con người. Không, so với cảm giác kia thì còn kích động hơn gấp bao nhiêu lần, nếu có thể gặp một người mẫu có thể hình như anh, Cố Hoài Nam tình nguyện ở lại lớp vạn năm.
Tiếng ồn ào của máy sấy tóc kéo cô từ trong suy nghĩ miên man trở lại, Diệp Tích Thượng đã mặc quần áo tử tế bắt đầu sấy tóc. Cố Hoài Nam đi vòng qua phía sau anh, "Tôi giúp anh nha."
"Em rất rảnh rỗi?"
"Không rảnh, tôi rất bận rộn." Cô cười, "Tuy nhiên giúp ông xã sấy tóc là chuyện nên làm chứ sao."
". . . . . ."
Cố Hoài Nam cầm máy sấy tóc trong tay anh, "Giang Thiệu là bạn của anh sao, thật không đáng tin, nói anh bị thương chảy máu dọa tôi giật mình."
"Không phải bạn bè."
Ngữ điệu của Diệp Tích Thượng rõ ràng mang theo hung dữ và ghét bỏ, Cố Hoài Nam không hiểu, "Con gà con đó không phải là dấu hiệu của Tiểu Diệp Tử nhà anh sao? Cái chìa khóa là của cô ấy đúng không?"
Cô nhón mũi chân giơ tay sấy tóc cho anh, chỉ trong chốc lát cánh tay đã mỏi: "Anh ngồi được không?"
Diệp Tích Thượng ngồi vào ghế sa lon, Cố Hoài Nam đứng ở phía sau anh độ cao vừa đúng thích hợp, "Anh ta ở trong trung đoàn cảnh sát hình sự thành phố B, tới ở nhà Tiểu An để ngồi chờ."
Cố Hoài Nam suy tư: "Àh, đến nhà ta để bắt người xấu." Sấy xong phía sau cô đi ra trước mặt, hai đùi Diệp Tích Thượng giang rộng, cô gần như đứng ở trong ngực anh, tư thế thân mật như thế nhưng một chút cô cũng không phát hiện ra.
"Vừa rồi Kim Kim mới gọi điện thoại đến mắng tôi kia mà, nói anh đánh anh Tiết nhà cậu ấy, hai người có mâu thuẫn?"
"Không có."
"Vậy sao anh đánh anh ta làm gì?"
"Anh ta cũng động thủ."
"Là ai ra tay trước?"
"Tôi."
Cố Hoài Nam tắt máy sấy, nhướng mày nhìn anh: "Vậy không phải là anh đánh người ta sao, không giống anh a, bình thường anh không phải là người có thể tùy tiện động thủ với người ta mà."
Diệp Tích Thượng kín đáo khép hai chân lại, thu nhỏ vòng vây: "Tiết Thần không phải như người bình thường, đánh mấy cái cũng không chết được."
Cố Hoài Nam chợt khom lưng, chóp mũi của cô đụng vào bờ môi của anh hít hà, rồi cau mày: "Anh uống bao nhiêu rượu hả? Tắm rồi mà mùi vị còn nặng như vậy." Cô lắc đầu thở dài, "Không trách được bình thường không thấy anh uống, thì ra anh là cái loại uống nhiều sẽ bị rượu làm cho điên."
Cô cất xong máy sấy thì đi xuống bếp làm cho anh một ly nước chanh mật ong, khi quay lên thì thấy Diệp Tích Thượng đang trải giường. Sáng hôm nay cô đem ga giường của hai người đi giặt, cũng không gấp gáp thay cái mới làm gì.
Cô đem ly nước kín đáo đưa cho anh, đỡ anh đến ghế salon: "Để tôi làm, anh uống nước mật ong đi, giải rượu."
Diệp Tích Thượng ngồi ở đó uống từng ngụm từng ngụm nước mật ong, tầm mắt vẫn rơi vào bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn của cô, tròng mắt đen không tự chủ híp lại. Mái tóc dài của cô tùy ý quấn ở sau gáy, dùng một cây bút máy thay thế cây trâm cài tóc.
Dáng vẻ này anh cũng không xa lạ gì, bởi vì khi vẽ tranh Diệp Tiểu An cũng thường quấn tóc như vậy, nhưng Diệp Tiểu An không trải giường nấu cơm cho anh, cô làm cơm mà chính mình còn cảm thấy khó có thể nuốt trôi, tuy nhiên. . . . . . Người phụ nữ này lại không giống như thế.
Kỹ thuật nấu nướng của Cố Hoài Nam tương đối khá, gần như mỗi lần tan việc trở về nhà anh đều có cơm nóng canh nóng để ăn. Cô thông minh, không cần anh lo lắng giống như lo lắng cho Diệp Tiểu An bị người ta tính kế lừa gạt. Cô có lúc rất ồn ào, nhưng anh không cảm thấy phiền. Cô biết làm việc nhà, sau khi hai người "ở chung", anh cũng ít phải nhúng tay vào những việc vặt này.
Diệp Tích Thượng nhớ tới lời nói của Tiết Thần lúc uống rượu với anh —— cơm ở trong nồi, phụ nữ ở trên giường, đây chính là cuộc đấu tranh bất tử trong cuộc sống. Đối với anh mà nói, cơm đúng là trong nồi, phụ nữ cũng trên giường, nhưng không phải giường của anh, mà chính là giường của cô.
Diệp Tích Thượng để cái ly không xuống, không thể không thừa nhận một chuyện: đàn ông chính là đàn ông, tham muốn cơ bản nhất chính là giữ lấy không có lý do nào cả. Ngày trước anh vẫn cảm thấy mình và những người khác không giống nhau, có lẽ thân thế là nguyên nhân, anh cho rằng đối với mình mà nói thì cái gì cũng không quan trọng bằng thân tình, cũng bền chắc hơn bất cứ thứ gì, mà cái hay thay đổi nhất chính là tình yêu. Người yêu có thể bỏ đi, nhưng người thân thì không thể.
Giống như nếu không có Diệp Cẩm Niên, anh và Diệp Tiểu An không có nhà để về vậy, thậm chí còn không biết họ tên của mình là gì. Là do Diệp Cẩm Niên cho bọn anh họ của mình, cũng như sau khi mẹ bọn anh mất đi, ông đã đem toàn bộ tình yêu và sự ấm áp dành cả cho hai anh em anh, đến giờ cũng không chịu tái hôn.
Nhưng giờ phút này người phụ nữ này đang quỳ ở nơi đó trải giường cho anh, khiến trong lòng Diệp Tích Thượng không khỏi muốn có được thứ gì đó, cảm giác này đối với anh mà nói thì từ trước nay chưa hề có, hơn nữa còn bắt đầu từ cái đêm nhìn thấy Trần Nam Thừa ở nhà Dư Kim Kim.
Loại cảm giác này rất xa lạ, nhưng Diệp Tích Thượng cũng không cho rằng quá mức đột ngột, ngược lại còn có một loại ảo giác như bị người khác đoạt đồ của mình. Anh muốn làm rõ ràng cảm giác của mình, cho nên lúc đó anh mới khắc chế có nên hướng Trần Nam Thừa vung ra một quyền hay không.
Những cảm xúc chậm trễ này không trút được cho ai tối nay tất cả đều dồn hết lên người Tiết Thần, Tiết Thần làm bạn chí cốt một lần, tự nguyện làm người cho anh tâm sự. Nhưng mà Tiết Thần đúng là không có phúc hậu, hai người rõ ràng là bạn bè trong câu lạc bộ đấm bốc, vậy mà Diệp Tích thượng ở trước mặt phụ nữ dội nước dơ vào anh.
"Thật không biết sao anh chịu được cái giường này, cứng như thế, giống như hòn đá, anh ngủ thế nào?" Cố Hoài Nam mới quỳ một chút mà đã cảm thấy đầu gối đau rồi, "Ngày nào đó đổi chứ?"
Lời còn chưa nói hết, Diệp Tích Thượng liền leo lên giường nằm xuống. Cố Hoài Nam vội đẩy anh ra: "Đừng cứ như vậy mà ngủ a, đợi tôi trải giường cho anh xong đã, mau dậy đi."
Nhưng cô có đẩy thế nào thì đẩy, Diệp Tích Thượng cũng không chuyển động, mắt nhắm lại tựa như ngủ thiếp đi, "Tôi mặc kệ anh." Cố Hoài Nam không còn cách nào, đem ga trải giường đắp lên cho anh. Khi chuẩn bị rời giường bỗng nhiên có cảm giác có người túm lấy váy cô, cúi đầu nhìn, một góc váy lại bị anh đè ở phía dưới.
"Này, anh đè vào váy tôi rồi." Cô kéo, nhưng không lôi được ra ngoài, lại không dám dùng sức, váy may bằng chất vải rất mỏng sợ bị rách, không khỏi hối hận tại sao hôm nay lại mặc cái váy dài anh mua cho mình?
Diệp Tích Thượng vẫn hít thở đều đều, không hề nhúc nhích. Anh nằm, cô ngồi, nhưng cũng không thể cứ như vậy ngồi suốt một đêm chứ? Cố Hoài Nam cắn môi, chẳng lẽ. . . . . . Cởi ra? Ngộ nhỡ anh bất chợt tỉnh dậy chẳng phải là đều bị anh nhìn thấy hết sao?
Tròng mắt cô đảo lòng vòng, kéo cây bút đang cài trên đầu ra để xõa mái tóc dài xuống, nắm một túm tóc dùng đuôi tóc quét lên mặt của anh.
Không có phản ứng?
Cái cổ.
Diệp Tích Thượng bỗng khẽ nhúc nhích, Cố Hoài Nam cười trộm, tiếp tục quấy rầy anh. Không biết có phải là người nghiêm túc cứng nhắc thì cảm giác ngứa ngáy cũng chậm lụt hay không, Cố Hoài Nam chơi đùa muốn ngủ gật mà mới kéo được một bên váy ra, kiên nhẫn của cô mất hết, hung hăng đập xuống anh.
"Diệp Tích Thượng!"
Lần này lại quá bất ngờ, Diệp Tích Thượng mở mắt, trở tay bắt được cổ tay của cô đồng thời lật người áp trên người cô, dễ dàng giữ chặt cô.
Cố Hoài Nam cảm giác cánh tay của mình sắp bị anh bẻ gãy, nước mắt thiếu chút nữa rớt ra: "Khốn kiếp! Anh muốn giết chết tôi à!"
Diệp Tích Thượng dừng lại một chút, nới lỏng sức lực: "Phản xạ có điều kiện, xin lỗi."
Cố Hoài Nam lập tức nổi giận, nước mắt lưng tròng mắng anh: "Anh phải nhìn rõ tôi là ai rồi hãy động thủ! Có thù oán gì với tôi à?"
Diệp Tích Thượng hướng về cơ thể cô, nâng cô lên rất cẩn thận chu đáo, đáy mắt đen như mực so với bình thường nhiều thêm mấy phần lười biếng, nhưng ít đi mấy phần nghiêm túc, lại càng sâu không lường được, giống như một cái động không đáy đáng sợ muốn hút cô vào.
Cố Hoài Nam lúc này mới phát hiện ra tư thế hai người dường như rất mập mờ, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương: "Anh muốn làm gì?"
"Tôi cái gì cũng muốn làm, bao gồm. . . . . ." Lời nói của anh không đầy đủ, cố ý giữ lại nửa câu sau.
CM anh —— Trong đầu Cố Hoài Nam nhất thời xuất hiện những chữ này, da đầu tê dại.
Gương mặt của Diệp Tích Thượng càng nhích tới gần cô hơn, Cố Hoài Nam trơ mắt nhìn môi của anh rơi xuống, trước tiên rơi vào trán của cô, sau đó theo sống mũi một đường trượt xuống, dường như sắp đi tới môi của cô .
"Diệp Tích Thượng!"
"Hả?"
"Anh uống quá nhiều, bình tĩnh một chút."
"Vậy sao?"
"Chính xác!" Đàn ông mà uống rượu nhiều mới có thể đột nhiên kích động như vậy, Cố Hoài Nam tự nói với mình không thể mạnh mẽ phản kháng vào lúc này, chỉ biết làm như vậy càng thêm kích thích anh. Lần "Tiếp xúc thân mật" đó là lúc anh tỉnh, lần này cô dám đoán chắc thật sự là anh uống nhiều quá, đàn ông say rượu đều rất nguy hiểm.
Môi của anh treo ở trên môi của cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô, Cố Hoài Nam ngay cả hô hấp cũng ngừng lại rồi, bàn tay nhỏ bé thử thăm dò nhẹ nhàng đẩy anh ra: "Tôi không quấy rầy anh nữa, tốt nhất anh nên ngủ đi."
Anh nhìn cô chòng chọc một hồi lâu, rồi khẽ gật đầu, "Được."
Trong lòng Cố Hoài Nam cũng buông lỏng hơn, nhưng hiển nhiên cô bông thả hơi sớm. Diệp Tích Thượng cũng không rời khỏi cô, chỉ là không đè cô nữa mà thôi, nhưng cánh tay lại mạnh mẽ khóa chặt thân thể của cô, đầu tựa vào cô . . . . . . Ngủ thiếp đi.
Không thể nào!
Cố Hoài Nam thất bại rên rỉ, dùng hết sức lực gỡ tay anh ra, nhưng không được, nghiêng đầu nhìn chằm chằm gường mặt của anh gần ngay trước mắt mình: "Về sau mà còn uống nữa rượu thì anh cũng đừng về nhà!"
Diệp Tích Thượng nhíu nhíu mày, thu hẹp cánh tay ôm cô chặt hơn.
*
Ngày hôm sau Cố Hoài Nam bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.
Cô vuốt mặt mê hoặc từ trong chăn bò ra ngoài đi mở cửa, đi tới phòng khách mới ngáp được một nửa liền ngây ngẩn cả người, Diệp Tích Thượng và một người đàn ông mặc quân phục đang nói chuyện ở trước cửa.
Người đàn ông mặc quân phục lễ phép hướng cô gật đầu, cùng Diệp Tích Thượng chào hỏi là được rồi.
Diệp Tích Thượng mang hai hộp trái cây anh ta mang đến sắp xếp lại trong tủ lạnh, ngay cả liếc cũng không liếc cô một cái, nhưng Cố Hoài Nam cảm thấy dáng vẻ xa lạ trên người anh đã tan thành mây khói, thật là “Nhất Túy Giải Thiên Sầu” a.
Cô chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua, đi tới từ trên tay anh cướp lấy một quả táo, hung hăng cắn một cái: "Xin hỏi anh đã tỉnh rượu chưa?"
Diệp Tích Thượng cướp quả táo lại, mang tới bồn nước rửa sạch sẽ rồi mới đưa cho cô: "Tôi có say sao?"
Cố Hoài Nam không khách khí cười gượng hai tiếng châm chọc: "Tôi cho rằng người uống say mới nói những lời này, thì ra là người tỉnh rượu cũng sẽ nói."
"Vậy thì chứng tỏ tôi không có say." Diệp Tích Thượng sắp xếp xong trái cây đóng tủ lạnh lại: "Cha phái người đưa tới, đều là thứ em thích ăn."
"Uống rượu say lại không mất mặt, có cái gì không dám thừa nhận." Cố Hoài Nam không so đo với anh, vặn vặn cái hông đau, nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn oán trách: "Lần sau không cho như vậy a, lỗ chết tôi, không hiểu sao bị anh trêu chọc, cũng may anh không vì say rượu mà mất lý trí."
"Em tiếc nuối sao?" Diệp Tích Thượng bưng bữa sáng nóng hổi lên bàn.
Cố Hoài Nam cười nhạo, "Nào chỉ là tiếc nuối, là cả đời tiếc nuối."
Cô rửa mặt xong ra ngoài nhưng lại phát hiện Diệp Tích Thượng ngồi ở đàng kia xem ti vi, điểm tâm sáng một miếng cũng chưa động tới, trứng gà đã bóc vỏ sạch sẽ đặt ở trong đĩa của cô: "Đang đợi tôi à?"
Diệp Tích Thượng không lên tiếng, bắt đầu ăn cơm. Cố Hoài Nam cầm cái bánh bao liền dồn vào trong miệng, Diệp Tích Thượng liếc nhìn cô, âm thầm nhếch miệng: "Ở bên ngoài ra vẻ thục nữ như vậy, sao ở nhà không thể giả bộ được?"
"Có thể không cần giả bộ thì không giả bộ, cái này gọi là quay về bản tính." Cố Hoài Nam nhấp một muỗng cháo, "Tôi không giống người khác, ở bên ngoài đã khó chịu như vậy mà về nhà vẫn thế. Chao ôi! Anh có mệt hay không?"
"Gọi điện thoại cho cha em chưa?" Diệp Tích Thượng trực tiếp đổi đề tài.
Cố Hoài Nam giả bộ không nghe thấy cầm tô húp cháo.
"Chẳng lẽ lâu như vậy mà em cũng không trở về nhà sao?" Diệp Tích Thượng đưa tay kéo cái tô đang che kín mặt cô xuống.
Cố Hoài Nam nhún vai: "Ngày mai "
"Hôm nay phải chiến đấu, thì đừng cố gắng kéo dài."
Cố Hoài Nam lơ đễnh: "Tôi không phải là lính của anh, không thuộc quyền quản lý của anh, đừng có dùng giọng điệu ra lệnh này nói chuyện với tôi."
"Em còn không bằng lính của tôi."
Cố Hoài Nam không vui, "Bọn họ giặt quần áo cho anh sao? Nấu cơm cho anh sao? Trải giường cho anh sao?"
"Cũng không phải là chưa từng có."
"Vậy bọn họ gọi anh là ông xã sao? Có thể đóng giả vợ chồng với anh sao?"
". . . . . ."
"Không giống nhau chứ?" Cố Hoài Nam hài lòng.
"Cũng không sai biệt bao nhiêu, đều là trách nhiệm của tôi." Diệp Tích Thượng nhấp một ngụm sữa tươi, thong thả ung dung nói, "Chúng ta là vợ chồng giả? Giấy hôn thú là giả hay sao?"
"Hôn thú là thật, nhưng tình cảm là giả . . . . . .Không đúng." Cố Hoài Nam gãi gãi mặt, suy nghĩ: "Tình cảm không thật, cũng không đúng, anh đang theo đuổi tôi, phải không? Diệp Tích Thượng."
Diệp Tích Thượng giương mắt không tiếng động thăm dò, nhìn thấy cô chợt thần bí cười hề hề: "Anh yêu tôi sao?"
Tốc độ nhai của anh chậm lại, thản nhiên nhìn chằm chằm đôi mắt to trong suốt của cô một lát, không nói gì tiếp tục cúi đầu ăn. Cố Hoài Nam hiển nhiên không hài lòng, bất mãn hừ mạnh: "Tôi nhắc nhở anh a, chúng ta có nói yêu nhau rồi, anh có chút đạo đức diễn trò có được hay không, lời ngon tiếng ngọt cũng không mong đợi vào anh, nhưng lời nói lời thật cũng khó khăn như vậy sao?"
"Cố Hoài Nam."
"Cái gì?"
"Em yêu tôi sao?" Diệp Tích Thượng mang vấn đề ném trả lại cho cô.
Cố Hoài Nam nâng lên môi, trịnh trọng gật đầu: "Cho tới bây giờ, anh khiến tôi thật sự hài lòng, chỉ là một phần mười thôi."
"Phần nào bị trừ?"
Cố Hoài Nam kéo bàn tay bóng nhẫy ra, vừa đếm từng ngón vừa nói: "Tính tình khó chịu, nghiêm túc cứng nhắc, không có tình cảm, không lãng mạn, khi nói chuyện thích ra lệnh cho tôi."
Diệp Tích Thượng đang uống sữa tươi thiếu chút nữa phun ra ngoài, cô và Diệp Tiểu An trong điện thoại chỉ trích giống nhau như đúc: “Còn một điều nữa?"
"Còn cái giường cứng đờ của anh nữa! Mới ngủ có một đêm mà tôi như bị người ta đánh một trận, toàn thân đều đau!"
Cô trừng mắt, phồng cái miệng bóng mỡ béo ngậy lên. Cửa sổ phòng ăn đang mở, làn gió nghịch ngợm phong thổi mái tóc cắt ngang trán của cô rối tung, vô cùng đáng yêu. Diệp Tích Thượng theo bản năng đưa tay vuốt vuốt tóc.
"Hôm nay tôi không đi làm, một lát đến sư đoàn làm ít chuyện, buổi chiều có thể cùng em đi dạo phố mua chiếc giường mới, còn có thứ gì trong nhà muốn đổi, tiện đường cũng đổi luôn."
Cặp mắt Cố Hoài Nam sáng lên, "Thật sao? Vậy tôi có thể theo ý thích của của mình dem những thứ không thuận mắt gì đó trong nhà cũng đổi đi sao?"
"Có thể."
"Anh bỏ tiền?"
"Tôi bỏ."
Cố Hoài Nam vui vẻ vỗ tay hoan hô: "Ông xã cố gắng lên, anh đã được hai phần mười rồi!"
Diệp Tích Thượng hạ mi mắt, chứa đựng nụ cười nhẹ:"Tôi biết rồi."
*
Ởcửa hàng nội thất, Cố Hoài Nam nhìn trúng ba cái giường, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết chọn cái nào, Diệp Tích Thượng ra vẻ như vô tình nói một câu: "Dáng vẻ đứng thứ hai, ngủ thoải mái mới là trọng điểm."
Trên một chiếc giường Cố Hoài Nam cũng đều thử qua, cuối cùng quyết định chọn cái giường lớn có cột: "Đến lúc đó kéo một cái màn che ở đây, giống như công chúa, thật tốt!"
Khao khát biểu hiện trên vẻ mặt của cô, hoàn toàn đã quên đây là chọn giường cho Diệp Tích Thượng chứ không phải cho cô, càng không chút nào chú ý tới ánh mắt của người đàn ông bên cạnh đàn ông này ý vị sâu xa.
Sau khi đặt hàng và xác định thời gian giao hàng, tâm trạng của Cố Hoài Nam vô cùng tốt, tiếp đó lại kéo anh tới trung tâm mua sắm.
Cố Hoài Nam đặc biệt thích cùng Diệp Tích Thượng đi dạo phố, anh không nói nhiều, không thúc giục, không phiền chán, lại càng không qua loa, sẽ nghiêm túc cho ý kiến và đề nghị, ngay cả cô nhân viên bán hàng cũng ghen tỵ không dứt.
"Thưa cô, bạn trai của cô đối với cô thật tốt."
"Cám ơn, anh ấy là chồng tôi."
Cố Hoài Nam xách túi giấy lên, cong mắt thân mật kéo cánh tay của anh ra vẻ thắm thiết.
Mười lăm phút sau ở tiệm giày bên cạnh.
"Thưa cô, chồng cô đối với cô thật tốt."
"Cám ơn, anh ấy là bạn trai của tôi."
Cố Hoài Nam cười dịu dàng nhu thuận, mười ngón tay đan chặt nhau, cô như chim nhỏ nép vào người anh.
Từ trong tiệm đi ra ngoài Cố Hoài Nam cười không ngừng, Diệp Tích Thượng vẫn là vẻ mặt thản nhiên: "Có đáng vui mừng như vậy không?"
"Đáng." Cố Hoài Nam thỏa mãn kéo tay của anh: "Phụ nữ anh không hiểu đâu."
Đàn ông em cũng chưa chắc hiểu được bao nhiêu. Trong lòng Diệp Tích Thượng bồi thêm một câu.
Cố Hoài Nam và Diệp Tích Thượng ở chung một chỗ càng ngày càng cảm thấy thời gian qua mau, chỉ chớp mắt đã đến buổi tối. Hai người giải quyết cơm tối ở bên ngoài, không đi nhà hàng lớn mà là tới một quán bán hàng ở ven đường, gọi ít xiên thịt nướng cộng thêm bia đá, được kêu một cái là đã thỏa nguyện.
Cố Hoài Nam thật ra thì không có khả năng uống rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn trong chốc lát liền đỏ lên, nhưng ánh mắt sáng lên, cô hếch cằm lên nhìn anh cười híp mắt.
"Diệp Suất, chơi với anh một trò chơi?"
"Nói."
"Trong vòng một phút, anh chỉ được phép nói một chữ ——“Đúng”, được không?"
Diệp Tích Thượng gật đầu. Cố Hoài Nam cúi người về phía trước, "Có phải anh yêu tôi hay không?"
Diệp Tích Thượng chớp mắt, trúng chiêu.
Cố Hoài Nam cũng chớp mắt uy hiế: "Vừa rồi đã đồng ý với tôi đấy."
". . . . . . Đúng"
"Thật?"
". . . . . . Đúng"
Cố Hoài Nam vui mừng, hào sảng đem nửa ly bia tươi còn dư lại uống một hơi cạn sạch, lau miệng: "Bất kể thời điểm nào, anh cũng sẽ không khi dễ tôi?"
"Đúng"
"Cũng sẽ không vứt bỏ tôi?"
"Đúng"
Viền mắt Cố Hoài Nam cảm thấy chua xót, trong lòng uồn bực ăn thịt, tốt nhất không có lên tiếng nữa, chợt giơ cao một tay cất giọng gọi: "Này thêm ba ly bia tươi nữa."
"Vẫn còn uống?" Diệp Tích Thượng cau mày.
Tay cô cợt nhả chỉ chỉ cằm anh: "Đại gia vui mừng, muốn uống." Cô một hơi uống hết một ly, hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra nhấn xuống một dãy số.
Ba tiếng chuông reo lên không nhiều không ít, thanh âm của Cố Minh Triết truyền tới: "Nam Nam?"
"Cha, là con, giật mình chứ?"
Cô uống không ít, đầu lưỡi có phần líu lại, Cố Minh Triết lập tức liền nghe ra: "Ở bên ngoài uống rượu sao? Là con gái, con thật là ——"
"Con gái sao không thể uống rượu?" Cố Hoài Nam theo thói quen phản bác, nhưng ngay lập tức đè xuống, giọng nói thả lỏng: "Hôm nào Ngài rảnh rỗi, cùng ba Diệp ăn một bữa cơm."
Cố Minh Triết ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, "Được, để ta nói chuyện với lão Diệp một chút."
Cố Hoài Nam cúp điện thoại rồi lại ực mạnh một miệng bia lớn, sau đó để ly xuống chà xát cánh tay, bộ dạng đáng thương: "Uống đá nhiều quá, lạnh."
Diệp Tích Thượng trầm ngâm trong chốc lát, rồi để đũa xuống, dịch chuyển cái ghế phía sau, để lại trước mặt một khoảng trống. Cố Hoài Nam lập tức như chim nhỏ nép vào trong ngực anh, kéo cánh tay của anh vòng chắc cơ thể mình để sưởi ấm.
Anh ăn cái gì đó, cô ngửa đầu nhìn, chợt thốt ra một câu, "Đối với bạn gái trước kia của anh, anh cũng làm như vầy phải không?"
"Không."
Cố Hoài Nam nhếch khóe miệng, đối với cô tốt như vậy sao?, "Diệp Suất, anh thích một người phụ nữ như thế nào? Chắc chắn không giống như tôi?"
"Hỏi làm gì?"
"Ưmh, để tôi có thể thỉnh thoảng giả bộ, thỏa mãn anh một chút a."
"Là chính em thì sẽ thỏa mãn tôi."
Anh nhàn nhạt nói, giống như đây là một chuyện rất bình thường. Cố Hoài Nam bình tĩnh nhìn anh, đáy lòng như được vật gì đó êm ái lướt qua, cả người nhẹ nhàng như đám mây. Nếu cổ không khỏi như bị lửa đốt, thì cảm giác lửa nóng từ trong lòng vẫn xông tới đáy mắt, gần như sẽ chảy nước mắt, cô phải làm chút gì đó mới có thể ngăn lại.
"Em quay đầu lại."
Diệp Tích Thượng theo lời quay đầu lại, trên môi bất chợt nóng lên, một thứ gì đó lạnh lẽo nhưng mềm mại đè lên, trong lòng khẽ run rẩy.
Cố Hoài Nam một tay ôm đầu của anh kéo xuống, chủ động hôn lên.
Ông chủ vừa nướng thịt vừa lắc đầu cười, tuổi trẻ bây giờ a.