"Sư đoàn 138, Phó Đoàn Trưởng Tiết! Bước ra khỏi hàng!"
"Dạ!" Lúc này Tiết Thần nghe thấy, theo bản năng ưỡn thẳng lưng, lên tiếng trả lời, di chuyển về phía sau, vừa muốn bước chân thi hành mệnh lệnh, lại nhìn thấy Diệp Tích Thượng, nhất thời thanh tỉnh lại, trừng mắt liếc anh một cái. "Đùa vui chứ?"
"Cũng được." Hiếm thấy Diệp Tích Thượng nói đùa một lần. "Cậu sao vậy? Là còn chưa trở lại bình thường hay vẫn bị Dư Kim Kim giày vò hư rồi hả? Linh hồn nhỏ bé còn chưa quay về đấy?"
Một lần nữa nghe thấy cái tên Dư Kim Kim khiến cho sắc mặt Tiết Thần trầm xuống. "Cố Hoài Nam và Dư Kim Kim, Trần Nam Thừa và Trần Nam Tầm, chuyện giữa bốn người bọn họ, cậu biết được bao nhiêu?"
"Thanh mai trúc mã, mối tình đầu." Diệp Tích Thượng xoay xoay cái bút trong tay. "Cậu lo lắng chuyện của Trần Nam Tầm và Dư Kim Kim sao?"
Tiết Thần im lặng một lúc lâu mới đưa điện thoại di động cho Diệp Tích Thượng. Anh tiếp nhận và xem xét, phía trên là mấy tin nhắn hình, không ngoại lệ, đều là Dư Kim Kim.
Trước mặt bàn rượu bày ra hai người xã giao cùng K ca. "Có chuyện gì không đúng sao?"
"Cậu nhìn lại phía sau."
Diệp Tích Thượng trượt nhẹ trên màn hình, trên tấm ảnh là Dư Kim Kim đang cưỡi ngựa, đánh Golf, bơi lội, sau nữa là. . . . . . Dư Kim Kim đang ngủ, nhưng quần áo trên người đều lộn xộn, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên giường ở khách sạn, giày cao gót rơi mất một chiếc, còn một chiếc kia thì treo trên đầu mũi chân.
Tất cả ảnh chụp nhìn qua cũng hết sức bình thường, Diệp Tích Thượng không hiểu, mắt lại nhìn thấy không gian chụp bức ảnh, cũng chính là khoảng thời gian bọn họ ở trên núi Thanh Phong.
"Cô ấy nói với tôi, cô ấy đi công tác." Tiết Thần im lặng gần nửa ngày mới nói ra, Diệp Tích Thượng kiên nhẫn chờ câu tiếp theo của cậu ta.
"Người gửi cho tôi những bức ảnh này, là Trần Nam Tầm."
Diệp Tích Thượng trầm ngâm, "Trần Nam Tầm cũng không phải hiền lành, là cậu ta gửi đến không nhất định là do cậu ta chụp, từ ảnh chụp cho thấy Dư Kim Kim cũng không biết chuyện."
"Tôi biết rõ." Tiết Thần hơi nghiến răng nghiến lợi, nói: "Nhưng tối hôm qua, tôi nói chuyện với Kim Kim thì cô ấy nói đã đến khách sạn rồi, sau khi cúp điện thoại thì tôi nhận được ảnh chụp cô ấy ở trên du thuyền, đứng ở trên boong thoải mái đong đưa ly rượu màu hồng nhạt."
Diệp Tích Thượng trượt xuống tin nhắn cuối cùng, chính là bức ảnh mà Tiết Thần miêu tả. "Chỉ là đang uống rượu, sao tôi không nhìn thấy là đang thoải mái chứ? Tiết Thần, cậu không tỉnh táo rồi."
Tiết Thần không phản bác lại, khẽ gật đầu. "Tôi tỉnh táo, chuyện đó không có ý nghĩa gì, tôi tin tưởng nhân cách của cô ấy."
"Phải tin tưởng bản thân cậu, cô ấy là người mà cậu lựa chọn."
Diệp Tích Thượng nói không sai, Tiết Thần không phải là người không có đầu óc, vả lại từ lúc hai người bắt đầu qua lại, anh đã biết quá khứ giữa Dư Kim Kim và Trần Nam Tầm, một đoạn quá khứ mà không ai có thể thay thế.
Dư Kim Kim hình như cũng không phải là cô gái chỉ biết đắm chìm trong quá khứ, cô đã nhiều lần nghĩ muốn quên đi, muốn mình kiên cường thế nào, có lẽ Tiết Thần là người hiểu rõ nhất, e rằng so với Cố Hoài Nam thì anh còn rõ hơn.
Anh gặp cô trong lúc cô dùng rượu phóng túng chính mình, để che giấu nhưng thương tổn mà Trần Nam Tầm gây ra với mình. Cô say, nhưng khi cười rộ lên lại chân thật đến mức khiến anh không dời mắt được. Đêm hôm đó, chỉ sợ là một đêm hoang đường nhất trong cuộc đời Tiết Thần.
Anh muốn tìm hiểu cô, hiểu rõ cô, từ từ giúp cô ngừng đau khổ khi nghĩ đến người đàn ông kia. Anh cho rằng bọn họ đã cô gắng như vậy, không gì là không thể. Không ai không muốn yêu một người suốt đời, càng đừng nói là bọn họ chỉ gặp qua nhau.
Cứ tiếp tục hăng hái tấn công Dư Kim Kim, Tiết Thần tự cho rằng đã hiểu rõ cô, yêu quá chân thành thì trái tim cứng rắn như vàng của cô, cũng nguyện ý tin tưởng anh. Dù anh biết Trần Nam Tầm cũng thường gặp gỡ cô, Tiết Thần cũng chưa bao giờ lo lắng cả.
Nhưng mà cuộc sống cùng số mạng rất khó nắm bắt, nó dường như vĩnh viễn cũng không biết mệt khi thử thách mọi người, nó có thể làm người ta dễ dàng tin tưởng, nhưng cũng có thể phá hủy trong chớp mắt, làm cho người ta trở tay không kịp, không cách nào né tránh.
Khoảnh khắc máy bay mà hạ cánh, tâm trạng Dư Kim Kim rất nặng nề. Trần Nam Tầm cho rằng cô đang ngủ, nên vỗ nhẹ lên mặt cô. "Kim Kim, về đến nhà rồi."
Một lúc lâu sau, Dư Kim Kim mới mở mắt ra, không nhìn bàn tay đang duỗi ra của anh ta, mà lướt qua anh ta nhìn máy bay hạ cánh.
Thuộc hạ của Trần Nam Tầm lái xe đợi ở bên ngoài, anh cất hành lý xong thì mở cửa xe giúp cô, làm tư thế mời. "Cuối cùng thì ăn bữa tối với anh, sau đó sẽ đưa em về nhà."
Dư Kim Kim mặt lạnh, liếc xéo anh ta, Trần Nam Tầm cười đến vô hại. "Anh nói được sẽ làm được, nhiều ngày như vậy mà em cũng kiên trì vượt qua, một bữa cơm thôi mà, không khó."
Dư Kim Kim liên tục cân nhắc, cắn răng ngồi vào trong xe.
Tài xế ở phía trước chuyên tâm lái xe, Dư Kim Kim nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mà tầm mắt Trần Nam Tầm vẫn rơi trên người cô chưa từng rời đi.
Suốt hai tuần qua, anh ta mang cô quay về nơi hai người gặp nhau, cô ý muốn cô nhớ lại những chuyện đã qua. Trần Nam Tầm phát hiện quá khứ nhiều năm như vậy cũng không giống như hai tuần lễ nhìn ngắm cô.
Nhà hàng đã được anh ta chuẩn bị rất chu đáo, là không gian giữa nhà hàng của cao ốc S lớn nhất thành phố, có thể thưởng thức phong cảnh cả thành phố. Anh ta đã cùng vô số những người phụ nữ khác đến đây, nhưng đây là lần đầu tiên dùng cơm cùng Dư Kim Kim ở đây.
"Đồ ở đây rất đắt, ăn nhiều một chút mới đủ vốn." Anh trêu ghẹo, Dư Kim Kim căn bản không để ý, ăn từng chút từng chút nhưng không có một chút hứng thú nào.
Trần Nam Tầm cũng giống vậy, bữa cơm này căn bản không có khẩu vị, nhưng thức ăn trong bàn ăn anh ăn không còn thừa lại. Anh vừa đặt dao nĩa xuống, Dư Kim Kim liền nhìn qua, giống như muốn hỏi anh lúc nào thì có thể rời đi.
Trần Nam Tầm rút điếu thuốc ra đặt trên môi, dưới ánh nhìn của cô mà rút điếu thuốc ra. "Không hút, bây giờ có thể đưa em về nhà."
Tiếng nói của anh vừa dứt, Dư Kim Kim không chút do dự đứng dậy rời đi, Trần Nam Tầm đi theo phía sau cô, ánh mắt dần dần sa sầm.
Trên đường trở về là anh tự mình lái xe, lúc gần đến nhà cô, thì điện thoại di động của cô chợt vang lên. Dư Kim Kim liếc nhìn sắc mặt chưa thay đổi kia, vội nhấn phím “yên lặng”.
Trần Nam Tầm cười. "Lại là Tiết Thần à? Thật cố chấp, không phải cậu ta đặc biệt tin tưởng em sao?"
Dư Kim Kim vẫn không để ý đến anh ta.
Trong nháy mắt, xe đã đi tới lầu dưới nhà Dư Kim Kim, lúc cô chuẩn bị mở cửa xe bước xuống thì Trần Nam Tầm nhấn nút khóa, đối với anh mắt cô đưa tới coi như không thấy. "Hai người quen biết thế nào? Em vẫn chưa nói cho anh biết."
". . . . . ."
"Kim Kim." Anh bất đắc dĩ thở dài, đưa tay vuốt vuốt đầu cô. "Anh nói này, em có thể đừng như vậy được không, không phải chỉ cùng em đi chơi vài ngày, lại không bảo em ngủ cùng anh, không hôn em càng không sờ em, ngay cả tay cũng chưa chạm qua, còn muốn anh làm thế nào nữa? Đừng làm bộ dạng giống như thâm cừu đại hận với anh được không? Còn nói là coi anh như bạn bè bình thường?"
Anh ta quả thật tuân thủ giao ước, không đụng chạm đến nửa cọng tóc của cô.
"Đừng đụng tôi!" Dư Kim Kim đẩy tay anh ra, vuốt vuốt tóc mình. Trần Nam Tầm nhất thời vui mừng trở lại, giống như một đứa bé không biết trời đất là gì, hai tay cùng vân vê tóc cô.
"Xú Nha Đầu này, nhiều ngày như vậy đều không nói chuyện với anh, cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi hả?"
Anh muốn chà đạp tính cách cô mới chịu bỏ qua, bàn tay nhân cơ hội sờ soạng hai cái trên mặt cô. "Bây giờ mới giống Kim Kim của anh, tính cách của em không phải im lặng như vậy."
"Chuyện anh đồng ý với tôi, sẽ làm và không hối hận?"
Trần Nam Tầm sờ cằm, "Vậy em nói cho anh biết em bắt đầu với Tiết Thần như thế nào? Em thỏa mãn anh, anh liền thỏa mãn em."
"Anh thật sự muốn biết?" Dư Kim Kim liếc mắt nhìn anh.
Trần Nam Tầm gật đầu. "Em theo đuổi cậu ta? Giống như lần đầu theo đuổi anh?"
"Không phải." Dư Kim Kim bỗng dưng cong môi lên, có chút đắc ý cũng có chút bướng bỉnh. "Bình thường thì anh và những người phụ nữ kia bắt đầu như thế nào?"
Nụ cười trên mặt Trần Nam Tầm từ từ biến mất. "Hai người. . . . . .Tình một đêm? Dư Kim Kim, em điên rồi? Sao em có thể chà đạp bản thân như vậy? Ngộ nhỡ cậu ta là ——"
"Không có ngộ nhỡ, sự thật là chúng tôi vẫn vô cùng tốt, từ lần đầu tiên đến bây giờ." Dư Kim Kim lơ đễnh. "Chuyện điên rồ duy nhất của tôi chính là ban đầu dễ dàng đem mình cho anh, chẳng qua tôi cũng không hối hận, khi đó yêu anh là thật, hiện tại thương anh ấy cũng là thật."
Ánh mắt Trần Nam Tầm sáng rực, đáy mắt thay đổi trong nháy mắt, phức tạp khiến Dư Kim Kim nhìn không hiểu. "Không lừa anh?"
Dư Kim Kim nặng nề gật đầu, không tức giận, nghiêm túc nhìn anh. "Tôi chưa bao giờ phủ nhận qua, lúc trước anh đối xử với tôi rất tốt, tôi chưa bao giờ hâm mộ Nam Nam khi được anh trai anh nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương, bởi vì tôi biết hai người giống nhau."
Yết hầu Trần Nam Tầm giật giật, ngón tay sờ nhẹ khuôn mặt cô, động tác dường như rất cẩn thận. "Hiện tại anh cũng có thể nắm tay em."
Dư Kim Kim không tránh, "Chỉ nắm tôi sao?"
Trần Nam Tầm gật đầu, không chút chần chờ. Dư Kim Kim cười, lắc đầu. "Tôi không tin, hơn nữa cũng không thể. Mấy ngày nay, tôi không nói chuyện với anh, bởi vì tôi đang suy nghĩ rất nhiều. Lúc đầu là chuyện trước kia của chúng ta, thời khắc chúng ta ở cùng nhau, từ lúc anh và Kim Kim bắt đầu cho đến khi chúng ta chia tay. Nam Tầm, mấy ngày qua thật là khoảng thời gian khó quên, nó sẽ trở thành hồi ức quan trọng trong lòng tôi và anh."
Cổ họng Trần Nam Tầm khô khốc, nghiêng người qua, muốn hôn cô.
"Thế nhưng chút quá khứ đó đã qua rồi, Tiết Thần mới là tương lai của tôi."
Một câu nói này giống như một quả bom, trong nháy mắt đem trái tim Trần Nam Tầm nổ tung rơi đầy đất. Anh dừng lại, bàn tay không tự chủ nắm lấy cổ cô.
Dư Kim Kim hơi đau, nhẹ nhàng nói tiếp. "Anh không biết quý trọng, chúng ta đã bỏ lỡ, tôi chỉ có thể nói một câu “đáng tiếc”, còn nữa, cám ơn."
"Cám ơn tôi vì chuyện gì?"
"Cám ơn anh không quý trọng, để cho tôi có cơ hội gặp được một người biết quý trọng tôi."
Trong một khắc kia, từ trong mắt Trần Nam Tầm, Dư Kim Kim có thể thấy sự tức giận. "Có một việc, tôi chưa từng nói với anh, cũng chưa nói cho bất kỳ ai, bao gồm Nam Nam. Nguyên nhân thực sự khiến tôi quyết định rời xa anh, thật ra là vì tôi biết anh không yêu tôi, nói cách khác, Trần Nam Tầm, thật ra thì anh căn bản sẽ không yêu, mà anh chỉ muốn cùng các cô gái khác nhau cảm thụ, kích thích, vui thích, nhưng mà anh. . . . . . Chưa từng cảm giác mình có trách nhiệm với một người phụ nữ nào."
Trần Nam Tầm yên lặng, bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc, gần như không thể chống đỡ được. Anh lui người ra sau, âm thầm siết chặt quyền, môi cười lạnh. "Kim Kim, em điên rồi. Tốt, anh sẽ để Trác Vệ suy tính chuyện hợp tác với Thịnh Đường, rồi sơm cho lão bản của em câu trả lời chắc chắn."
"Cám ơn."
"Không cần, em nên được, không thể để cho em phụ công lần đầu tiên của Tiết Thần." Anh mở khóa xe, không nhìn lại cô.
Dư Kim Kim không nói gì nữa, mở cửa xuống xe, đưa mắt nhìn xe của anh rời đi, thở phào một hơi, giống như tháo bỏ gánh nặng trên người. Cô ngẩng đầu nhìn trên lầu, cửa sổ trong nhà tối đem, Tiết thần còn chưa về.
Cô mới vừa đi tới cửa lầu, đang lật tìm chìa khóa trong túi xách, chợt có một ánh sáng chiếu vào cô, lúc sáng lúc tối lóe lên hai lần rồi tắt. Dư Kim Kim tò mò nhìn lại, sắc mặt tái mét.
Đó là xe của Tiết Thần, không biết đỗ ở chỗ đó bao lâu rồi.
Cô bắt đầu lo lắng, mỗi bước đi về phía anh thì càng lo lắng hơn.
Tiết Thần ngồi ở trong xe, cửa sổ xe mở ra, vẫn vươn cánh tay dài ra, trên tay đang kẹp một điếu thuốc, dù bận vẫn ung dung nhìn cô. "Đã trở về?"
Dư Kim Kim vươn người qua cửa xe ôm cổ anh, hung hăng hôn lên mặt anh. "Đã trở về, Kim Kim kính chào Tiết gia."
Tiết Thần cười, rút chìa khóa xe, bước ra ngoài. "Về nhà trước."
Nhìn anh đi lên không có chút khác thường, trong lòng Dư Kim Kim không dám chắc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Hai người vừa vào đến cửa nhà, Dư Kim Kim liền chuẩn bị tốt chờ anh mạnh mẽ hôn mình. Nhưng lúc này đây, Tiết Thần đổi giầy, ném chìa khóa lên bàn nhỏ liền vào phòng thay quần áo, căn bản không để ý đến cô.
Dư Kim Kim không dám chậm trễ, theo sát anh vào trong phòng, ngoan ngoãn chạy đến trước mặt anh thay anh cởi nút áo quân trang, cà vạt, áo sơ mi. Tiết Thần không cự tuyệt, con ngươi hơi rủ xuống nhìn cô. "Lần này, sao đi công tác lâu vậy?"
Dư Kim Kim ngẩng đầu, "Chương Tổng lại trong thời mãn kinh rồi, hơn nữa, em luôn phá hỏng vụ làm ăn của ông ta, dưới cơn nóng giận đày em đi biên cương rồi."
Tiết Thần không hỏi nữa, "Em ăn cơm chưa?"
"Anh chưa ăn? Em làm cho anh, muốn ăn gì?"
"Ăn rồi." Tiết Thần xoay người bắt đầu cởi quần, không để cô làm thay. "Em đi tắm trước đi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút."
Dư Kim Kim không nghi ngờ gì, người đầy mồ hôi quả thật cần đi tắm. Đợi cô bước ra từ trong phòng tắm, Tiết Thần đang ngồi trên ghế sofa cúi đầu nhìn điện thoại di động.
"Nhìn gì vậy, sao nhập thần thế?" Dư Kim Kim chê bai, tiến tới ôm anh, thuần thục giạng chân ngồi trên đùi anh, nắm lấy mặt anh, miệng nhỏ dẩu lên. "Hôn nhẹ."
Cô vừa tắm xong nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đáng yêu mê người, non mềm hơn bất cứ thứ gì. Tiết Thần nắm cằm nhỏ của cô, "Quà của anh đâu?"
"Đó là đương nhiên, lần đó đi công tác không phải đều mua cho anh đồ sao, đợi lát nữa sẽ có, bây giờ hôn một cái." Dư Kim Kim nóng lòng cầu xin nụ hôn, đợi mãi anh không chủ động, không thể làm gì khác hơn là mình chủ động.
Môi Tiết Thần lạnh hơn bình thường, nụ hôn của anh không giống với nụ hôn trong quá khứ, không nóng không lạnh. Dư Kim Kim hình như cũng không phát hiện, từ từ động tình, tay nhỏ bé bắt đầu không thành thật sờ anh. "Tiết gia, lật chuyển kim bài gì chưa."
Cô nỗ lực hôn anh, dụ hoặc anh, đặt tay anh trên người mình, đến cuối cùng làm mình khó chịu không thôi, người đàn ông này ngược lại tỉnh táo lạ thường. Dư Kim Kim mở đôi mắt tràn đầy khát vọng nhìn anh, tay từ trên ngực anh trượt thẳng xuống bụng dưới, cầm lấy, di động lên xuống. Của anh đã sớm cứng rắn như sắt, giờ khắc này vật ở trong tay cô còn không an phận mà khẽ nhúc nhích.
Nhưng anh không chút cử động, thơ ơ lạnh nhạt giống như người ngoài cuộc khi bị Dư Kim Kim khơi mào dục vọng. "Muốn sao?"
Dư Kim Kim thành thực gật đầu, giọng nói khàn. "Muốn."
Khóe miệng Tiết Thần nhếch lên, ngón tay đặt lên môi cô, làm ra ám hiệu. "Cho anh xem, em muốn bao nhiêu."
Dư Kim Kim lập tức hiểu ý anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng. Tiết Thần chưa bao giờ để cho cô làm như vậy, tuy nhu cầu của anh rất mãnh liệt, nhưng không ép cô làm bộ dạng "Phục vụ" anh.
Dư Kim Kim chần chờ chốc lát, lựa chọn đầu hàng anh, nghiêng người hôn môi anh, từng chút từng chút trượt xuống dưới. Cái lưỡi ướt át lưu lại ấn kí trên người anh, tạo thành một đường dài nhỏ. Thân thể cô cũng dời xuống, cuối cùng làm thành tư thế quỳ gối giữa đùi anh.
Nơi đó của anh giống như sắt nung nóng, Dư Kim Kim cực kỳ khẩn trương, động tác chậm chạp không tiến thêm một bước, ngẩng đầu nhìn Tiết Thần.
Tiết Thần sờ đầu cô, không có một câu khích lệ, càng không muốn thả cô. Ánh mắt anh mạnh mẽ hơn bình thường, làm cho người ta không dám không vâng lời. Dư Kim Kim hít sâu một hơi, liếm liếm đôi môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, lấy dũng khí cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm đỉnh.
"Ngoan, tiếp tục, ngậm chặt hơn một chút."
Dư Kim Kim làm theo lời anh, thử đê nó xâm nhập vào trong. Khoang miệng cô chặt chẽ bao bọc lấy vật nóng bỏng của anh, làm cho anh có cảm giác kích thích khác thường, hô hấp của Tiết Thần bắt đầu rối loạn, lúc cô không nhịn được mà nhả ra thì đỉnh đầu bất ngờ bị chế trụ.
Chỉ lặp lại mấy lần, Dư Kim Kim liền không chịu nổi, nhưng cô vẫn hết sức nhẫn nại, không kháng cự. Thế nhưng hai tay nắm chặt sofa lại tiết lộ tất cả, Tiết Thần biết cô khó chịu, cuối cùng không nhẫn tâm làm nhiều hơn. Rút vật đó của mình ra, nhè nhẹ vỗ vào lưng cô, lau khóe mắt ướt át của cô.
"Có phải rất không thoải mái?"
"Cũng. . . . . . Khụ khụ. . . . . .Không tồi." Dư Kim Kim lại ho khan mấy tiếng chậm rãi, gương mặt vẫn đỏ. "Anh em của anh cảm thấy thoải mái là được rồi."
Cô nghịch ngợm nháy mắt, ôm anh cọ cọ. "Về phòng, có được không?"
Tiết Thần gật đầu, ôm ngang người cô, quay lại phòng ngủ, thô lỗ ném cô lên giường. Đầu óc Dư Kim Kim cũng bị choáng váng, còn chưa phục hồi tinh thần lại đã cảm giác được chân của mình bị anh tách ra.
Vật của Tiết Thần mới vừa rồi được cô làm ướt át trực tiếp xông vào, Dư Kim Kim kêu lên một tiếng, xâm nhập đột ngột này kích thích đến mức nhịp tim như muốn ngừng lại. Cô chuẩn bị tốt rồi, nên cũng không cảm thấy quá mức khổ sở.
"Tiết ——" Cô vừa nói một chữ, liền bị động tác hung mãnh của anh làm cho nói không ra lời, quần ngủ của cô cũng chưa kịp cởi ra.
Anh cúi đầu hôn cô, nâng eo cô lên để nghênh hợp với mình.
Dư Kim Kim muốn tìm cơ hội nói chuyện, lại bị anh dũng mãnh chiếm giữ. Trong lòng cô không phải không kỳ quái, nhưng anh không cho cô thời gian suy nghĩ, đến khi mệt mỏi – yếu ơt mới buông cô ra.
Tiết Thần ôm Dư Kim Kim vào trong ngực, ngón tay cô ngay cả cử động cũng không được. "Kim Kim."
Cô nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Qua một lúc lâu, Tiết Thần mới mở miệng. "Em có muốn kết hôn không?"
Dư Kim Kim chưa cho anh câu trả lời, đã ngủ rồi.
~ ~ ~ Hết chương 26 ~ ~ ~