Trần Nam Tầm đang khiêng Cố Hoài Nam tay chân đang đấm đá lung tung trên vai, da đầu suýt nữa bị cô kéo rách, cậu ta đang mở miệng mắng thì cửa mở ra, Dư Kim Kim đang mặc cái quần tam giác nhỏ xíu, gương mặt vẫn còn buồn ngủ xuất hiện trước mặt hắn.
Anh nhất thời quên đau, nhếch mày, đôi mắt đào hoa híp lại, khóe miệng vểnh lên: "Kim Kim, sớm như vậy đã đi ngủ à?"
". . . . . ." Ba giây sau, Dư Kim Kim thét lên, lao vào phòng. Trần Nam Tầm nhún vai, bước vào trong tiện tay đóng cửa lại, bỏ cô gái trên vai xuống. Mông Cố Hoài Nam vừa dính vào ghế sa lon lập tức cho Trần Nam Tầm một cước, đáng tiếc anh đã né được.
Trần Nam Tầm thuận tay đem con gấu Winnie the Pooh cao 1 mét bên cạnh chặn cô lại, ngăn cản lại hành động tàn bạo của cô gái này.
"Kim Kim, chai rượu thuốc anh đưa em lần trước đâu? Em để ở chỗ nào rồi hả?"
"Trần Nam Tầm, anh là tên khốn kiếp! Không nên đem loại phụ nữ lộn xộn kia tới nơi này! Không có tiền thì kiếm phòng mà “chiến đấu” đi! Đừng có làm dơ bẩn nhà tôi!" Dư Kim Kim thay xong quần áo, chải tóc rồi ra ngoài, bộ mặt tức giận.
Trần Nam Tầm vừa dùng con gấu để vật lộn với Cố Hoài Nam, vừa liếc mắt đưa tình với Dư Kim Kim: "Ghen à?"
"Ghen em gái anh! Tôi tăng ca một tuần lễ nay chỉ ngủ được có mấy tiếng thôi!"
"Nghe giọng nói của em cũng biết không sao rồi, đi, lấy giúp anh chai rượu thuốc ra đây."
Cố Hoài Nam thiếu chút nữa bị anh đè chết, hai chân nhỏ đạp loạn xạ, đạp trúng vào đùi phải của hắn. Trần Nam Tầm sợ rằng nếu cứ bị đạp như vậy thì nửa đời sau không còn “tính phúc” nữa, chuyện xong xuôi lập tức tránh qua một bên: "Cô có thể hiền lành một chút không?"
"Trần Nam Tầm! Anh chán sống hả?" Cố Hoài Nam vứt con gấu sang bên, chống cơ thể mệt mỏi ngồi dậy thở.
"Nam Nam?" Dư Kim Kim định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra người phụ nữ mà Trần Nam Tầm mang về là ai, hai mắt trợn to như muốn lòi ra ngoài. Đầu căng trướng, tức giận bỗng chốc bùng phát, nhào qua đập mạnh vào đầu Cố Hoài Nam: "Người phụ nữ chết tiệt như cậu mới chán sống! Cậu còn biết quay về sao?"
Lần này đúng lúc đụng vào nơi bị thương, Cố Hoài Nam khổ sở rên một tiếng, dứt khoát nằm luôn, không đứng lên nữa.
***
Trần Nam Tầm vốn đang đưa một cô gái đi ăn tối, bị Cố Hoài Nam náo loạn như vậy, bữa ăn tối biến thành mỳ ăn liền thêm trứng gà, anh còn phải tự mình xuống bếp. Anh đang ăn tô mì lớn, ánh mắt nhìn tới nhìn lui trên người hai cô gái đang ríu rít nói chuyện. Cố Hoài Nam và Dư Kim Kim lúc khóc lúc cười lúc lại mắng chửi, hoàn toàn quên sự hiện hữu của hắn, thỉnh thoảng chọt vào vài câu cũng không ai để ý.
Trần Nam Tầm hoàn toàn biến thành trong suốt, anh vứt tô mì vào bồn rửa bát, lấy ra một điếu thuốc rồi bật lửa , bật “pằng” một cái, Dư Kim Kim đang nước mắt ngập mi liếc tới: "Tắt!"
"Sao? Nhà em cấm hút thuốc à?"
"Trước kia thì không, bây giờ thì có, 24/24 giờ."
Trần Nam Tầm xì mũi coi thường, mắt liếc cái trán, đầu gối và mắt cá chân đều băng bó của Cố Hoài Nam, bất đắc dĩ dập điếu thuốc đi: "Hai người nói chuyện xong chưa?"
"Sao anh còn chưa đi?" Dư Kim Kim bực mình bắt đầu ra lệnh đuổi khách, nước mắt lưng tròng quay đầu năn nỉ Cố Hoài Nam: "Hôm nay cậu nhất định phải ngủ với tớ, tớ nhớ nha đầu xấu xí cậu muốn chết."
Trần Nam Tầm ganh ghét: "Hai ta cũng cả tháng không gặp, sao em lại không muốn ngủ với anh?"
"Cút." Lúc này người mở miệng là Cố Hoài Nam: "Anh tìm “mèo hoang” đi, để phụ nữ đợi lâu ở dưới lầu không tốt lắm đâu."
"Cũng không phải là phụ nữ của tôi, chờ không được thì đi đi." Trần Nam Tầm bĩu môi, sau đó sắc mặt nghiêm lại: "Nam Nam, người đàn ông họ Diệp tối hôm nay là ai? Anh vẫn chưa hiểu, giữa em và hắn là tình cũ sao?"
Giọng nói của anh rất khinh thường, dường như cái tên Diệp Tích Thượng đâm trúng nhược điểm của anh. Cố Hoài Nam là do Trần Nam Thừa và anh dẫn dắt ra ngoài, ai cũng biết trong lòng cô từ nhỏ chỉ có một người đàn ông là Trần Nam Thừa, sao lại có tình cũ với người khác? Tối hôm nay có vẻ Diệp Tích Thượng biết Cố Hoài Nam, nhưng không quen thuộc đến độ có thể phân biệt được cô và Cố Hoài Tây. Nếu không, họ Diệp này nhìn qua không phải là kẻ đầu đường xó chợ, sao lại bị Cố Hoài Nam lừa gạt chứ?
"Anh là gì của tôi? Có phải tôi cùng người đàn ông nào ôm hôn sờ soạng đều phải báo cáo cho anh biết không?" Cố Hoài Nam nhìn cũng không nhìn anh: "Kim Kim, kêu hắn cút đi, nhìn thấy hắn tớ thấy ghê tởm lắm."
Thêm vào đó, khuôn mặt Trần Nam Tầm và anh trai hắn tương tự nhau, cô nhìn thấy đã không kềm chế được muốn điên lên.
Dư Kim Kim nháy mắt với anh, nhưng vô dụng, bèn tới kéo tay anh: "Đi mau đi, đừng làm phiền chúng tôi nghỉ ngơi."
Hiện giờ mà nói Dư Kim Kim dùng sức với Trần Nam Tầm cũng giống như con chó nhỏ cắn gấu quần, anh vẫn không nhúc nhích cho dù cô cố kéo, nghĩ tới lời nói của Cố Hoài Nam, ánh mắt buồn bã: "Đừng nói với anh, các người. . . . . . đã ngủ với nhau rồi."
Mắt Cố Hoài Nam nhướng lên, khiêu khích nhìn sang: "Nếu đúng thì sao? Nếu như năm năm trước thì sao? Khi tôi và Trần Nam Thừa còn chưa chia tay thì tôi đã ngủ với người đàn ông khác, anh sẽ như thế nào? Thay anh của anh mắng tôi không chung thủy sao?"
Dư Kim Kim sững sờ, Trần Nam Tầm phắt một cái đứng lên, thiếu chút nữa làm cô té: "Không thể nào, năm năm trước cô yêu anh trai tôi chết đi sống lại mà."
Cố Hoài Nam như bị người ta đâm cho một đao, cười lạnh: "Chỉ dựa vào chuyện Trần Nam Thừa làm mấy chuyện kia, còn cái gì không thể chứ? Chuyện tôi muốn quá đơn giản, vật tụ theo loài người phân theo nhóm, những cô gái cùng anh em nhà họ Trần lăn lộn đấy, liêm sỉ cũng bị chó ăn hết rồi."
Vẻ mặt Trần Nam Tầm đột nhiên căng cứng, theo bản năng siết chặt tay Dư Kim Kim đang cầm tay mình, Dư Kim Kim lập tức kêu đau, đá vào anh:"Anh muốn chết hả! Sao lại mạnh như vậy?"
Trần Nam Tầm cúi đầu liếc nhìn, mây đen trên đỉnh đầu chợt tan biến, nới lỏng lực, đau lòng đưa bàn tay nhỏ bé của cô lên môi khẽ hôn: "Trước kia em lại thích anh dùng sức."
Dư Kim Kim mặt đỏ lên, nói tục, rút tay ra đẩy anh ra khỏi cửa: "Mau cút!"
Trần Nam Tầm bị cô đẩy tới cửa, vừa ra tới cửa thì quay đầu lại lại ném một câu: "Là thật hay giả tôi sẽ đi tìm hiểu, hi vọng là cô trêu chọc tôi, nếu không . . . ."
"Nếu không anh làm gì hắn? Anh có thể làm được coi như anh lợi hại, tôi để Kim Kim ngủ với anh một tháng." Cố Hoài Nam lười biếng rúc vào ghế sa lon, thoải mái nằm.
Trần Nam Tầm nhất thời cười tười, nâng cằm nhỏ của Dư Kim Kim lên: "Chờ anh."
Dư Kim Kim không nói một lời, lấy dép lê đập anh.
***
Cố Hoài Nam ở trong nhà Dư Kim Kim đến giờ này cũng không tính dọn đi, Trần Nam Tầm không có chuyện gì sẽ tới trình diện, dĩ nhiên, bị chặn ngoài cửa cũng là chuyện thường xảy ra. Dư Kim Kim ban ngày đi làm, Cố Hoài Nam cũng không thấy bóng người, nhưng mỗi ngày đều trở về thay quần áo, buổi tối cùng Kim Kim trang điểm phấn son đi dạo phố, điên khùng ăn chơi đàng điếm, liên tục đi xem phim chiếu buổi tối.
Đối với chuyện cô không từ mà biệt và trải qua cuộc sống 5 năm trước như thế nào, Cố Hoài Nam không nói tới một chữ, Dư Kim Kim cũng không hỏi. Chỉ cần cô trở về khỏe mạnh, mọi chuyện đều không quan trọng.
Dư Kim Kim và Cố Hoài Nam là bạn bè từ nhỏ, mặc dù cãi vã nhau là chuyện thường như cơm bữa, động tay động chân cũng không phải là chưa từng có, nhưng khi cô gặp chuyện, người đầu tiên xuất hiện nhất định là Dư Kim Kim. Nhưng cô nương này cũng có khuyết điểm, chính là thích nhiều chuyện.
Bây giờ Dư Kim Kim đang nhìn gương thoa mặt nạ, mắt liếc ra phía sau một cái, nhẫn nhịn, nhưng nhịn không được bèn hỏi: "Hỏi cậu một chuyện nha?"
Cố Hoài Nam chẳng chút thùy mị nào gác đôi chân dài lên thành bồn tắm, nghe Kim Kim hỏi, cả cơ thể thể chìm xuống đáy nước, nửa ngày cũng không nổi lên.
Thấy cô không có động tĩnh, Dư Kim Kim thò tay gãi lòng bàn chân lộ ra bên ngoài của cô, Cố Hoài Nam không chịu nổi nhột sặc một miệng nước, ngồi dậy nằm đó không ngừng ho. Dư Kim Kim cười lên, vào nằm cùng cô.
"Người đàn ông mà Trần Nam Tầm nói là ai?"
"Không muốn trả lời, đổi vấn đề đi." Cố Hoài Nam thuận tay lấy trong ngăn kéo nhỏ một điếu thuốc rồi đốt, đưa vào miệng hít một hơi.
Tròng mắt Dư Kim Kim đảo vòng vòng: "Cậu thật sự ngủ với người họ Diệp đó rồi sao?"
Bị cô hỏi trúng tim đen, Cố Hoài Nam lại ho lên, lúc này là do sặc khói: "Do Trần Nam Tầm sai cậu tới hỏi tớ sao? Nha đầu xấu, uổng công tớ nuôi không cậu."
Dư Kim Kim liếc mắt xem thường, giống như bị sỉ nhục vậy: "Tớ mới uổng công nuôi không cậu, cậu cũng không phải không biết, ngày Trần Nam Thừa và Dư Anna kết hôn, tớ và Trần Nam Tầm cũng chia tay, từ đó nước sông không phạm nước giếng."
Trần Nam Thừa, Dư Trăn Trăn, kết hôn. . . . . . Thật là những từ ngữ xa xôi.
Mấy giọt nước đọng ở lông mi của Cố Hoài Nam run rẩy mấy cái, chỉ vào hộp “áo mưa” an toàn trong ngăn kéo nhỏ kêu lên: "Dư Kim Kim! Còn nói với Trần Nam Tầm là nước sông không phạm nước giếng!"
Dư Kim Kim ảo não vỗ đầu, vội đóng ngăn kéo lại: "Haizzz, đây không phải là. . . . . ."
Cố Hoài Nam đẩy tay cô ra, lấy hộp áo mưa ra đếm:"Sức chiến đấu giỏi ghê, không phải Trần Nam Tầm chẳng lẽ là người khác?"
Bị bắt tại trận, Dư Kim Kim cũng không nhăn nhó: "Cậu cũng có tên họ Diệp nào đó rồi, tớ cũng vậy, chứ chẳng lẽ tớ treo cổ tự tử trên cây à."
"Có hạnh phúc mới thật sao? Thần tiên phương nào có thể thu thục được tiểu yêu tinh như cậu vậy?" Cố Hoài Nam há miệng hết cỡ. Không trách được tại sao cô kinh ngạc, bây giờ tình cảm của Dư Kim Kim đối với Trần Nam Tầm so với mình đối với Trần Nam Thừa cũng không ít hơn bao nhiêu.
"Là một quân nhân." Dư Kim Kim hả hê hất cằm, cong môi lên: "Lính nhảy dù X, sư đoàn 49, Phó Đoàn Trưởng binh đoàn 138, Tiết Thần."
Cô vừa dứt lời, bàn tay đang cầm điếu thuốc của Cố Hoài Nam liền run lên. Tiêu thật rồi!
***
Có người trải qua cuộc sống vô cùng hạnh phúc, nhưng cũng có người suốt ngày ở trong rừng rậm nguyên thủy, cả ngày làm bạn với các loại rắn rết, côn trùng, chuột, kiến. Tiết Thần nhận từ trong tay doanh trưởng Thích Bát Cửuhai phần cháo loãng mới vừa nấu xong ngửi một cái: "Đoàn trưởng Diệp đâu?"
Một doanh trưởng hất cằm về một hướng bĩu bĩu môi, "Mới vừa nhìn thấy, giờ qua bên kia rồi."
"Kêu mọi người ăn nhanh một chút, Cố gắng nghỉ ngơi, hai giờ sau tiếp tục lên đường."
"Vâng."
Tiết Thần đi xuyên qua khu đất trống mới, nhìn thấy Diệp Tích Thượng ôm trong ngực một khẩu súng trường ngủ ngồi dưới đất, bèn giơ chân đá hắn: "Ăn cơm."
Diệp Tích Thượng nhấc nón bảo vệ lên, một phần cháo nóng để ở trước mắt anh, bên trong là ít thịt băm.
"Thích Bát Cửu bắt được mấy con chuột, đem kho tàu hết rồi." Tiết Thần trêu ghẹo, từ trong túi quần lấy ra mấy quả dại đưa hết cho hắn, ngồi xuống uống một hớp cháo, rồi nhấp nhấp miệng: "Tay nghề này, so với Kim Kim nhà tớ còn kém xa."
"Dư Kim Kim biết làm thịt chuột sao?"
Diệp Tích Thượng dội một chậu nước lạnh xuống, Tiết Thần cười ha hả: "Tớ đoán chừng ngay cả con chuột cô ấy cũng chưa từng gặp qua." Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cậu nói xem, nếu cô ấy biết tớ đã ăn cái này, chẳng lẽ về sau không cho tớ hôn sao?"
"Thử một chút chẳng phải sẽ biết sao." Diệp Tích Thượng ba ngụm đã giải quyết xong bát cháo, trong miệng nhét đầy trái cây, lấy một bản đồ mở ra, đầu ngón tay chỉ dọc theo mấy tuyến đường: "Đại đội Trinh sát nên bắt đầu chứ?"
"Tối hôm qua Trần Nam Thừa nên mang người tiến vào." Nhắc tới Trần Nam Thừa, Tiết Thần không thấy hứng thú: "Hắn sướng rồi, cơm nước no nê chờ chúng ta dọn dẹp, nếu không tăng tốc độ hành quân, không chừng chỉ trong ba ngày thì sẽ bị hắn đuổi tới."
Diệp Tích Thượng không lên tiếng, tiếp tục nghiên cứu địa hình, cuối cùng dừng lại tại nơi nào đấy nặng nề gõ mấy cái: "Hai giờ sau cậu mang người theo tiếp tục đi đường cũ, tôi mang theo một doanh đội tiếp tục đi tới nơi này."
Anh vẽ trên bản đồ một cái, Tiết Thần lập tức hiểu ý, híp mắt lại rất vui vẻ: "Được!"
Diệp Tích Thượng cất bản đồ xong, đội nón bảo vệ lên, thoa màu đen trắng xen lẫn nhau lên khắp mặt, từ từ lộ ra nụ cười ý vị sâu xa: "Ai dọn dẹp cho ai còn chưa biết được."
~~~~~~ HẾT CHƯƠNG 3 ~~~~~~